Ẩn Trung

Chương 73: Phiên ngoại một: Đánh dấu em (Hạ)




Tiêm xong một mũi thuốc, Đường Chung nóng lòng muốn xuất viện, Doãn Kham cẩn thận xác nhận chỉ tiêu từng hạng mục rồi đồng ý cho đi, bảo Đường Chung đừng đi đâu, anh đi làm thủ tục xuất viện.

Gần đây tỉ lệ bệnh nhân bị cảm tăng vọt, người khám xếp thành hàng dài. Xong xuôi quay về phòng bệnh không thấy người đâu, Doãn Kham đi ra hành lang bên ngoài, nghe thấy phòng bệnh đầu bên kia truyền đến âm thanh ầm ĩ, thân hình đơn bạc của Đường Chung đứng trong đám người, đang dài cổ nhìn vào bên trong.

Đến gần mơ hồ có thể nghe rõ xung đột giữa bác sĩ và bệnh nhân thông qua nội dung tranh luận. Đây là khu phân hóa, bệnh nhân omega có lẽ là sợ di chứng nên không muốn chữa, gào khóc kêu la làm ầm làm ĩ, túi nước muối lẫn kim tiêm rơi đầy đất, vài nhân viên y tế cũng không khống chế nổi.

Có vài y tá bưng khay vội vàng chen qua đám người, Doãn Kham nhìn thoáng qua, bên trong là thuốc an thần.

Bước lên kéo tay Đường Chung lôi ra khỏi đám đông, Doãn Kham nói: “Đi thôi, xong thủ tục rồi.”

“Chờ chút.” Đường Chung nắm chặt tay anh, “Em xem chút đã.”

Nhân viên y tế đứng giữa đám người ấn chặt người đàn bà đang làm loạn, tiêm một mũi an thần xong, tiếng la hét dần dừng lại, cơ thể vô lực rũ xuống như bùn nhão, không bao lâu sau có hai gã hộ công đến nâng tới phòng khám bệnh.

Từ lời bàn tán xung quanh có thể biết đây là một omega góa chồng, bởi vì tạm thời chưa thể loại bỏ đánh dẫu vĩnh viễn, lại không muốn cắt bỏ tuyến thể, không muốn vào viện điều dưỡng omega, cho nên là khách quen của bệnh viện này.

Đường Chung nghe được thì không nói lời nào, không biết đang nghĩ gì, khuôn mặt hơi cô đơn lẫn ủ rũ.

Trên đường trở về, Đường Chung như có như không cắn móng tay, chờ đến lúc dừng đèn đỏ, Doãn Kham nhịn không được nắm cổ tay cậu không cho cậu cắn nữa, Đường Chung ngơ ngẩn hỏi: “Mẹ kế của em, cái người họ Triệu kia ấy… Bà ấy sao rồi?”

Rất lâu trước kia bà ta đã rời khỏi thành phố N đi tới thủ đô, đã từng chạy chữa ở bệnh viện số Ba nơi Doãn Kham làm việc, cũng nhờ bà ta, Doãn Kham mới có bước đột phá trong quá trình điều tra quá khứ của Đường Chung.

“Đã lâu rồi không thấy bà ấy, có lẽ là vào viện điều dưỡng rồi.” Doãn Kham nói.

Nghe anh nói như vậy, Đường Chung nhẹ nhàng thở ra: “Vậy cũng tốt… Ở viện điều dưỡng còn hơn là cứ chống chọi qua ngày.”

Trước khi về nhà, Doãn Kham đưa Đường Chung qua công ty quản lý.

Phùng Khiết đợi ở cửa, thấy hai người bọn họ cùng vào cùng ra, biểu cảm hơi vi diệu, hỏi: “Nghĩ kỹ rồi? Công khai hay không công khai?”

Đường Chung cướp lời Doãn Kham: “Khoan đã công khai, cứ theo bộ phát ngôn đã, quan sát hướng đi của dư luận rồi tính sau.”

Thật ra phần lớn trọng tâm dư luận đều đặt trên người Doãn Kham.

Đường Chung là nhân vật công chúng, thông tin cơ bản đã sớm công khai, cậu cũng đã tới tuổi bị fan thúc giục lập gia đình, thông tin hẹn hò có tác dụng nhiều hơn là hậu quả. Tóm lại dù kết quả như thế nào, quan hệ với nhà họ Doãn đều là cơ hội tuyên truyền không tồi cho cậu.

Doãn Kham lại không giống thế, anh sống ẩn mình, phần lớn giới truyền thông chỉ biết tiếng không biết mặt, bây giờ vì bị lôi ra ánh sáng với Đường Chung, cho nên ngày mai đến viện đi làm không chừng sẽ bị vây quanh.

