Ân Tứ

Chương 123




Trình Hàn Lang cẩn thận từng tí lấy bảy tám cây tỏi trong túi ra. Lại vội vội vàng vàng đào một ít đất có màu nhìn gần giống từ những chậu khác, chọn ra ba gốc tỏi bỏ vào, dài ngắn không đồng đều, Trình Hàn Lang chỉ nhớ mang máng là cái cây ở giữa lớn nhanh hơn một chút, nên chọn cái cây dài nhất trồng vào.

Nhìn không khác chậu hoa lúc trước lắm, Trình Hàn Lang rốt cuộc thở phào một cái. Hắn cúi đầu nhìn thời gian một chút, lập tức thầm kêu không xong, nhìn nhìn lại bên ngoài, bầu trời đã bắt đầu trở nên đen rồi. Thành Thành đã tan học một lúc, lúc này Trình Hàn Lang mới thu dọn đồ đạc chuẩn bị ra ngoài.

Đột nhiên cửa bị mở toang, Trình Hàn Lang chợt quay đầu một cái, Thành Thành đang đứng đó thở hổn hển. Thành Thành thấy Trình Hàn Lang nguyên vẹn không hao tổn gì đứng ở trong phòng, nó mới dần dần yên tâm trở lại. Nó đứng cách không xa Trình Hàn Lang, nhưng thật lâu cũng không có đi tới.

"Sao em không đi vào vậy? Dỗi rồi sao? Hôm nay anh có chút việc, về nhà một chuyến trước, có hơi trễ nhưng cũng quên nói với em." Trình Hàn Lang nở nụ cười một chút.

Thành Thành lắc đầu, mang theo cặp sách chậm rãi đi vào. Ngồi trên ghế sô pha có vẻ hết sức trầm mặc. Trình Hàn Lang rót một ly nước rồi đi tới, cúi người xuống nhìn mặt của nó nói: "Ở trường học chịu oan ức gì sao? Hay là sắp thi rồi nên bị áp lực?"

"Không có..." Thành Thành ngẩng đầu, quay sang đối diện với gương mặt yêu mến của Trình Hàn Lang hỏi: "Anh, ở cùng một chỗ với em có phải rất mệt mỏi không?"

Trình Hàn Lang hơi nhíu mày, vỗ đầu nó một cái rồi hỏi: "Em lại đoán mò cái gì đấy? Bây giờ em phải thi đại học cho tốt, không cần phải nghĩ cái gì khác cả."

"Có phải bình thường em quá nhạy cảm quá để ý, vô duyên vô cớ gây thêm cho anh rất nhiều phiền phức, ngay cả..."

"Em lại tự lẩm bẩm cái gì vậy?"

"Không có gì, anh, mấy ngày nay em sẽ chuẩn bị thật tốt, nhất định thi ra một thành tích tốt. Đến lúc đó chúng ta liền tự do rồi, em cũng không cần làm nhiều bài tập như vậy nữa, chúng ta có thể cùng nhau đi chơi khắp nơi." Thành Thành đột nhiên phấn chấn khiến Trình Hàn Lang có chút khó hiểu, nói xong câu đó, Thành Thành liền vui vẻ nhảy nhót mà chạy vào phòng.

Liên tiếp vài ngày, Thành Thành cũng không có để ý tới chậu tỏi, Trình Hàn Lang thở dài một hơi. Bây giờ tỏi đã lớn rất khỏe mạnh, đất phía dưới đã rắn chắc, cũng không nhìn ra được là đã từng thay đổi một lần, biểu hiện của Thành Thành vẫn rất ổn định, không xuất hiện tâm trạng khẩn trương gì, trong lòng Trình Hàn Lang đã hoàn toàn yên tâm.

"Anh, ngày mai bọn em sẽ thi đại học đó." Thành Thành rửa tay trong nhà vệ sinh, ló đầu ra nói với Trình Hàn Lang.

"Ngày mai thi đại học hả?" Trình Hàn Lang đã thay quần áo xong ra vẻ như rất ngạc nhiên, sau đó hời hợt nói: "Vậy thì quá tốt rồi, cố gắng thi đi."

Thành Thành vẫy vẫy nước trên tay, từ trong phòng vệ sinh đi ra, giận dỗi đi tới trước mặt Trình Hàn Lang lớn tiếng nói: "Ngày mai em phải thi đại học đó!"

