Ẩn Trung

Chương 32




Thời gian như trôi qua thật lâu, lại chỉ ngắn ngủi bằng vài giây đồng hồ, lúc tách ra Đường Chung mở mắt, mấy bông tuyết lả lướt trên không trung từ từ rơi xuống.

Đây là một nụ hôn lướt qua rồi thôi, nhiệt độ đôi môi của Doãn Kham cao như cơ thể anh, vừa tiếp xúc đã lây chút ướt át.

Môi Đường Chung lại mềm mại, dưới nhiệt độ cao bao phủ đã hòa tan thành một dòng nước. Cậu nhiệt tình nhận lấy, lặng lẽ đáp lại, bàn tay đưa về phía trước đặt lên hông Doãn Kham, hoảng loạn tập trung lại trên đầu ngón tay, vò áo Doãn Kham thành một mảnh nhăn nhúm.

Thở hổn hển mấy cái, Đường Chung lúc ngẩng đầu lần nữa thì hơi nghểnh lên, như đòi thêm một nụ hôn nữa.

Cậu tỉnh lại trong tiếng cười nhẹ của Doãn Kham, cắn đôi môi vẫn còn vương hơi ấm, ngập ngừng nói: “Cười gì.”

Giọng nói của Doãn Kham hơi khàn: “Không cười em, cười anh.”

Đường Chung nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy chỉ có phản ứng của mình mới chọc cười anh nổi, vừa nhìn cũng biết là lần đầu tiên hôn môi, hoàn toàn không phù hợp với ông cụ non kiến thức cao siêu.

Cậu hắng giọng, trả lời một cách gượng gạo: “Rất buồn cười đúng không, anh lúc hôn còn phải hôn hai bên cho đối xứng, có phải anh bị chứng ám ảnh cưỡng chế không?”

Doãn Kham không nói gì, chẳng qua bầu không khí vừa rồi còn hơi căng thẳng đã bị câu nói này xóa đi sạch sẽ.

Trước khi đi, Đường Chung kéo tay Doãn Kham lại: “Em xác nhận rồi, là mùi của biển.”

Doãn Kham không hề biết mùi tin tức tố của mình suy nghĩ một lát: “Biển có mùi à?”

“Có chứ.” Đường Chung chỉ nắm lấy ba ngón tay của anh, vừa nắm vừa lắc “Rất nhẹ nhàng khoan khoái, hệt như mùa hè đến, sóng biển từng đợt đập vào chân, ngập lên tận gối.”

Miêu tả quá mức trừu tượng, Doãn Kham vẫn chưa tưởng tượng ra được. Anh cảm thấy mùi trên người Đường Chung cụ thể sinh động hơn, suy nghĩ một chút, đề nghị: “Hè cùng đi biển được không?”

Ánh mắt Đường Chung sáng lên: “Hứa rồi đấy nhé, nghỉ hè năm nay, ai đổi ý làm cún.”

Kẹo Hồ Lô đứng một bên: “Gâu!”

Tiễn người đến dưới nhà, Đường Chung vẫn không muốn buông tay. Bóng đêm che khuất khuôn mặt cùng biểu cảm, cũng tiếp thêm dũng khí cho cậu: “Thế… Có thể đừng để người khác ngửi thấy mùi của anh không?”

Lời này tuy là nói vòng vo, nhưng ý lại rất dễ hiểu —— không được hôn người khác.

Doãn Kham nắm tay cậu: “Được.”

Đường Chung vui vẻ, thừa dịp trời tối nhón chân lên hôn Doãn Kham một cái: “Về đi, biển lớn!”

Doãn Kham ngày hôm nay được đặt đủ loại biệt danh dở khóc dở cười: “Muộn lắm rồi, em cũng về đi thôi.”

Đưa mắt nhìn bóng dáng cao to đi vào hàng hiên, biến mất ở khúc quanh, đầu lưỡi Đường Chung xoay một cái, trong dư vị của nụ hôn ngây ngô kia, mùi hương mát lạnh mằn mặn, còn có thể nhận ra một phần ngọt ngào khó có dịp nếm trải.

Đường Chung ngẩng khuôn mặt nóng bỏng hạnh phúc mà cười.

Biển lớn…

Biển của mình em.

Thứ hai tới trường, Đường Chung hoàn toàn đắm chìm trong nụ hôn kia không bình tĩnh lại được, giờ nghỉ giải lao ra sân thể dục đứng trong hàng quay đầu tìm Doãn Kham, lúc hai mắt nhìn nhau, lại bị nụ cười mỉm của Doãn Kham làm cho thần hồn điên đảo.