Xuất phát từ sự bảo vệ Doãn Kham, Đường Chung quyết định không công khai không chút suy nghĩ, sáng nay trả lời tin nhắn của bạn bè cũng gạt qua, trả lời qua quít, cố gắng lờ đi.

Đến bộ phận phát ngôn, Đường Chung đi vào một mình, bảo Doãn Kham chờ bên ngoài một lát.

Phùng Khiết đi dạo một vòng quanh các bộ phận khác, lúc trở về thì dừng lại trước mặt Doãn Kham, vươn một tay ra: “Tôi là Phùng Khiết, người đại diện của Đường Chung.”

Hai người đều biết sự tồn tại của đối phương, nhưng lại vì đủ loại nguyên nhân nên chưa từng gặp mặt, Doãn Kham bắt tay với cô, sau khi tự giới thiệu thì đáp lễ một câu “Nghe danh đã lâu”.

Người đến người đi, hai người trò chuyện vài câu, Doãn Kham thay Đường Chung cảm ơn cô đã giúp đỡ, Phùng Khiết xua tay nhún nhường: “Nếu không phải thằng bé xinh đẹp, trời sinh đã định ăn bát cơm này, tôi cũng không thể kéo được cậu ấy ra khỏi căn bếp sau tiệm cơm.”

Đối với thông tin ít ỏi về bảy năm kia, Doãn Kham rất có hứng muốn biết, Phùng Khiết kể hết cho anh nghe, đặc biệt là khi cô vừa gặp Đường Chung.

“Ban đầu thằng bé không đồng ý bước chân vào giới giải trí, tôi năm lần bảy lượt đến phòng bếp nhà hàng kia tìm cậu, cậu vừa rửa bát vừa từ chối, nói mình không đi đường ngang ngõ tắt, tôi phải giải thích thế nào là người mẫu tạp chí, còn cầm hợp đồng chính quy đến cho thằng bé xem, cậu ta mới thôi đề phòng.”

Điều này khiến Doãn Kham rất bất ngờ, với tình trạng lúc đó của Đường Chung, bước vào giới giải trí kiếm tiền là một lối thoát cực kỳ tốt.

“Cậu cũng không ngờ đúng không? Nếu không phải về sau không có tiền lo liệu thuốc men, có lẽ thằng bé cũng sẽ không ký hợp đồng với tôi, thật đúng là một đứa bé cố chấp.” Phùng Khiết cười cười, “Nhưng sau đó tôi có hỏi vì sao trước đây cậu ấy tình nguyện rửa bát cũng không chịu bước vào showbiz, cậu đoán xem cậu ấy nói sao?”

Doãn Kham đoán nguyên nhân có lẽ liên quan đến mình, lắc đầu đợi câu trả lời.

Phùng Khiết thở dài: “Cậu ấy nói, người cậu thích vô cùng ưu tú, bây giờ đang đi học đại học y, sắp tốt nghiệp rồi, gia đình cũng rất sĩ diện, cậu không muốn vì nghề của mình mà người kia bị lên án, cậu muốn đường đường chính chính đứng bên cạnh người kia.”

Lúc về đến nhà đã là buổi chiều, Đường Chung vừa đi vào đã đá giày vọt vào bếp, mở tủ lạnh ra lấy hai bó rau, nói vọng ra bên ngoài: “Không còn nhiều thời gian, trưa nay ăn hai món xào đơn giản thôi được không?”

Doãn Kham xách theo dép lê bước vào, ngồi xổm xuống xỏ vào cho cậu: “Không vội, hôm qua vừa làm ca đêm, chiều nay có thể đến muộn chút.”

Đường Chung đã quen chuẩn bị đồ đạc trước cho anh, cố chấp mà vội vã, nhanh chóng xào xong thức ăn bưng lên bàn, vừa ăn vừa gắp đồ ăn cho Doãn Kham, ăn xong lập tức đẩy anh vào phòng ngủ: “Vẫn còn thời gian, mau đi ngủ bù đi, anh cứ yên tâm ngủ, đến giờ em gọi anh dậy.”

Làm việc hấp tấp nhưng tinh thần phấn chấn, nếu không nói chắc không ai biết mấy tiếng trước cậu vẫn còn ngồi trong bệnh viện truyền nước.

Nắm tay dắt người đến cạnh giường, xoay người thì bị kéo cổ tay, Doãn Kham hỏi: “Đi đâu?”

