Ân Tứ

Chương 112




"Xảy ra chuyện gì?" Khi Đỗ Công chạy đến đó, đúng lúc gặp Vu Tiểu Đồng đi ra từ phòng trực của bác sĩ, trong tay cầm một tờ giấy.

"Không có gì!" Mặt mũi Vu Tiểu Đồng đã tiều tụy hẳn, so với bình thường thì tưởng như hai người khác nhau. Thế nhưng lời nói vẫn rất dứt khoát, không có phản ứng quá đau buồn nào.

Lúc này Đỗ Công mới thở phào nhẹ nhõm, đi đến phòng bệnh cùng Vu Tiểu Đồng. Ba của Vu Tiểu Đồng nằm trong phòng bệnh, sắc mặt vàng vọt, cả người gầy gò như một khúc gỗ, so với người năm đó đến nhà Trình Hàn Lang đón Vu Tiểu Đồng quả thực không giống như cùng một người. Đỗ Công ở bên cạnh nhìn thấy, trong lòng cũng có chút không chịu được.

Đầu tiên Vu Tiểu Đồng đỡ ba cô bé ngồi dậy, sau đó đút cho ông chút cháo, ba cô bé vừa ăn cháo vừa nôn, khiến cháo dính khắp cả người. May là trên cổ có mang một tấm khăn che, bằng không lát nữa sẽ càng chật vật hơn.

Chẳng bao lâu sau, Vu Tiểu Đồng lại cầm lấy cái chậu, đi ra bên ngoài lấy nước nóng, đổi những đồ đạc bị ba mình nôn ra ngoài làm bẩn, sau đó lau người giúp ông. Đỗ Công đứng mãi ở bên cạnh, cũng không biết nên làm cái gì.

Cả ba ống dẫn nước tiểu đã đầy, Vu Tiểu Đồng cầm đến nhà vệ sinh, Đỗ Công cản lại nói: "Để tôi đi cho."

Vu Tiểu Đồng nói một câu tránh qua bên kia, rồi mang theo một xô đầy nước tiểu đi đến nhà vệ sinh.

"Ngồi đi!" Ba Vu Tiểu Đồng gắng sức nói một câu, cố gắng nặn ra một nụ cười hữu nghị với Đỗ Công. Đỗ Công gật đầu, ngượng ngùng nói: "Chú, thực sự là ngại quá, lần này tới vội vội vàng vàng, cũng không mang chút gì cho chú."

"Nói cái gì... vậy chứ, con tới thăm chú là chú đã rất vui rồi, Đỗ Công đúng không? Con gái nhà chú cứ nhắc đến con."

"Ai nhắc đến anh ta chứ? Ba, ba đừng vì khách sáo mà đi nói mấy lời không đúng với thực tế được không?" Đang nói dở, Vu Tiểu Đồng đã mang theo xô nước tiểu đi vào. Đỗ Công thấy bộ dáng cô bé đầu đầy mồ hôi, đột nghiên nghĩ cô bé này sống cũng không dễ dàng gì, bình thường bản thân y nhìn mặt ngoài của cô bé quá nhiều rồi.

Đỗ Công ở đó một lúc, thấy ba của Vu Tiểu Đồng nói chuyện cũng không tiện, nếu như mình cứ ở đây mãi ngược lại sẽ quấy rầy đến người ta, nên cũng không lâu sau đã đứng dậy chào hỏi ra về.

"Chú, con đi trước ạ, chú ở đây nghỉ dưỡng thật tốt, sớm xuất viện một chút nha chú!" Đỗ Công đứng lên, mở lời chào hỏi với ba của Vu Tiểu Đồng, chuẩn bị rời đi.

"Tiểu Đồng, tiễn người ta đi."