Sau đó bị thầy Tôn lớn tiếng quát cho tỉnh: “Còn một tháng nữa thi, coi dáng vẻ uể oải suy sụp của các em kìa!”

Đường Chung bị gọi tên đứng lên đọc một lần bảng tuần hoàn hóa học, thầy Tôn dùng thước gõ bục: “Lấy tinh thần như thế đi học lịch sử chính trị, đừng nói qua môn, A+ chỉ là chuyện nhỏ.”

Buông tha Đường Chung, lại chỉ bạn cùng bàn của cậu: “Thái Hiểu Tình, mang điện thoại lên đây!”

Thái Hiểu Tình biết chạy không thoát, chậm chạp lê chân lên trước, ném di động lên bục cái “Cốp”, vừa muốn quay về chỗ ngồi đã bị thầy Tôn gọi lại: “Mở ra, cho mọi người xem là thứ gì.”

“Các bạn nữ khác đều xem hết rồi.” Thái Hiểu Tình vừa ấn mật khẩu vừa lầu bầu, “Cũng không đẹp đẽ gì…”

“Không đẹp đẽ gì mà em ngồi ngắm hết cả tiết à?” Thầy Tôn khinh bỉ, nhận lấy di động nhìn, “Đây không phải bạn Doãn Kham lớp ta sao?”

Doãn Kham trong hình mặc áo sơ mi quần âu đơn giản, tay trái đút túi tay phải nắm chặt dây cột bong bóng, trông góc chụp thì có vẻ là bên trái, chỉ thấy đôi môi mỏng của anh khẽ nhếch như đang cười, đáy mắt phản chiếu ánh đèn lấp lánh trên ngựa gỗ đối diện.

Nghe thấy tên của mình, Doãn Kham ngẩng đầu nhìn lên bục giảng, cách quá xa nhìn không rõ, Hạ Gia Huân phía trước dùng di động của mình mở ảnh cho anh xem, hỏi đây có phải anh không, anh hơi sửng sốt một chút, sau đó gật đầu.

Anh không biết mình bị chụp trộm từ khi nào, cũng không ngờ bị đăng lên mạng. Người chụp hình là một thợ chụp omega có chút tiếng tăm trên mạng, ngoại trừ chụp một tấm, còn nói thêm một câu lừa tình: Omega nào cũng đều mong có một alpha như vậy cùng đi chơi, cùng cười đùa.

“Bạn Doãn Kham lớp ta là beta, không phải đây là đang nói nhảm sao?” Thầy Tôn đập bàn đứng dậy, hỏi Doãn Kham, “Người này đăng hình đã có sự đồng ý của em chưa?”

Doãn Kham lúc đó chỉ chú ý Đường Chung ngồi trên ngựa gỗ, căn bản không để ý động tĩnh bên cạnh, đáp: “Chưa.”

Thầy Tôn nhận được câu trả lời khẳng định tức đến nổ phổi, kín đáo trả di động lại cho Thái Hiểu Tình: “Mau bảo người này xóa ảnh đi, nói cho cậu ta biết đây là học sinh beta ưu tú lớp 11-3 thuộc trường trung học số Mười Lăm thành phố N của chúng ta, đừng thấy dáng người cao chút lại chụp mũ làm alpha!”

Là một beta từ nhỏ đã nghe quen mấy câu như “beta không bằng alpha”, thầy Tôn nhìn thấy lời này thì tức giận không thôi, giao phó xong xuôi liền kẹp sách giáo khoa nổi giận rời khỏi lớp.

Trọng điểm bị dời đi thành công, Thái Hiểu Tình hí hửng cầm di động về, trở lại chỗ ngồi chuẩn bị tiếp tục cũng chị em xung quanh buôn dưa, thầy Tôn vốn đã đi quay lại, đứng ở cửa vỗ vài cái lên bảng: “Các em cũng coi chừng cho tôi, ai mà trượt đại học, tôi sẽ phóng to ảnh in ra dán lên tường!”

Bức ảnh nhanh chóng bị xóa, nhưng mọi người đều đã lưu lại, rất nhiều người tò mò kéo vào diễn đàn trường trung học số Mười Lăm xem, diễn đàn vốn quạnh quẽ hiếm khi có lần náo nhiệt.