Đường Chung không dám quay người, rút tay ra khỏi tay anh: “Em đi tiêm một mũi… Thời điểm này tốt nhất hai chúng ta vẫn đừng ở gần nhau thì hơn.”

Cậu đang nói đến kỳ phát tình, thuốc ức chế sáng nay tiêm ở bệnh viện đã sắp hết tác dụng, mỗi lần Đường Chung tới gần Doãn Kham đều khó nhịn tới dày vò.

Nếu là ngày bình thường, vì nghĩ cho cơ thể cậu, Doãn Kham tất nhiên sẽ không nói nhiều mà buông tay. Nhưng lần này lại khác, Doãn Kham không những không buông tay, ngược lại còn dùng sức, kéo cậu ngồi lên đùi mình.

Tin tức tố mát lạnh ôn hòa của alpha vờn quanh thân, Đường Chung ngồi trong ngực Doãn Kham, lắp bắp nói: “Làm, làm gì thế? Thuốc ức chế ở bên ngoài, còn chưa có…”

Doãn Kham làm như không nghe thấy cậu nói chuyện, một tay ôm cậu, một tay chạm vào vòng ngăn cắn trên cổ cậu. Năm ngoái sau khi bị alpha tập kích ở thành phố N, cứ mỗi kỳ phát tình Đường Chung đều sẽ nghe theo bác sĩ chủ động đeo vòng cổ lên.

Tất nhiên người dặn là bác sĩ Doãn.

Cánh tay mạnh mẽ đặt ở bên hông, động tĩnh dưới mông tỏ rõ tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, trong cơn động tình Đường Chung vẫn mơ mơ màng màng, nghiêng đầu hỏi: “Không phải hôm trước… vừa mới làm sao?”

Sự cấm dục của Doãn Kham không phải chỉ nói suông, vì cơ thể của Đường Chung, dù là trong kỳ phát tình, anh cũng sẽ nghiêm túc chấp hành theo tần suất đã vạch ra, tình huống này lại khiến Đường Chung không hiểu ra sao.

Chỉ nghe “Cạch” một tiếng, vòng cổ cao su tách ra khỏi da, để lộ tuyến thể mềm mại của omega.

Ngay sau đó, vòng cổ vừa tháo xuống bị Doãn Kham ném vào thùng rác bên mép giường, Đường Chung không kịp phản ứng, duỗi tay không bắt được, oán trách nói: “Làm gì thế, em vẫn còn cần mà.”

Không còn thứ gì che đậy, tin tức tố thơm ngọt của omega tản ra theo không khí, Doãn Kham giơ tay xé miếng dán ngăn mùi đi, chôn trong hõm vai cậu hít sâu một hơi, giọng nói cực trầm: “Về sau không cần nữa.”

Đường Chung ngẩn ra: “Hả?”

“Về sau,” Doãn Kham trịnh trọng lặp lại, “Không cần đến nữa.”

Đối với kỳ phát tình của omega, nhẫn nại khắc chế hoàn toàn tương phản với thiên tính.

Vì thế sau khi được alpha đáp lại, Đường Chung như được giải phóng khỏi nhà giam, khó lòng dằn nổi xoay người qua, liên tiếp hôn lên cổ Doãn Kham.

Doãn Kham nâng một chân cậu đặt lên eo, nâng mông cậu tránh để cậu ngã sấp xuống. Nụ hôn nhiệt tình như lửa của omega rơi vào trán, mi mắt và khóe miệng, mấy lần đều rơi đúng vào vị trí, Doãn Kham đưa tay ra nắm cái cằm tinh xảo của cậu, trong mắt lóe lên ý cười: “Vội vậy à?”

“Ừm, vội muốn chết.” Đường Chung không che giấu dục vọng của mình, vặn mông cọ vào thứ đồ đã có phản ứng bên dưới của Doãn Kham, “Anh không vội sao? Lát nữa anh còn phải đi làm đó.”

Không ngờ sốt ruột lại vì chuyện này, Doãn Kham dở khóc dở cười, đồng thời hưởng thụ sự chủ động của Đường Chung, chậm rãi giúp đỡ omega dạng chân ngồi trên người mình cởi đống quần áo vướng víu.

Khi lưng quần kẹt trên phần đùi trắng nõn của omega, Doãn Kham hôn cậu thật nồng nàn, mút lấy cánh môi mọng nước của cậu thật lâu mới buông ra.

Tuy đã từng có rất nhiều lần kinh nghiệm, Đường Chung vẫn thở không ra hơi, vừa mới tách ra đã hít lấy hít để không khí mới mẻ, nắm lấy tay anh đưa xuống dưới mình: “Đừng chỉ hôn thôi… Chạm vào em đi, anh mau chạm vào đi.”