Trình Hàn Lang nở nụ cười một chút, ngẩng đầu hơi trêu chọc nói: "Em đang muốn nhấn mạnh với anh là em sắp bị anh ăn tới nơi rồi hả?"

"Không phải, em muốn nói là em rất khẩn trương, em sợ thi không tốt." Thành Thành dùng sức đánh lên chân Trình Hàn Lang một cái, đôi mắt to đầy ai oán liếc hắn một cái.

"Em đừng có dụ dỗ anh như thế." Trình Hàn Lang nhấc chân lên, vẻ mặt vẫn như đang cân nhắc. Mặt Thành Thành đỏ lên, tự bước về phòng của mình, mở sách ra lật tới lật lui, ngày mai là thi đại học rồi. Lại cảm thấy như mình chưa từng làm cái gì, chưa hề ôn tập tốt gì cả vậy, Thành Thành thở dài, ngây người đối mặt với một núi sách vở.

Trình Hàn Lang thu hồi nụ cười ra vẻ cân nhắc, biểu tình bắt đầu trở nên nghiêm túc. Thành Thành sắp thi đại học, đây chính là một việc hệ trọng trong đời người, nghĩ lại khi đó bản thân hình như cũng không có quá nhiều cảm nhận trên phương diện này, chỉ cảm thấy là sắp thi thôi. Thế nhưng Thành Thành không giống như vậy, nó rất coi trọng việc này, rốt cuộc nên dùng thái độ gì để ở bên cạnh ủng hộ nó đây? Là ung dung bình tĩnh, để nó cũng theo đó mà thoải mái hơn? Hay là yêu thương gấp đôi, ở bên cạnh cho nó sự động viên đây?

Thành Thành ném sách vở đầy mọi nơi, làm sao bây giờ? Càng nghĩ là không đọc được cái gì thì càng không đọc được cái đó. Một mình Thành Thành xoay vòng vòng ở trong phòng, nghĩ đến nghĩ đi, luôn cảm thấy sao cả chờ đợi cũng khó chịu như thế, như là mọc một cái gai trên mông, ghim vào đến nỗi trong lòng hết sức khó chịu.

"Thành Thành sắp thi đại học phải không?" Đỗ Công ngồi trên bàn làm việc của Trình Hàn Lang, cà lơ phất phơ mà ở đó hút thuốc.

"Mày xuống ngay cho tao." Trình Hàn Lang vừa lạnh lùng nói, chân sau của Đỗ Công đã nhảy xuống tới.

"Nếu như thi không tốt thì có cần học lại không?" Đỗ Công nhìn Trình Hàn Lang rồi nghiêm túc hỏi.

Trình Hàn Lang vừa nghe lời này thì phản ứng cực lớn. "Tuyệt đối không thể học lại!"

Đỗ Công nhướng mày nói: "Mày vẫn rất thương tiếc thằng bé nhỉ?"

"Tao không phải thương tiếc nó, mà tao thương tiếc bản thân tao, nếu như nó học lại một năm nữa, nó không vượt qua tao cũng sụp đổ luôn. Nó buồn bực tao phải dỗ dành, thất bại thì tao phải khích lệ, mấy cái này còn chưa nói đi, mỗi buổi tối thức đến khuya như vậy, sáng lại dậy sớm như thế cả tao cũng không chịu nổi, thi bao nhiêu điểm tao cũng vui vẻ, chỉ cần có thể vượt qua việc này là được."

Đỗ Công cười khẩy một cái, "Yêu đương đúng là tự làm bản thân không vui."

Trình Hàn Lang thấy từ lúc Đỗ Công đi vào cái phòng này vẫn không hề ngưng ra vẻ, làm bộ như vô cùng phóng khoáng, tà ác, trong lòng hắn không nhịn được buồn nôn. Hắn gõ gõ bàn hỏi: "Mày có mệt không vậy? Từ sáng sớm đến giờ cứ ở đó đắc ý."

"Mày nói coi sao Tiểu Khê còn chưa tới vậy? Tao đây cũng đã chuẩn bị lâu lắm rồi." Vẻ mặt của Đỗ Công mệt mỏi rã rời.

Trình Hàn Lang nhất thời đen mặt, "Ngày hôm qua Tiểu Khê xin nghỉ rồi, cả ngày hôm nay cũng không tới."

