Ân Tứ

Chương 51




Trình Hàn Lang từ ngoài cửa đi vào trong nhìn, Thành Thành đang cùng các bạn học nói chuyện phiếm, nó rất ít khi lên tiếng, chỉ lẳng lặng nghe người khác nói, sau đó vui vẻ cười. Trình Hàn Lang nghĩ nụ cười kia thật sự rất trong suốt, không mảy may nhìn ra nó có điều gì ưu thương. Nếu như Trình Hàn Lang không nghe thấy Thành Thành nói những lời kia, hắn thực sự cho rằng Thành Thành không có gì để mà buồn rầu, vĩnh viễn là đứa nhỏ rực rỡ ánh mặt trời kia.

Điện thoại vang lên, là Ngô Ngọc.

"Hàn Lang, em nghe trong công ty nói Thành Thành bị bệnh phải không?" Trong giọng nói của Ngô Ngọc tràn đầy lo lắng.

"Không có chuyện gì, chỉ là không nghỉ ngơi tốt." Trình Hàn Lang an ủi.

"Em đến thăm thằng bé một chút đi, em đã nói rồi học tập không nên áp lực quá. Anh xem em, tuyệt đối sẽ không sinh bệnh."

Trình Hàn Lang vội vàng trả lời: "Không cần, thằng bé sắp xuất viện rồi, em đừng tới đây."

"Em làm sao mà không tới được? Em chính là chị dâu của thằng bé, em ấy còn muốn em tới ấy chứ! Được rồi, cứ quyết định vậy đi." Trình Hàn Lang còn muốn nói gì đó, Ngô Ngọc đã cúp điện thoại.

Trình Hàn Lang thở dài, hắn thực sự không hy vọng sau này sẽ xuất hiện cùng một lúc với Ngô Ngọc trước mặt Thành Thành, tuy rằng hắn biết trước mặt Thành Thành sẽ không ngại, thế nhưng hắn phải cố gắng hết sức để giảm bớt thương tổn cho Thành Thành.

"Thành Thành đâu?" Ngô Ngọc đang cầm một bó hoa tươi và một giỏ hoa quả cùng Ngô Chấn đi qua. Trình Hàn Lang chỉ chỉ vào trong phòng, Ngô Ngọc liền chạy vào.

"Chị Ngô Ngọc, sao chị cũng tới?" Thành Thành cầm hoa tươi Ngô Ngọc đưa, cười nói thật xinh đẹp.

Ngô Ngọc cẩn thận nhìn Thành Thành một chút, đau lòng nói: "Em xem, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng biến thành vàng như nến rồi."

Thành Thành có chút ngượng ngùng, bạn học ở bên cạnh cũng đứng dậy muốn về, Thành Thành cũng muốn đứng lên tiễn chúng, nhưng bị Vu Tiểu Đồng gắt gao đè xuống. "Cậu đó thành thật mà ngốc ở đây cho mình!" Thành Thành không lay chuyển được cô bé, chỉ có thể lưu luyến bịn rịn mà nhìn các bạn rời đi.

Chờ bạn học vừa về hết, trong phòng thoáng cái lại rộng rãi. Ngô Ngọc lớn tiếng gọi Trình Hàn Lang: "Anh vào đi! Không có người nào nữa rồi!"

Trình Hàn Lang không muốn đi vào lắm, thế nhưng Ngô Chấn cứ nhìn hắn, hắn lại không muốn bị Ngô Chấn phát hiện ra chuyện gì kỳ lạ.

Ngô Ngọc ngồi đến trước mặt Trình Hàn Lang, khoác lên cánh tay của hắn, giọng nói có chút làm nũng mà nói: "Thành Thành, em biết không? Anh em thật hư hỏng, ngày hôm nay anh ấy cư nhiên không để cho chị đến thăm em, em nói xem ảnh đang âm mưu cái gì?"

Thành Thành khẽ mỉm cười một cái, thoải mái nói với cô: "Anh em là sợ chị đến sẽ mệt, ảnh là yêu thương chị đó."

Lúc này Trình Hàn Lang lại nhìn dáng vẻ tươi cười của Thành Thành, bỗng nhiên cảm thấy có chút khó chịu. Hắn muốn giãy cánh tay của Ngô Ngọc ra, Ngô Ngọc ngược lại lại nhảy ra ngoài, chạy đến đầu giường của Thành Thành lôi kéo tay của nó nói:

"Thành Thành, vẫn là lời của em nói nghe êm tai, anh em chưa hề nói câu nào dỗ ngon dỗ ngọt chị. Hai người chúng ta cùng một chỗ đi?" Ngô Ngọc nói xong hướng Trình Hàn Lang làm ra một cái mặt quỷ, ý định muốn chọc giận hắn.