Vì không có điện thoại thông minh, Đường Chung đã bỏ lỡ thời cơ tốt nhất được thấy ảnh, tan học mượn di động của Tô Văn Uẩn xem, bị nhan sắc tuyệt thế của Doãn Kham làm cho điên đảo, nhìn xuống một phen, thấy một đống “Mlem mlem mlem” “Tim tim” “Trong vòng ba phút phải lấy được toàn bộ tư liệu về anh đẹp trai này”… Tức giận tới đầu váng mắt hoa, suýt nữa phá nát di động.

“Cậu bình tĩnh đi.”Lo điện thoại di động của mình khó mà giữ được, Tô Văn Uẩn dùng lí lẽ để thuyết phục, “Bọn họ chẳng qua chỉ là tiện mồm thôi, không giống cậu, có thể ôm ôm hôn hôn, không đáng vì họ mà tức giận.”

Đường Chung suy nghĩ kỹ lại, hôn cũng hôn rồi ôm cũng ôm rồi, quả thật không đáng.

Bên này vừa mới nguôi giận, quay đầu đối diện với Thái Hiểu Tình cùng bàn thì như hỏng mất.

“Có phải cậu ấy đi hẹn hò không? Bong bóng này, ánh mắt này, trông sao cũng thấy sai sai.” Thái Hiểu Tình càng nhìn tấm hình kia càng nhíu chặt mày, “Mộc Đông Đông, cậu với cậu ấy có quan hệ khá tốt, có thể giúp tôi hỏi chút không? Tám phần mười là trường ngoài rồi, bằng không sao tôi có thể không phát hiện được, hừ, tôi còn muốn xem con hồ ly tinh nào câu mất anh Doãn của chúng ta đi!”

Đường Chung bị dọa chảy mồ hôi ướt sũng cả người, giả ngu ứng phó qua loa, lên lớp lập tức viết giấy cho Doãn Kham: Bây giờ em là hồ ly tinh rồi.

Doãn Kham:?

Đường Chung: Đều tại anh, đang yên đang lành lại đẹp trai như vậy!

Doãn Kham: …

Đường Chung: Phạt anh giúp em thi được A+!

Doãn Kham: OK.

Đường Chung chỉ thuận miệng nói, không ngờ Doãn Kham chăm chỉ hẳn lên, mấy ngày nay phàm là gặp nhau sẽ mở sách ra kiểm tra bài cũ.

Lớp 11-3 là lớp khoa học tự nhiên, thi đại học tất nhiên sẽ có môn xã hội, mấy môn như lịch sử chính trị nói khó cũng không khó, đơn giản là phải tốn nhiều thời gian học hơn thôi.

Nhưng Đường Chung sợ nhất là học thuộc lòng, mấy bài thơ ca trong sách văn đã muốn lấy nửa cái mạng của cậu, bây giờ bắt cậu học hết cuốn sách, tựa như bình nước đã bị bơm đầy, ngồi im còn đỡ, đứng lên một cái là tràn ra.

Doãn Kham hi sinh thời gian ngủ vẽ niên biểu về những mốc sự kiện lịch sử lớn, Đường Chung học mấy ngày chưa thuộc, nói sai thời gian còn làm trò con bò: “Năm 132 trước công nguyên, năm 132, ừm… Năm 1992 sau công nguyên, anh Doãn ra đời đó!”

Doãn Kham dùng bút gõ bàn: “Học tử tế.”

Đường Chung nghiêm mặt: “Một năm hai tháng lẻ chín ngày sau, Đường Mộc Đông cũng ra đời theo!”

Doãn Kham: “…”

Người ta nói thầy nghiêm thì trò giỏi, lúc cần phải phạt chút, nhưng khi đối mặt với khuôn mặt nũng nịu kia, Doãn Kham không xuống tay được.

Không thể làm gì khác hơn là xuống miệng… À không, quản miệng.

Đường Chung rất thích hôn Doãn Kham, sáng hôn một cái, nghỉ trưa hôn một cái, tan tiết tự học tối lại hôn thêm cái nữa, còn đánh lén bất cứ nơi đâu. Ví dụ như hôm nay cả lớp ra sân thể dục, Đường Chung cố ý đi xuống cuối đội, lúc xuống lầu thừa dịp Doãn Kham đi ở phía trước, nương vào chênh lệch chiều cao, bá vai anh từ phía sau hôn vào hai má.

Doãn Kham cảm thấy nếu mình có mùi biển thật, vậy thì hiện tại biển này chắc đã mọc đầy rêu xanh rồi.

Lấy điểm này để hạn chế Đường Chung, dù rằng giết địch một ngàn tổn hại tám trăm, nhưng dù sao cũng có hiệu quả, học không được sẽ không cho hôn.