Đỗ Công vừa nghe lời này, lập tức lại khôi phục bản chất ỉu xìu rũ rượi, lười biếng đi ngang qua bên cạnh Trình Hàn Lang, đẩy cửa ra ngoài, trước khi đi còn không quên nói một câu: "Ngày mai chú ý cho Thành Thành ăn mấy thứ tốt, bằng không ở trường thi căng thẳng dễ bị tiêu chảy."

Trình Hàn Lang nhìn theo bóng lưng của y, trong lòng càng thêm buồn bực, Từ lúc Đỗ Công tới công ty của hắn vẫn cứ ở cái trạng thái này, làm việc thì ngược lại cũng không tệ lắm, chỉ là ngày nào nhìn bộ dạng cũng như không đủ dương khí, đam mê duy nhất chính là không có việc gì thì đi chọc ghẹo Tiểu Khê, không nghe cô chửi y một câu thì trong lòng khó chịu.

Buổi tối Thành Thành thu dọn xong mọi thứ, đã sớm ngồi trên giường, ngẩn ngơ nhìn khăn trải giường. Nó đã kiểm tra tất cả mọi thứ không dưới mười lần, có thể đảm bảo không thiếu sót chút nào, nhưng cứ cảm thấy đã quên mất cái gì, chân mày đã nhíu lại mấy tiếng rồi.

Trình Hàn Lang lại đến bên cạnh nhìn nó, tích tụ cũng đã lâu rồi. Mau chóng thi xong đi, thi xong rồi thì sẽ tự do, mình ở bên cạnh nhịn một ngày nữa thôi, đứa nhỏ đi thi đại học là lớn nhất còn gì! Nếu như nó tức giân, nổi cáu hay gì đó thì mình cứ cố gắng chịu đựng, về rồi lại tính hết sổ nợ của nửa năm nay, quan trọng nhất là, nhịn lâu như vậy rốt cuộc có thể muốn làm gì thì làm rồi.

Mang theo những suy nghĩ bất đồng như vậy, Trình Hàn Lang và Thành Thành ôm nhau mà ngủ. Thành Thành nằm vô cùng nề nếp, Trình Hàn Lang biết, Thành Thành khẳng định là chưa ngủ, nếu như nó thật sự đang ngủ, sẽ lộn xộn ngay. Hiện tại Thành Thành đã khác khi còn bé rất nhiều, khi còn bé nó ngủ như một pho tượng, để ở đâu cũng sẽ không nhúc nhích, bây giờ lại thích lăn lộn khắp nơi, đá chăn, nói mớ là chuyện bình thường.

Nửa đêm, trong mơ hồ, Trình Hàn Lang cảm thấy Thành Thành đứng dậy, hắn nhắm mắt lại, không gọi nó về mà lẳng lặng lắng nghe động tĩnh bên ngoài, hắn sợ mình ép buộc sẽ khiến Thành Thành càng trở nên khẩn trương hơn.

Bên ngoài truyền đến một loạt tiếng bước chân, nhẹ nhàng mà lại có tiết tấu, Trình Hàn Lang cầm di động lên, cố gắng hé mắt để cản bớt nguồn ánh sáng mạnh, đã là nửa đêm hai giờ sáng rồi, Thành Thành còn liên tục đi lại ở bên ngoài. Trình Hàn Lang đã hoàn toàn không còn buồn ngủ, lo âu mà nhìn trần nhà.

Bước chân liên tiếp càng ngày càng gấp rút, Trình Hàn Lang nghe thấy một tiếng động do thân thể tiếp xúc với ghế sô pha, cũng may, cuối cùng đã chịu ngồi xuống rồi. Sau đó lại một loạt tiếng động sột soạt, không biết là đang làm cái gì, đột nhiên "lạch cạch" một tiếng, rất rõ ràng là tiếng dao cắt thứ gì đó ở trên bàn trà, trong lòng Trình Hàn Lang thấy không ổn, nhanh chóng mở cửa xông ra ngoài.

Bên ngoài, Thành Thành mang vẻ mặt thản nhiên ở đó ăn dưa hấu, còn vẫy vẫy tay với Trình Hàn Lang, "Đến, anh cũng đến ăn một miếng đi."