Mức mẫn cảm của omega kỳ phát tình tăng lên gấp bội, ngón tay thon dài vừa chạm đến phần bí ẩn nằm khuất trong hai khe mông tĩnh mịch liền sờ được một tay toàn chất dịch, Đường Chung chôn mặt trong hõm vai Doãn Kham, giọng nói khàn khàn mang theo chút nức nở: “Chạm tới chưa? Giữ lại cho anh đấy… Bên trong khó chịu quá, muốn anh đâm vào.”

Loại lời mời ngay thẳng này đối với alpha chính là một loại hưởng thụ không thể nghi ngờ.

Doãn Kham bị Đường Chung đẩy ngửa ra giường, nhìn cậu ngồi dạng chân lột quần áo trước mặt mình, để lộ đôi chân thon dài thẳng tắp, cong gối quỳ sang hai bên cơ thể. Đường Chân ngồi trên người Doãn Kham cởi thắt lưng anh, tay run run kéo đồ lót ra, đến khi dương v*t phồng lớn của alpha nảy ra mới để lộ chút xấu hổ thường ngày.

Khuôn mặt trắng nõn hiện lên một mạt đỏ bừng, Đường Chung nuốt nước bọt: “Lớn quá…”

Doãn Kham mỗi lần được khen đều không biết nên đáp lại ra sao. Vòng tay nhỏ hơn một cỡ so với anh của Đường Chung cầm lấy tính khí to dài, con ngươi động tình vừa sùng bái vừa thèm khát nhìn chằm chằm, chỉ một màn này đã khiến anh muốn bắn ra.

Nhưng cuối cùng vẫn nhịn được.

Đường Chung chống tay lên người anh, một tay đỡ lấy hông anh, một tay vịn lấy dương v*t của anh nhét vào trong mông.

Bên trong lại có một dòng nước ấm áp trào ra, toàn bộ khe mông trơn nhẵn chịu không nổi, đâm vào mấy lần đến cửa huyệt đều trượt ra ngoài, Đường Chung thử mấy lần không được, méo miệng nói: “Không vào được… A!”

Âm cuối hơi thấp xuống, sau đó lại cao lên, bởi vì Doãn Kham nắm lấy eo cậu ấn xuống, đồng thời dưới thân đẩy mạnh, hơn phân nửa cây thịt phá vỡ cơ vòng cắm sâu vào.

Động thịt đã sớm được chuẩn bị, thành ruột trơn ướt bọc lấy phần thịt to lớn, cánh tay Đường Chung vừa nâng lên, cơ thể liền theo trọng lực hạ xuống, nuốt hẳn phần lộ bên ngoài vào. Cái mông dán vào phần eo thon của Doãn Kham, kéo theo một tiếng nghẹn ngào thật dài, cơ thể Đường Chung lung lay sắp đổ, suýt nữa ngã lệch đi.

Hít thở sâu mấy hơi, khôi phục lại chút sức lực, Đường Chung chống lên phần cơ bắp rắn chắc thành khối trên bụng Doãn Kham, hơi nâng mông nhả một đoạn thịt chôn trong cơ thể, lại từ từ ngồi xuống. Bởi vì chạm tâm lực hút, cho nên nuốt vào cũng nhanh hơn so với nhả ra.

Chỉ thấy trong hai mảnh khe mông mượt mà cắm một thứ hình trụ như côn sắt, phía trên che kín một lớp nước lóng lánh, hiển nhiên là mang ra từ trong động thịt. Số lần ma sát càng nhiều thì càng có nhiều chất lỏng chảy xuống, thấm ướt bắp đùi không nói, còn tạo thành từng đóa hoa mị hoặc nở rộ trên giường.

Vừa lên xuống mấy lần, cơ thể mềm mại của omega không còn chút sức lực nào nữa, vỗ về chơi đùa tính khí nhếch lên phía trước mình, cái mông ngồi trên thân Doãn Kham cũng cọ lên cọ xuống.

Cũng may khúc thịt kia của alpha cũng đủ to đủ dài, tùy tiện cọ xát cũng có thể chạm đến điểm mẫn cảm bên trong. Trên mặt Đường Chung là vẻ động tình, khóe mắt ửng hồng, vừa tuốt vừa xoay vừa rên ư a a, cậu thì dễ chịu, nhưng lại hoàn toàn quên mất tính dục bị khơi lên của alpha vẫn chưa được thỏa mãn.