Đỗ Công vốn cho rằng Vu Tiểu Đồng sẽ nói tiễn anh ta làm gì, không ngờ Vu Tiểu Đồng thực sự đứng lên, đưa Đỗ Công đến cửa. Đỗ Công nhìn cô bé một cái, muốn nói cô bé đừng để mình quá vất vả, thế nhưng lời lại không ra được khỏi miệng.

"Buổi tối mẹ tôi tới thay tôi, anh có thời gian không? Tôi có chút chuyện muốn nói với anh."

"Được, lúc nào cũng có thể." Đỗ Công sảng khoái nói, Vu Tiểu Đồng nghe xong xoay người đi vào phòng. Đỗ Công đứng ở cửa một hồi, thấy Vu Tiểu Đồng ở đó thu dọn tới thu dọn lui, không biết là do tác dụng tâm lý hay cái gì, Đỗ Công thấy Vu Tiểu Đồng gầy rồi.

"Cậu đang làm gì vậy?" Thành Thành đi ngang qua bên cạnh Lâm An An, thấy cô bạn này đang ở đó cầm hai cái que nhỏ xoay tới xoay lui.

Lâm An An vừa nghe tiếng Thành Thành thì nở nụ cười, cô bé nâng hai cái que nhỏ lên cho Thành Thành xem rồi nói: "Cái này là kim đan bằng trúc, dùng để đan khăn quàng cổ, mình tự luyện tập đó, cậu không phát hiện bây giờ các bạn nữ trong lớp mình đều đan cái này sao?"

Thành Thành không nhớ rõ lắm, nó hỏi Lâm An An, "Tại sao lại muốn đan khăn quàng cổ vậy, không phải ở ngoài bán nhiều lắm sao? Thật lãng phí thời gian đó, rồi bài tập của mọi người làm lúc nào đây?"

"Cái này gọi là vừa học vừa chơi." Lâm An An nghiêm túc nói, "Bình thường tụi mình luôn học tập rất chán ngán, mình nghĩ làm một chút chuyện mới mẻ thôi, hơn nữa, cái này cũng không phí bao nhiêu thời gian, giờ tự học buổi chiều tụi mình đã làm xong bài tập rồi!"

"À." Thành Thành gật đầu, xem ra cả lớp chỉ có nó làm bài tập chậm nhất thôi.

"Cậu có muốn thử một lần không?" Lâm An An đưa cây kim đan bằng trúc cho Thành Thành.

Thành Thành vội vàng xua tay, nó không thể thử được, loại đồ vật này con trai không được chạm vào, nếu như cả ngày cứ cầm một cây kim đan bằng trúc ở đó mà đan khăn quàng cổ, nó thực sự sẽ bị chê cười ngày ngày luôn.

Lâm An An đặt cây kim đan bằng trúc trong lòng, cười đến vô cùng ngọt ngào, "Nếu như tặng thứ gì mình tự đan cho người mình thích, nhất định sẽ khiến người ta rất cảm động, cậu cảm thấy thế nào?"

Thành Thành chất phác gật đầu, Lâm An An nở nụ cười, có chút thần bí nhìn nó, hỏi: "Vậy cậu có thích ai không?"

Thành Thành gật đầu.

"Người kia có thích cậu không?

Thành Thành do dự một chút, tuy rằng anh ấy luôn nói mình khiến anh ấy lo lắng, nhưng chắc là cũng thích mình mà nhỉ, Thành Thành lại gật đầu.

"Nếu như người kia đan cho cậu một cái khăn quàng cổ có phải cậu sẽ rất vui vẻ không?"

Cái này Thành Thành lại không gật đầu, nhanh chóng lắc đầu, "Chuyện đó không có khả năng đâu, người đó không thể đan cho mình đâu." Muốn Trình Hàn Lang làm loại chuyện này, đừng nói bản thân hắn không biết làm, ngay cả Thành Thành cũng sẽ không đồng ý cho dù có nói gì đi nữa.

"Sao vậy? Là vì người đó cao quý hơn, không chịu làm loại chuyện này sao?"