Trình Hàn Lang nổi đóa, sập cửa rồi nằm lại lên giường. Nhắm mắt lại không thèm đi quản bên ngoài phát sinh chuyện gì nữa. Chỉ chốc lát sau, Trình Hàn Lang vẫn nghe thấy hàng loạt tiếng bước chân, lần này thời gian đi còn dài hơn, đại khái gần nửa tiếng cũng không có dừng lại nghỉ, Trình Hàn Lang không nằm được nữa, vừa muốn đứng dậy, lại nghe thấy năm tiếng dao "lạch cạch lạch cạch" liên tục ở trên bàn trà, Trình Hàn Lang vẫn là bị dọa sợ, lại vọt ra bên ngoài.

Một hàng dưa hấu đã được cắt miếng bày ra trước mặt Thành Thành, tổng cộng sáu miếng, Thành Thành đang ở đó kéo màng bọc thực phẩm, bọc kỹ từng miếng dưa hấu. Trình Hàn Lang sững sờ nhìn nó, Thành Thành ngẩng đầu, dịu dàng cười với hắn, "Em cắt xong dưa hấu rồi nè, một lát nữa ăn cho tiện."

Trình Hàn Lang đi tới, xoa đầu Thành Thành một cái dịu dàng nói: "Đi thôi, về phòng ngủ với anh."

Thành Thành lắc đầu, vẫn nghiêm túc ở đó bọc dưa hấu như cũ.

"Về phòng với anh!" Trình Hàn Lang có chút nổi giận, lôi kéo Thành Thành đi về hướng phòng ngủ, Thành Thành ở phía sau dùng dằng, có chút không vui.

Trình Hàn Lang đẩy nó lên trên giường, lớn tiếng nói: "Một kỳ thi đại học như vậy đã giày vò em thành cái dạng này rồi? Đêm hôm mặc ít như vậy còn đi ra bên ngoài chạy nhảy?"

"Em không có khẩn trương, em chỉ là muốn đi lại thôi." Thành Thành giải thích.

"Đồ ngốc, đó chính là khẩn trương đó." Trình Hàn Lang nhìn nó một chút, sắc mặt dịu xuống, "Em đừng nghĩ là thi không tốt thì cuối cùng cuộc sống của em sẽ tệ hơn, chỉ là một cuộc thi mà thôi, thi không tốt cũng đừng cảm thấy oán giận, những gì em học được trong đầu sẽ không trở nên ít đi đâu."

"Trước đây thầy cô nói với tụi em mọi thứ đều là vụn vặt, cái gì cũng không tính, nếu như trận chiến cuối cùng đánh không tốt thì đều là phí công."

"Đó là thầy cô của mấy đứa nói linh tinh!"

"..."

Thành Thành ngồi ở trường thi, tim đập thình thịch loạn xạ. Trận đầu là thi ngữ văn, nó tiếp nhận đề thi, tay nhận đề cứ run mãi. Nhìn đề trắc nghiệm trước mặt, hình như cũng không khó, thế nhưng cũng không cầm chắc câu nào, Thành Thành thấy trong đầu biến thành một đống keo dán, những thứ bình thường học được hình như đều không dùng tới, cuối cùng bài thì làm xong rồi, nhưng lại hoàn toàn không biết là mình làm cái gì.

Trận đấu buổi chiều là môn toán, đề bài hình như có chút khó, lúc Thành Thành làm đến câu thứ mười của đề trắc nghiệm thì đột nhiên thấy đau bụng, nó nhìn đồng hồ trên tay một cái, thời gian cấp bách, nó đã chậm lại phía sau rồi, Thành Thành đầy lo lắng, mồ hôi lớn như hạt đậu theo trán chảy xuống, nó dùng tay đè cái bụng lại, cố chịu đựng mà xem câu kế tiếp.

Nếu như thuận lợi làm được một câu, Thành Thành sẽ thấy đỡ đau bụng hơn, chỉ cần vướng một câu, lập tức sẽ cảm thấy cơn đau tăng thêm, có mấy lần Thành Thành thậm chỉ cảm thấy cái loại đau đớn này khiến nó có ý nghĩ muốn bỏ cuộc. Nó cắn răng, nghĩ đến sự cổ vũ của Trình Hàn Lang với nó thường ngày, ép buộc bản thân đặt sự chú ý vào đề thi, không nên hoảng hốt. Lúc thông báo nộp bài, nó còn hai câu lớn căn bản cũng không kịp xem.