“A——”

Sau một tiếng kinh hô, Đường Chung phát hiện vị trí giữa mình và Doãn Kham đã thay đổi, cậu nằm trên giường, một chân bị nắm nâng lên, alpha cậu nằm sấp bên trên, trong đôi mắt lãnh đạm không chút gợn sóng ngày thường tràn ngập tình dục cuồn cuộn.

Doãn Kham trên giường cũng không nhiều lời, nâng chân Đường Chung lên liền đâm rút ngay, tiếng da thịt va vào nhau phủ kín căn phòng, lắng nghe kỹ còn nghe thấy tiếng nước dinh dính, tiếng rên rỉ khó nhịn của omega và cả tần suất cắm rút của alpha.

“Chậm, a, chậm thôi.” Đường Chung lắc đầu liên tục, lại bị tiếng kêu ngọt ngào quá mức của mình làm cho đỏ mặt, dùng mu bàn tay che miệng lại, thanh âm còn mang theo tiếng nức nở, “Anh Doãn, anh chậm thôi.”

Ai ngờ alpha còn rong ruổi trên người lại càng hung dữ, vừa thẳng eo ưỡn hông, vừa cúi người mút ra một vết đỏ trước phần ngực sạch sẽ của omega, bàn tay to lớn tìm xuống phần thịt đang bị anh đảo đến mềm mại, động thịt ngập nước, sau đó sờ tính khí bị mình đâm đến mức vung vẩy kia, bôi chất lỏng đầy tay lên trên phần thịt nhạt màu, nhanh chóng cử động tiếp.

Phần đùi non mịn bị đâm đến đỏ bừng, khoái cảm tấn công cả trước lẫn sau khiến Đường Chung tê cả da đầu. Cậu ngửa cổ rên một tiếng thật dài, lúc lên cao trào, ánh mắt tiêu tán, vất vả lắm mới hồi phục lại chút thần chí lại chống lên Doãn Kham đang ra vào, vịn lấy vai anh nâng người lên, được cánh tay mạnh mẽ của anh ôm lấy thắt lưng ngồi dậy, lại bị ôm vào ngực, nâng mông lên điên cuồng cử động.

Tư thế này khiến tính khí chôn bên trong đi vào chiều sâu trước nay chưa từng có, dương v*t alpha phình to, quy đầu to bằng quả trứng gà đè vào phần thịt mềm sâu trong động, lỗ chân lông toàn thân Đường Chung đều mở ra, vừa dễ chịu vừa dâng lên một loại bối rối theo bản năng.

Đó là khoang sinh sản của omega, chỉ mở ra vào kỳ phát tình. Một khi để alpha tiến vào, omega này sẽ bị đánh dấu, trở thành người của alpha.

Một omega cả đời chỉ có thể bị một alpha đánh dấu, cho nên đây không đơn thuần là hành vi ân ái trong lúc động tình, mà là khoảnh khắc linh hồn yếu ớt đang tìm kiếm thứ thuộc về nó cả đời.

Quy đầu nóng hổi không sợ làm phiền người khác mà chạm vào phần thịt mềm kia, không bao lâu đã tách ra một cái khe chật hẹp. Đường Chung bỗng mở lớn mắt, vô thần nhìn về phía hư không, từng chút sợ hãi dần bùng lên trong khoái cảm, lan tràn từ đầu tới chân, cơ hồ muốn nuốt chửng cậu.

Đúng lúc này, Doãn Kham thả chậm lại tiến độ đi vào, hai tay ôm chặt omega đã không còn khí lực phản kháng vào ngực, ghé vào tai cậu hỏi: “Có thể chứ?”

Vô ý thức lắc đầu, Đường Chung há miệng, trong cổ phát ra vài tiếng hít khí, không nói thành lời.

Vào những lúc thế này omega đều biến thành dao thành thớt, alpha không cần phải hỏi thăm ý kiến. Nhưng Doãn Kham nhịn được, nếu Đường Chung không muốn, anh có thể tự khống chế mà dừng lần đánh dấu này lại.

Phát giác Đường Chung đang phản kháng, ánh mắt Doãn Kham hơi trầm xuống, lần nữa xác nhận: “Em không đồng ý?”

Bờ môi mím mím, Đường Chung lại lắc đầu, muốn nói đồng ý, lại không phát ra được âm thanh nào. Cậu đã chờ lâu như vậy, chờ đến ngày này rồi, sao lại không muốn được chứ?