Thành Thành cũng cười liếc mắt nhìn Trình Hàn Lang, Trình Hàn Lang nghĩ cái nhìn này của Thành Thành làm tim hắn đập dồn dập, không biết có phải là tác dụng tâm lý không.

"Chị đừng nói như vậy, ảnh sẽ ghen đó, về nhà anh ấy liều mạng với em thì làm sao bây giờ?" Thành Thành trêu ghẹo nói, kỳ thực nó biết Ngô Ngọc là đang nói đùa, Trình Hàn Lang làm sao mà đành lòng đối xử không tốt với nó.

"Đến, chúng ta không nói nữa, để Thành Thành một mình nghỉ ngơi cho tốt một chút đi! Từ lúc tỉnh lại mãi không được yên tĩnh." Trình Hàn Lang vừa nói, trong phòng liền yên tĩnh.

Ngô Chấn đến kéo Ngô Ngọc, "Chúng ta về nhà trước đi! Em thăm cũng thăm rồi, để Thành Thành nghỉ ngơi cho khoẻ."

Ngô Ngọc gật đầu, lúc ra cửa thừa dịp Trình Hàn Lang không chú ý, hôn lên miệng của hắn một cái. Trình Hàn Lang đột nhiên có xúc động muốn tìm cách né tránh, thế nhưng tốc độ của Ngô Ngọc quá nhanh. Trước khi Ngô Ngọc đi có ghé vào tai hắn nói một câu: "Sau này lại đi chơi với em một đêm." Sau đó liền cười hì hì mà rời đi.

Thành Thành ở trong phòng thấy được một màn ở cửa, nó muốn nhanh chóng cúi đầu xuống, thế nhưng vẫn chậm, nó vẫn thấy được cái hôn khẽ lướt kia. Rất tốt đẹp là, chính trong lòng nó thay anh nó cảm thấy hạnh phúc, mặc dù nó có thể sẽ không bao giờ có một ngày được như vậy. Trình Hàn Lang đi tới, thấy Thành Thành hướng về phía cửa mà đờ ra, nhớ tới một màn vừa rồi, lo lắng Thành Thành có phải là nhìn thấy được rồi không.

Thành Thành thấy hắn tiến đến, lập tức đổi thành dáng vẻ tươi cười, "Anh, anh có đói bụng không? Anh ở chỗ ngày ngây người cả một ngày rồi phải không?"

"À, anh không có đói, em đói sao? Em đói bụng anh đi ra ngoài mua cho em chút đồ ăn, cơm trong bệnh viện ăn không vô đâu." Trình Hàn Lang dịu dàng hỏi.

"Không cần, còn phải đi ra ngoài mua, gọi người giao tới đi!"

"Thân thể em tốt chút nào chưa? Đỡ một chút rồi thì chúng ta cùng nhau ra ngoài ăn đi, bây giờ bên ngoài rất náo nhiệt." Trình Hàn Lang đề nghị, Thành Thành lập tức xuống giường mang giày.

Trình Hàn Lang sợ nó ngã sấp xuống, đi tới dìu nó, vừa vặn lại đỡ lấy eo của Thành Thành. Tuy rằng bình thường lúc ngủ Trình Hàn Lang cũng có vô tình hay cố ý ôm Thành Thành ngủ, thế nhưng lúc này hắn lại chợt cảm thấy mặt có chút nóng lên. Thành Thành không phát hiện chút nào, hoàn toàn bị niềm vui bao phủ, cả người đã có vẻ khoẻ mạnh sinh động hơn.

"Thật tốt quá, em ngồi ở đây đặc biệt khó chịu, rốt cuộc cũng có thể rời giường hoạt động." Trình Hàn Lang thấy Thành Thành thay quần áo xong, liền đến chào hỏi bác sĩ, rồi cùng Thành Thành đi ra khỏi cửa bệnh viện.

"Muốn đến chỗ nào chơi không?" Sau khi ăn cơm xong, Trình Hàn Lang hỏi Thành Thành.

"Không muốn đi đâu, em chỉ muốn đi tản bộ thôi, bên ngoài gió thổi thoải mái lắm."

Tóc Thành Thành đã dài ra rồi, gió thổi một bên tóc bay lên, lộ ra gò má trắng nõn. Trình Hàn Lang nghiêng đầu nhìn nó, đã từng nghe rất nhiều người nói em trai của hắn xinh đẹp thế này thế kia, nhưng bản thân hắn lại chưa từng nhìn kỹ, hôm nay mới phát hiện đúng thật là rất mê người.

"Anh làm gì mà nhìn em như thế?" Thành Thành không biết tại sao lại bị Trình Hàn Lang nhìn.

"Không có gì, Thành Thành anh hỏi em, em có hận anh không?"