Tiếng chuông thi vừa vang lên, xung quanh một loạt tiếng sụt sịt, Thành Thành lặng lẽ ra khỏi phòng thi, trong lòng rất nặng nề. Đúng lúc phía trước có hai bạn học đang so đề, nói đến một đáp án nào trùng nhau đều kêu lên một tiếng, Thành Thành nghe thấy đáp án mà mình giải ra làm mất trắng điểm một câu lớn, nó cảm thấy bản thân đã hoàn toàn không có năng lực suy nghĩ gì nữa, chết lặng đi ra phía bên ngoài.

Thành Thành đột nhiên có một loại xúc động không muốn về nhà, lúc này mặc kệ là Trình Hàn Lang mang vẻ mặt gì để chào đón nó, nó đều thấy khó chịu. Nó nghĩ đến sự chăm sóc và ủng hộ của Trình Hàn Lang với nó từ mấy ngày trước tới giờ, tuy rằng ngoài miệng Trình Hàn Lang không nói, thế nhưng kỳ thực hắn cũng rất coi trọng thành tích của nó đi. Thành Thành nhìn mặt trời ngoài trường thi, bỗng nhiên thấy có chút nhoi nhói, không nhịn được muốn rơi nước mắt.

"Về nhà thôi!" Trình Hàn Lang không hề nói gì, xem như không có chuyện gì xảy ra mà lái xe đưa nó về nhà.

Hôm sau Trình Hàn Lang thấy đồng hồ báo thức rõ ràng chỉ hướng năm giờ chiều, trong lòng thoáng thở phào nhẹ nhõm một cái. Cuộc thi của thằng bé, vậy mà mình còn cảm thấy khẩn trương hơn so với cuộc thi của mình khi đó. Trình Hàn Lang nghĩ, lại vội vàng giải quyết chuyện của công ty, rồi lái xe chạy tới trường thi của Thành Thành.

Bên ngoài trường thi người người tấp nập, tìm bóng dáng của Thành Thành ở đây dường như có chút khó khăn. Trình Hàn Lang nhớ tới lúc hắn thi đại học, Thành Thành chui vào từ một cái cổng của trường, mồ hôi đầm đề, hắn còn mắng nó một trận. Tuy rằng đã gần chập tối, thế nhưng vì có nhiều người, Trình Hàn Lang mới vừa ra khỏi xe hơi đã mồ hôi đầy đầu, tuy vậy hắn vẫn muốn đi tới trước mặt Thành Thành trước tiên.

Sóng người cũng đã tán đi, Trình Hàn Lang mới thấy bóng dáng Thành Thành đứng dưới một cái sân bóng rổ trong bóng tối. Một mình nó ngồi trên tảng đá thấp, bên cạnh là cặp sách của nó. Ánh chiều tà đã tản mát, cái bóng của Thành Thành trải trên mặt đất, cô đơn mà lê thê. Trình Hàn Lang chậm rãi đi từ đằng xa tới, lẳng lặng đứng bên cạnh nó.

Thật lâu sau đó, Trình Hàn Lang còn chưa mở miệng, Thành Thành xoay người một cái ôm lấy Trình Hàn Lang, hai người lẳng lặng ôm nhau trên sân tập trống trải, trong lòng Trình Hàn Lang bắt đầu khó chịu, hắn chậm rãi vỗ lưng Thành Thành, dịu dàng nói: "Ngoan, về nhà thôi!"

"Anh, em thi không tốt..." Thành Thành ngẩng đầu, trong mắt là sự thất vọng và bi thương vô tận.

"Không sao, đã thi xong rồi, kết quả thế nào chúng ta cũng phải chấp nhận. Cho dù là thi không được, anh cũng có thể nuôi em cả đời."

Thành Thành không nói gì, Trình Hàn Lang khoác tay lên vai Thành Thành. Hai người lặng lẽ đi ra bên ngoài, không biết có còn phải quay trở lại đây không, Thành Thành xoay đầu một cái, nhìn dãy lầu to lớn của trường học, trong lòng vô cùng sợ hãi. Thực sự, không muốn sống dưới loại áp lực này một lần nữa, chỉ là không biết được, số phận có muốn đùa giỡn mình một lần nữa không.