Nhưng e ngại cũng là thật, vết xe đổ bi thương nhiều vô số kể, lúc đi qua viện điều dưỡng omega nghe thấy tiếng gào thét thê lương, mẹ kế điên điên khùng khùng khi cha ra đi, omega góa chồng làm loạn sáng nay trong bệnh viện… Tất cả đều đã đánh tan chút an toàn của Đường Chung. Ở chung với Doãn Kham, từ đầu đến cuối cậu vẫn cảm thấy tự ti, sợ mình không có tư cách, không xứng đôi với anh, sợ mình không tốt, không theo kịp bước chân anh. Nếu nói nó là phản ứng kích thích, còn chẳng bằng nói đó là bản năng tìm lợi tránh hại của omega.

Rõ ràng không nhìn nhau, nhưng từ cơ thể run rẩy của Đường Chung, Doãn Kham đã cảm nhận được điều đó. Anh thở dài một hơi, có rất nhiều chuyện muốn nói, rất nhiều lời hứa phải thực hiện, đến bên miệng chỉ còn một câu: “Em có thể tin tưởng anh.”

Nghe thấy hai chữ “Tin tưởng”, Đường Chung chợt chấn động, đột nhiên mở to mắt.

Giác quan tương thông với bên ngoài, cậu bắt đầu ý thức được người ôm mình là Doãn Kham chứ không phải alpha nào khác. Người khác cho cậu tổn thương khó xóa tan, mà Doãn Kham không chỉ không thương tổn cậu, còn cho cậu tình yêu độc nhất vô nhị trên thế giới.

Thậm chí anh đã từng vô số lần nắm tay cậu, nói muốn ở cùng cậu cả đời.

Thời niên thiếu xem vĩnh viễn là khoảng thời gian dài đằng đẵng, bây giờ lại cảm thấy vĩnh viễn không còn bao xa, chỉ cần hơi bất cẩn nó sẽ tuột khỏi tầm tay, mà vuột mất rồi sẽ không trở lại.

Hơi thở trở nên gấp rút, Đường Chung đột nhiên lấy lại tinh thần bám lấy vai Doan Kham, dùng sức dán lên người anh.

“Nguyện ý.” Cậu liều mạng gật đầu, như muốn đền bù sai lầm vừa rồi, tiến đến, “Anh mau vào đi.”

Dường như đã nhận được mệnh lệnh, tính khí to nóng phồng lớn tới cực hạn bên trong lập tức hành động, phá tan khe hẹp, hung hăng tiến vào, sau đó cắm rút mấy chục lần như gió táp mưa sa, chạm vào phần thịt ấm áp chật hẹp bên trong, một dòng chất lỏng nóng bỏng mạnh mẽ phun vào cấm địa chưa từng có người ghé qua.

Cùng lúc đó, răng nanh sắc bén của alpha chui vào tuyến thể mỏng giòn như tờ giấy sau cổ omega, tin tức tố nồng đậm gấp mấy lần so với lúc đánh dấu tạm thời rót vào, cảm giác bị hoàn toàn chiếm hữu khiến Đường Chung run rẩy, nước mắt sinh lý chảy ra từ hốc mắt, nhỏ lên phần vai căng chặt của alpha.

Trong lúc mơ hồ, Đường Chung buông tay trái bám trên vai Doãn Kham xuống, hai ngón áp út đeo nhẫn chạm vào một chỗ, khóe môi cong lên thành một nụ cười nhẹ.

Cứ như quay lại con hẻm nhỏ nơi thành phố N nhiều năm trước, nắm tay nhau đi dưới hoàng hôn, ánh sáng chiếu vào hai chiếc nhẫn nằm cạnh nhau.

Cậu nên sớm nói ra những lời này mới phải.

“Nguyện ý…” Đường Chung quyến luyến cọ vào vai Doãn Kham, đan mười ngón tay vào tay anh, “Em nguyện ý.”

Sau khi đánh dấu vĩnh viễn xong, tất cả đều triển khai theo kế hoạch của hai người.

Đầu tiên là công ty quản lý phát thông báo nói Đường Chung đã có người để nắm tay cả đời, dù chưa chỉ rõ họ tên, nhưng từ thái độ mặc kệ của công ty đối với lời đồn kia đã có thể xác định đối phương là vị bác sĩ họ Doãn trong lời đồn.

Vì lo lắng cho thế nhược của omega mà fan của Đường Chung sầu đến hói cả đầu. Bọn họ đều cho rằng gia thế của alpha này quá tốt, sợ Đường Chung ở bên anh chỉ có hại, lại nói phần lớn đám con nhà giàu này đều trăng hoa, Doãn nhị thiếu chính là ví dụ điển hình, hai bọn họ còn là anh em, hơn phân nửa là giống nhau rồi.