"Không phải đâu..." Thành Thành càng ngày càng thấy nếu nói thêm gì về vấn đề này nữa, hậu quả có thể sẽ không thể lường được. Vì vậy nó nhanh chóng đổi chủ đề, "Cái kia... Sao cậu làm bài tập nhanh được như thế vậy? Mình cũng muốn biết, ngày nào mình cũng làm đến khuya, anh mình cứ mắng mình mãi."

"Anh cậu, là người hằng ngày đến đưa đón cậu đi học sao?" Lâm An An hỏi.

"Ừ, đúng rồi, cậu gặp hả?"

"Không phải, là bởi vì anh cậu đẹp trai ghê đó, hôm khai giảng mình đã nhớ kỹ anh ấy rồi." Lâm An An có chút hưng phấn, trong lòng Thành Thành có chút lên men, tại sao hắn cứ khiến cho người ta yêu thích như vậy, ngay cả một cô bé dịu dàng nho nhã như vậy cũng trở nên si mê thế này, có khi nào một ngày nào đó Trình Hàn Lang có một người tốt hơn sẽ không cần nó không.

Lâm An An thấy sắc mặt Thành Thành hơi thay đổi, vội vàng bỏ thêm một câu: "Mình không phải có ý đó đâu, kỳ thực cậu cũng rất đẹp trai đó, chỉ có điều anh cậu là một kiểu khác, cậu thì khá đáng yêu."

"Mình đâu có..." Thành Thành vừa muốn giải thích, Lâm An An lại chen vào một câu, "Thành Thành, cậu biết mình đan khăn quàng cổ này là đưa cho ai không?"

Thành Thành lắc đầu, Lâm An An có chút xấu hổ, mất tự nhiên nói: "Dù sao thì đên lúc đó cậu sẽ biết thôi."

Thành Thành còn chưa có nghe rõ mấy lời này, chuông vào học đã vang lên, Thành Thành nhanh chóng quay về chỗ ngồi.

"Cậu với Lâm An An nói cái gì vậy? Nói hăng say như thế?" Giọng nói ồm ồm của Bùi Thiên Vũ ở bên cạnh vang lên, dọa Thành Thành nhảy dựng.

"Không có gì, mình chỉ là thấy cậu ấy đan khăn quàng cổ thì khá tò mò thôi." Thành Thành nhỏ giọng nói, chuông vào học đã vang lên, nhưng giáo viên vẫn chưa vào lớp.

Bùi Thiên Vũ vừa nghe Thành Thành nói như vậy, gắng sức lấy 2 cuộn len trong ngăn bàn ra (bởi vì khá béo), còn có nửa đoạn khăn choàng đang đan dở, ném lên trên bàn rồi nói: "Cậu ấy mà tính cái gi, mình cũng đã đan đến ba cái rồi, cái này là đan cho Trúc Tử ngốc kia."

"Cậu thích Trúc Tử hả?" Thành Thành tò mò hỏi.

"Đậu!" Bùi Thiên Vũ dùng sức vỗ bàn một cái, chấn động đến mức chân Thành Thành cũng có chút tê dại, "Trúc Tử là con gái đó, mình cũng không phải đồng tính đâu, mình đan khăn choàng cổ là để giảm béo."

Thành Thành nhất thời im hơi lặng tiếng, kỳ thực nó thực sự không biết Trúc Tử là nữ, nó chỉ nhớ lời Lâm An An nói, đan khăn choàng là để tặng cho người mình thích, không nghĩ tới phản ứng của Bùi Thiên Vũ lớn như vậy. Trong lòng Thành Thành có chút khó chịu, thì ra đồng tính ở trong mắt người khác đều là thứ khó tiếp nhận như thế này, nếu như họ biết nó thích đàn ông, còn là anh trai của nó, không biết sẽ chán ghét nó đến thế nào.