"Hận anh? Tại sao lại muốn hận anh? Anh, sao anh lại hỏi cái này?" Thành Thành có chút ngơ ngác không hiểu.

"Không tại sao cả, chỉ là tuỳ tiện hỏi một chút, anh cảm thấy mình đối với em rất không tốt. Mặc dù anh thực sự đã thử, đã cố gắng thế nhưng so với những nỗ lực của em, anh thực sự kém quá xa." Trình Hàn Lang đang nói, bên cạnh có một chiếc xe chạy tới, Trình Hàn Lang nhanh chóng đem Thành Thành kéo đến bên cạnh mình, sợ nó bị xe quẹt phải.

"Anh, em không nghĩ em phải nỗ lực cái gì cả, thực sự! Có thể là con người của em như vậy thôi, em đối với bạn bè và người thân đều rất nghiêm túc, em không nghĩ việc nỗ lực là chuyện thua thiệt gì. Em nghĩ mình làm gì cho người khác trong lòng mình cũng rất thoải mái, đặc biệt là làm việc gì cho anh."

"Vì sao?" Trong giọng nói của Trình Hàn Lang có chút run rẩy, hắn sợ sẽ nghe được cái gì đó lại vừa có một tia khát vọng được nghe thử.

"Bởi vì anh là anh trai của em." Thành Thành lẳng lặng nói.

Trình Hàn Lang không nói gì thêm, tiếp tục đi về phía trước, câu trả lời của Thành Thành khiến hắn có một chút an tâm rồi lại có một chút mất mác.

"Anh cõng em về được không?" Trình Hàn Lang bỗng nhiên đề nghị.

Thành Thành bị doạ sợ hết hồn, thấy xung quanh đều là người, vội vàng xua tay: "Đừng a! Nhiều người như vậy, hơn nữa em rất nặng."

Trình Hàn Lang hừ một tiếng: "Nói cho em biết, đây là lần đầu tiên anh lấy lòng người khác, em cư nhiên còn không biết hãnh diện, em có tưởng tượng thế nào, sau này cũng không có loại chuyện tốt thế này nữa đâu."

Lời nói của Trình Hàn Lang hiển nhiên khiến Thành Thành có một tia dao động, trong lòng nó tự nhiên là vô cùng muốn, thế nhưng nó lại có một chút lo lắng. Trong lúc nó đang do dự, Trình Hàn Lang lôi cánh tay của nó, một hơi đem nó cõng lên. Chậm rãi đi về phía trước, những người chung quanh nhìn thấy cảnh tượng này, đều sẽ như nhau quay đầu lại nhìn vài lần.

Thành Thành thỉnh thoảng lại nói bên tai Trình Hàn Lang: "Anh, anh thả em xuống đây đi! Cõng một đứa con trai lớn như vậy thì coi ra làm sao a?"

Trình Hàn Lang cũng không cố kỵ ánh mắt của bọn họ, tiếp tục đi về phía trước. Dần dần, Thành Thành cũng đã quen, an tĩnh dựa vào trên lưng của Trình Hàn Lang.

Nếu như tối hôm nay em chết trên con đường này, em cũng cam tâm tình nguyện, Thành Thành cứ nghĩ. Cảm giác được một người cõng thực sự rất tốt, đặc biệt người này còn có một tấm lưng rộng lớn. Thành Thành cảm thấy mình giống như đang nằm mơ vậy, tất cả lo lắng và sợ hãi ngày hôm qua đều biến thành hạnh phúc ngày hôm nay. Nó phải thật cẩn thận quan sát kỹ từng cành cây ngọn cỏ, từng gốc cây ở nơi này, nhớ thật kỹ từng giây từng phút xảy ra ở đây.

Dưới ánh đèn đường bóng hai người lúc thì bị kéo dài, lúc thì bị rút ngắn. Bọn họ cứ như vậy lẳng lặng đi tới, ai cũng không nói lời nào. Trên đường bắt đầu trở nên vắng vẻ, sẽ không có ai chú ý tới hai anh em này nữa. Thành Thành đột nhiên lại ôm chặt hắn, mặt nó dụi vào trong cổ của Trình Hàn Lang. Có thể không kiêng kỵ gì mà làm nũng như khi còn bé vậy, khi đó, em chỉ là em trai của anh, mà anh, cũng chỉ là anh trai của em.

Thành Thành, buổi tối ngày hôm nay, anh làm chuyện sai lầm một lần cuối cùng. Sau này bất kể anh làm cái gì, xin em hãy hiểu cho anh.

Anh, buổi tối ngày hôm nay, em lún sâu vào một lần cuối cùng. Sau này bất kể Thành Thành làm cái gì, xin anh đừng bỏ rơi em.