Chờ đến khi quần chúng ăn dưa đào ra được tin Doãn Kham và Đường Chung đã từng là bạn học cấp ba, có rất nhiều học sinh kể lại câu chuyện tình yêu của bọn họ hồi còn đi học, hơn nữa từ lúc Doãn Kham treo biển đi khám tới nay rất được bệnh nhân chào đón, trên mạng có thể tìm thấy thông tin làm việc nghiêm túc của anh, làm người chính trực lại thường xuyên đi trực, rốt cuộc các fan của Đường Chung đã có thể thả lỏng. Cho dù vẫn còn có người hoài nghi về lựa chọn của Đường Chung, nhưng ánh mắt của quần chúng vẫn không tệ lắm.

Sau đó lại có người chụp được cảnh hai người xếp hàng ở Cục Dân Chính.

Đường Chung nâng trà sữa lên cho Doãn Kham uống, alpha cao 1m9 mặt đầy kháng cự nhưng vẫn không từ chối ý tốt của omega nhà mình, khom lưng cúi đầu nhanh chóng hút một ngụm. Đường Chung ngửa đầu cười đến mi mắt cong cong, chiếc cổ không đeo vòng chống cắn thoải mái để lộ ra, phía sau có hai hàng dấu răng thẳng hàng, âm thầm chứng minh hai người gắn bó keo sơn, hạnh phúc ngọt ngào.

Tin tức cũng theo đó mà bay tới thành phố N.

Không biết Thích Nhạc đã kéo thầy chủ nhiệm Tôn vào nhóm khi nào, một buổi sáng nọ, thầy Tôn tung một tấm ảnh chụp đã có tuổi vào nhóm, trên ảnh chụp hai nam sinh mặc đồng phục trường trung học số Mười Lăm, gục đầu vào nhau ngủ, dáng vẻ thân mật chẳng khác tấm ảnh hôm trước trong Cục Dân Chính là bao.

Quốc thái dân an: Hai thằng nhóc thúi các em được lắm, dám yêu đương ngay trước mặt tôi phải không?

Trời mây hửng nắng: Thầy à, thông tin của thầy cập nhật chậm quá, lúc ấy tất cả học sinh trong lớp, trong trường mình đều biết bọn họ hẹn hò rồi.

Quốc thái dân an: [Phồng mang trợn mắt.GIF]

Hạ bé bỏng nóng phát khóc: Rốt cuộc cũng có người hỏi giống tôi năm đó.

Tháng bảy: Thầy Tôn đừng giận, dù sao bây giờ bọn họ cũng đã kết hôn rồi.

Tô to lớn cũng rất nóng: Lớp trưởng, cậu đang an ủi hay đang phóng dao thế?

Trời mây hửng nắng: Phụt ha ha ha ha ha.

Đường Chung ở thủ đô đang trên đường về nhà vào lúc chạng vạng mới vào nhóm nói chuyện, vội đánh chữ trả lời: Xin lỗi thầy!

Thầy Tôn tiếp tục phồng mang trợn mắt.

Một lát sau, Doãn Kham nhắn: Xin lỗi thầy.

Quốc thái dân an: Hai cậu nói một câu còn muốn người yêu kèm vào nữa à?

Buổi tối người vào nhóm nhiều, mọi người vui đùa ầm ĩ một trận, Hạ Gia Huân ngẩng đầu lên hỏi vì sao bọn họ không tổ chức lễ cưới, trong nhóm lại càng loạn hơn.

Doãn Kham: Có, tháng sau.

Mộc Đông Đông: Đến lúc đó phát thiệp mời cho mọi người~!

Tháng bảy: Cứ gửi như vậy, chẳng lẽ là có hai niềm vui một lúc?

Trong nhóm lại loạn thêm, Đường Chung nhìn từng lời trêu chọc mình trên màn hình, khẽ đỏ mặt.

“Có phải chúng ta nhanh quá không?” Đến đêm, Đường Chung ngồi xếp bằng trên giường, chống cằm tự hỏi, “Vẫn cứ cảm thấy thiếu gì đó.”

Doãn Kham ngồi một bên gõ máy, thỉnh thoảng mở WeChat trả lời vài câu, “Thiếu gì?”

Đường Chung khổ não suy nghĩ một lúc, vỗ mạnh vào đùi: “Sính lễ, em còn chưa mua sính lễ cho anh!”

Đầu năm nay cậu đã cân nhắc mua một chiếc piano cho Doãn Kham, lướt mấy cái trên mạng đều không vừa ý, định đến một cửa tiệm xem, kết quả một năm sau bận quá quên mất, đến bây giờ kết hôn mới nhớ ra.