Qua lần lừa dối qua mặt không biết lần thứ bao nhiêu của Đường Chung, Doãn Kham nhanh tay nhanh mắt cầm sách lên chặn, khiến cho nụ hôn của cậu rơi lên họ tên của người biên tập sách trên bìa.

Đường Chung nâng sách ủ rũ: “Sao trong này không có Doãn Kham chứ?”

Doãn Kham: “Anh soạn rồi em học được à?”

Đường Chung bĩu môi: “Ít nhất sẽ không hôn sai người.”

Doãn Kham: “…”

Vì chuẩn bị cho cuộc chiến thi đại học, cuối tuần Đường Chung dành ra nửa ngày để học thuộc.

Doãn Kham không yên lòng, lấy mấy quyển ôn thi vật lý đến gõ cửa sắt nhà Đường Chung, cửa mở ra còn chưa thấy người đâu, mặt đã bị trét một đống thứ đen thùi lùi.

Đường Chung nhìn khuôn mặt bị bôi đen của Doãn Kham, thở dài: “Xong rồi, bôi đen vẫn khiến người khác muốn hôn.”

Lúc vào phòng vệ sinh rửa mặt, Doãn Kham bỗng nhiên nghĩ đến đống đồ đen đen kia, hẳn là thuốc màu Đường Chung dùng để ngụy trang. Anh ngửi ngửi màu vương ra trên tay, không có mùi gì, có thể là dùng loại thuốc nhuộm nào đó tạo thành.

Nhưng nếu đã là nguyên liệu công nghiệp, vậy tất sẽ gây ảnh hưởng tới cơ thể.

Quay trở về phòng, Doãn Kham không vội kiểm tra bài cũ, mà nâng cằm Đường Chung lên quan sát.

Hôm nay Đường Chung cũng có bôi, hai bên má loang lổ vệt đen, đến cả trán cũng không buông tha, qua tầng tầng lớp lớp thứ màu che trên mặt, miễn cưỡng có thể nhìn ra trạng thái da của Đường Chung vẫn còn tốt, dường như không bị ảnh hưởng mấy.

Nhìn xong buông tay, Doãn Kham quay qua chỗ khác mở sách lịch sử. Đường Chung đợi một hồi lâu vẫn chưa thấy anh quay lại, ủ rũ cúi đầu nói: “Còn tưởng anh muốn hôn em…”

Ôm một đầu đầy suy nghĩ lung tung bắt đầu học thuộc bài, Doãn Kham ngồi bên cạnh giải xong một đề toán, ngẩng đầu nhìn đã thấy Đường Chung gục xuống bàn ngủ mất, tay vẫn còn nắm bút, trên giấy viết “Biển là quê hương của em(1)”, nét bút cuối cùng của chữ “Hương” còn chưa kịp viết xong, kéo một đường thật dài như dấu ngã cuối câu.

Doãn Kham không đánh thức cậu, cẩn thận rút bút trong tay đi, lại lấy chăn bên giường đắp lên.

Đường Chung mơ một giấc mơ.

Trong mơ là cảnh tượng cậu rất quen thuộc, phòng vệ sinh trước đây chưa được xây lại, sàn xi măng màu xám, vài miếng gạch tường đã bị nứt vỡ.

Nhìn lên trên là vòi hoa sen tắc nước vì lâu năm chưa được sửa, nước nhỏ xuống từ lỗ nhỏ loang lổ rỉ sét, tách tách, trên đất bám một mảng bụi thật dày.

Nhận ra có người tới gần từ sau lưng, cậu nắm vòi hoa sen bằng inox, trở tay đập tới.

Nhưng vẫn chậm một bước, người kia cơ thể cường tráng, tránh sự công kích, dễ dàng khống chế cậu. Dù cậu có giãy dụa thế nào cũng vô ích, đây chính là ưu điểm đã được khắc sâu vào gen của alpha.

Trong giấc mộng không thể nghe được những lời thô tục của người đàn ông kia, chỉ là thấy khuôn mặt vui cười của hắn, Đường Chung cũng có thể đoán được hắn đang nói gì.

Sức lực dần cạn, cơ thể phát ra nhắc nhở cực hạn, trong đầu vang lên những tiếng ong ong chói tai, Đường Chung dùng bàn tay còn tự do che đi tuyến thể yếu ớt sau gáy, cố gắng ngăn cản người khác tới gần.

Trong lòng tuyệt vọng thầm nghĩ, cứu tôi với, ai cũng được, mau tới cứu tôi.