Buổi tối, Đỗ Công đến bệnh biện, từ xa đã thấy một mình Vu Tiểu Đồng đứng rúc cổ ở cổng, dáng vẻ hình như lạnh lắm.

"Sao lại không mặc nhiều một chút? Trời đã bắt đầu lạnh rồi đó." Đỗ Công cởi áo khoác ra, cho cô bé.

"Không cần, tự anh mặc đi! Quần áo của anh toàn là mùi thuốc lá không."

Đỗ Công nghe vậy vội vàng lấy áo lại, "Tôi còn không cam tâm cho cô mặc đây, dù sao thì người bị lạnh cũng là cô."

Vu Tiểu Đồng và Đỗ Công tìm một hành lang yên tĩnh, ngồi ở đó. Lúc này bệnh viện trở nên rất an tĩnh, Đỗ Công đột nhiên thấy có chút mất tự nhiên.

Hồi lâu sau, Vu Tiểu Đồng chậm rãi nói một câu: "Ba tôi bị nhiễm trùng đường tiểu."

Đỗ Công đột ngột ngẩng đầu nhìn Vu Tiểu Đồng, bây giờ đây khuôn mặt cô bé đã đầy nước mắt, lại kèm theo mái tóc rối bời, như là một người đang gần kề ranh giới của sự tuyệt vọng. Trong nhất thời Đỗ Công không biết nên dùng lời gì để an ủi cô bé, không thể làm gì khác hơn là cởi áo khoác ra, khoác lên sau lưng cô bé, nhẹ nhàng vỗ về vài cái.

"Nhiễm trùng đường tiểu cũng không phải bệnh nan y, hẳn là có thể trị được mà!"

"Đã không thể chuyển đổi sự suy kiệt chức năng của thận rồi, chỉ có thể đổi thận thôi."

Thế Đỗ Công mới biết tính nghiêm trọng của vấn đề, phải đổi thận, vậy nhất định sẽ tốn không ít tiền đâu!

"Tiểu Đồng, tuy rằng tôi không có nhiều tiền gì, thế nhưng tôi vẫn có thể gom cho cô một ít, trước tiên cô đừng gấp, chỉ cần có thể trị được bệnh của chú, tìm ít tiền cũng không có gì đáng ngại."

Vu Tiểu Đồng cũng không vì những lời này mà có bất kỳ phản ứng nào, trầm mặc một lúc lâu, rốt cục cô bé mở miệng nói: "Ba tôi phải thay thận, bên bệnh viện đã ra kết quả tôi và ba hợp thận, thế nhưng ba mẹ tôi đều không đồng ý làm, nói tôi còn trẻ, cuộc sống sau này còn dài, lỡ như có chuyện gì thì phiền phức, anh nói đi sao họ lại hồ đồ như vậy chứ? Tình hình đã đến mức này, thà rằng để ba tôi cũng không muốn thử một lần, một quả thận thì làm sao chứ? Không phải là vẫn có thể hoạt động bình thường sao? Thế nhưng ba tôi lại không có một quả nào có thể hoạt động tốt cả, ông sao lại nói chuyện ngốc như thế chứ!"

Vu Tiểu Đồng nói rồi đau đớn mà khóc thành tiếng, thống khổ đã bị đè nén thật lâu rốt cuộc cũng bùng phát ra ngoài. Lúc trước cô bé chỉ biết thận ba mình không tốt, chưa từng nghĩ lại nghiêm trọng như vậy, lần này trở về, người gầy cả một vòng lớn, lại không có ai nói với cô bé tình huống trong nhà. Nếu như không phải kéo dài như vậy, bây giờ cũng không đến tình trạng này.