Doãn Kham giơ tay để lộ chiếc nhẫn trên ngón áp út, “Cái này không phải sao?”

Đường Chung thở dài một hơi: “Được rồi được rồi…” Lẩm bẩm một hồi lâu, vẫn không vui lắm, “Vậy còn anh?”

“Cái gì?”

“Cái anh nên cho em,” Đường Chung ôm gối giục, “Cái kia gọi là gì nhỉ… A đúng, của hồi môn!”

Doãn Kham quay mặt, khuôn mặt bình tĩnh: “Không phải đã cho em rồi sao?”

Nói xong chỉ chỉ phần sau cổ.

Đôi mắt ngập nước của Đường Chung chớp chớp, mất một thời gian mới hiểu anh đang ám chỉ đánh dấu, “Cái, cái này cũng tính à?”

Doãn Kham hợp tình hợp lý mà “Ừ” một tiếng.

Đường Chung trợn trắng mắt, suýt nữa ngất xỉu.

Nhưng mà nghĩ lại cũng đúng, đánh dấu vĩnh viễn cả đời chỉ có thể cho một người, nếu theo mức độ quý báu thì nó là vật phẩm vô giá.

Lăn qua lộn lại mấy cái trên giường, Đường Chung chôn mặt vào gối, dài giọng nói: “Thôi —— cũng —— được ——”

Hôm nay Đường Chung ngủ sớm, khi Doãn Kham tắt máy, cậu đang ôm gối ngủ ngon lành.

Nắm lấy tay cậu đặt trong ngực, lòng bàn tay vuốt ve chiếc nhẫn đeo trên ngón áp út, Doãn Kham cong môi, thầm nghĩ anh bạn nhỏ vẫn đơn thuần như trước, nhẫn bị đổi mà cũng không biết.

Bạc dễ bị oxy hóa biến thành màu đen, trước đây hay thấy Đường Chung dùng giấy nhám chà bạc mài nhẫn, Doãn Kham động lòng, tìm một nhà thiết kế nhẫn chiếu theo bản vẽ làm hai chiếc nhẫn bạch kim, nhân lúc Đường Chung ngủ trộm thay cho cậu.

Đường Chung không hay biết gì về chuyện này, trừ mấy hôm trước quan sát nhẫn, nghi hoặc lẩm bẩm “Sao gần đây không bị hóa đen nữa nhỉ”, những thời gian còn lại đều không phát hiện, ngày nào cũng vui vẻ đeo nó, chỉ xem như trang sức đeo lâu có linh tính nên càng ngày càng sáng.

Hai người đều không cha không mẹ, không có ai chuẩn bị những món đồ cần thiết cho buổi cưới xin, cho nên đương nhiên nhẫn này là sính lễ.

Còn của hồi môn… Doãn Kham quay người mở ngăn kéo tủ đầu giường, lấy một chiếc ví tiền làm bằng vải bò.

Tuy được chế tác thủ công, nhưng đường may trên túi tiền cẩn thận tinh xảo, vừa nhìn đã biết tốn rất nhiều tâm tư. Mở bên trong ra, xem dưới ánh đèn, mơ hồ có thể nhìn thấy một hóa hoa nhỏ màu trắng khâu bên sườn, giống bông hoa thêu trên đồng phục như đúc.

Trong ngăn ví có một tấm ảnh chụp, là bức ảnh ở công viên giải trí, hai người cùng ngồi trên tàu lượn siêu tốc, một người bình tĩnh một người hoảng loạn, thông qua hình ảnh còn có thể nhớ lại tiếng gầm rú đinh tai nhức óc lúc ấy, còn có gió xuân ấm áp lướt qua mặt.

Có rất nhiều chuyện cũ, rất nhiều đoạn ngắn anh đã từng cho là bị lãng quên ở thành phố N, thật ra chúng đã sớm hóa thành dấu vết không thấy được ẩn trong ngực, sau cơn mưa rền gió dữ không những không trở nên mờ nhạt, ngược lại càng thêm sâu, trở thành ấn ký vĩnh viễn thứ hai độc nhất vô nhị.

Ví dụ như đóa hoa trắng này, ví dụ như dấu vết anh để lại trên người omega.

Doãn Kham cúi người, đặt một nụ hôn nhẹ vào trán Đường Chung.

Nếu trong lòng vẫn không chắc, một hai phải nói rõ ý nghĩa của ấn ký kia, vậy thì đó là ——

Đường Chung thuộc về Doãn Kham, Doãn Kham cũng thuộc về Đường Chung.

Chúng ta vĩnh viễn ở bên nhau.

**********************