Vào khoảnh khắc mở mắt ra, định thần thấy rõ người phía trước, Đường Chung mở rộng hai tay nhào thẳng tới.

Doãn Kham đầu tiên là sững sờ, nhanh chóng phản ứng lại, một tay ôm lấy Đường Chung: “Gặp ác mộng à?”

Ngũ giác dần dần khôi phục, ý thức của Đường Chung vẫn còn đắm chìm trong cảnh tượng đáng sợ kia, nhắm mắt rơi lệ, giọng nói khàn khàn vô lực: “Cứu em với, xin anh, cứu em với…”

Lại như phản xạ có điều kiện mà nhào vào ngực Doãn Kham tìm kiếm sự che chở, Doãn Kham ít nhiều cũng có thể nhận ra sự kinh hoảng cùng sợ hãi của Đường Chung.

Có thể dọa Đường Chung sợ đến như vậy, tất nhiên chuyện chắc chắn còn ác liệt hơn ba tên alpha kia.

Trong mắt lóe lên tia lạnh lẽo hung tàn, động tác trên tay Doãn Kham vẫn rất dịu dàng. Anh vỗ nhẹ lưng Đường Chung: “Không sao rồi, anh ở đây.”

Nằm trong lồng ngực ấm áp, ngửi thấy mùi hương khiến người ta yên tâm, không bao lâu sau Đường Chung đã dần bình tĩnh lại.

Lau đi vệt nước dính bên khóe mắt, Đường Chung hít mũi vài cái, chầm chậm chui ra khỏi ngực Doãn Kham, dưới đôi mắt như nhìn thấu tất cả kia của anh, lắp bắp bịa chuyện: “Em, em mơ thấy ác mộng, trong mơ có một con quái, quái vật, nó hung dữ lắm, cầm sách lịch sử đuổi theo em bắt học bài, em học không thuộc, nó lập tức lôi roi ra đánh em.”

Doãn Kham: “Anh là con quái vật kia?”

“Không phải không phải.” Đường Chung vội xua tay, “Anh không dữ như vậy, cũng không… xấu như vậy.”

Doãn Kham không lên tiếng, lẳng lặng nhìn Đường Chung.

Mặc dù Đường Chung tạm thời không muốn nói thật với anh, anh vẫn hy vọng có thể thông qua hành động trong im lặng nói cho Đường Chung, đừng sợ, bây giờ em có anh rồi.

Đường Chung không biết là khờ thật hay giả ngu, giơ tay sờ mặt mình: “Đừng nhìn em vậy chứ, bằng không em lại tưởng anh muốn hôn em.”

Doãn Kham không khỏi bật cười, thầm nghĩ làm bạn với anh bạn nhỏ này, muốn thâm trầm chút cũng không được.

“Nếu như muốn hôn thật thì chờ em chút.” Đường Chung dường như đã chắc chắn về suy đoán này, lập tức đứng lên, đi tới cửa còn không quên thò đầu ra nhắc nhở, “Không cho đi, em quay về ngay thôi.”

Phòng nhà họ Đường rất nhỏ, cách âm cũng kém. Lúc nghe tiếng nước chảy ào ào, Doãn Kham cũng không nghĩ nhiều, thừa dịp cậu bạn ồn ào kia không ở đây lại giải thêm một đề nữa.

Đường Chung che mặt quay về, cái trán lộ bên ngoài trơn bóng trắng nõn, đuôi mắt hơi chếch lên mang theo vệt đỏ nhàn nhạt.

“Cái đó, tuy rằng anh thấy rồi, nhưng em đoán anh hẳn là chưa nhìn rõ.” Tiếng của Đường Chung truyền qua các kẽ tay, nói nhỏ như muỗi kêu, không có chút sức nào, “Anh có thể hôn khuôn mặt này được rồi.”

Tiểu kịch trường: Sau khi lộ mặt ——

Đường: Anh thích mặt em đen hay trắng?

Doãn: Thích cả hai.

Đường: Qua loa quá!

Làm lại ——

Doãn: Thích đen hơn.

Đường: Xạo! Làm gì có ai thích đen đen bẩn bẩn đâu!

Làm lại ——

Doãn: Thích trắng hơn.

Đường: Em biết ngay anh chỉ thích mặt thôi!

Doãn: ……

**********************

Chú thích:

(1) Biển là quê hương của em (大海就是我故乡): Đây là câu mở đầu trong bài hát “Biển lớn ơi quê hương” (大海啊故乡)