"Không có việc gì đâu..." Đỗ Công cống hiến bờ vai cho Vu Tiểu Đồng, nói với cô bé: "Ba mẹ cô không phải là hồ đồ, đó là yêu thương cô. Họ đã liều mạng cả đời còn không phải vì cô sao? Hai ta đều như nhau, trong nhà cũng không giàu có gì, cha mẹ ai mà không phài là có thể tiết kiệm thì sẽ tiết kiệm, đều vì chúng ta thôi, cô đem một bộ phận trên người ra, cho dù là cho ba cô, ba cô cũng sẽ không muốn đâu!"

Vu Tiểu Đồng không nói gì, Đỗ Công thở dài, y biết tính tình Vu Tiểu Đồng cố chấp, chỉ cần là chuyện cô bé đã quyết định, không ai có thể khuyên giải được cô bé. Đỗ Công cũng hiểu được Vu Tiểu Đồng hiến thận là đúng, nếu như là ba mẹ y xảy ra chuyện, y cũng sẽ không chút do dự mà hiến ra, mấu chốt ở đây là ba mẹ cũng không nên trì hoãn chuyện này.

"Bệnh viện không có thận nào hợp sao?" Đỗ Công hỏi.

Vu Tiểu Đồng lắc đầu, lau đi nước mắt. "Cái này tôi không biết, cho dù có, cũng phải cần tìm một số tiền lớn, bây giờ đã tốn không ít tiền. Nếu như đi mua thận, vậy khẳng định đến cuối cùng sẽ cõng lấy một số nợ lớn, tôi không thể học hành gì nữa, bây giờ ba tôi không kiếm được tiền, khi nào mới có thể trả hết nợ đây? Nếu như dùng thận của tôi không phải sẽ tránh được nhiều chuyện như vậy sao?"

"Nếu như bệnh viện có thận hợp, tôi cũng khuyên cô dùng thêm chút tiền, vẫn tốt hơn so với tự mình mạo hiểm mà!"

"Nếu không có thì sao? Bệnh của ba tôi không thể kéo dài nữa rồi cũng không có biện pháp để chữa trị, tôi đã quyết định rồi, không đi học nữa, đi làm công, bây giờ phải kiếm tiền."

Đỗ Công nghe thế lập tức nóng nảy, đỡ lấy hai vai Vu Tiểu Đồng nói với cô bé: "Cô nghĩ như vậy là quá cực đoan đó, chuyện học hành sao có thể nói không học là sẽ không học chứ! Thật vất vả mới thi đậu, bởi vì chút nguyên nhân này lại bỏ qua, hơn nữa, cô đi làm công thì có thể kiếm được mấy đồng? Cô cho rằng cô làm như vậy sẽ không làm ba cô thất vọng sao? Nếu như ba cô biết cô làm như vậy thì có chết chú cũng sẽ không làm ca phẫu thuật này đâu."

"Vậy anh nói phải làm sao bây giờ?" Vu Tiểu Đồng rống lên: "Cái gì cũng không được, bây giờ làm người làm gì mà có chút chuyện cũng phải lằng nhằng lít nhít chứ! Sinh mạng đặt ở chỗ nào đây, nó có cái gì mà quan trọng hả? Anh lại còn nói..."

Vu Tiểu Đồng túm lấy cổ Đỗ Công lôi kéo, một lát sau còn thấy chưa hết giận lại dùng sức cho y vài đấm. Phiền muộn trong lòng không cách nào phát tiết, nghẹn đã lâu, khóc ra rồi thì mặc kệ chuyện gì, cũng chẳng thể giữ bình tĩnh nữa, chỉ có thể như vậy để cho bản thân thoải mái một chút. Đỗ Công không có ngăn cô bé, không có đánh trả, thậm chí đứng yên một chỗ không nhúc nhích. Cho tới hôm nay, y mới nhìn thấy một Vu Tiểu Đồng chân chính, không phải thích mắng chửi người, không phải cáu kỉnh nóng nảy, mà là một cô bé thiện lương, trọng tình cảm, có lòng có trách nhiệm hơn nữa còn kiên cường mạnh mẽ.