Ẩn Trung

Chương 15




Một omega cả đời chỉ có thể bị một alpha khác đánh dấu —— đây là nội dung trong sách giáo khoa của học sinh lớp ba hoặc lớp bốn.

Vừa nhìn hàng chữ này, tất cả các nam thanh nữ thiếu vào kỳ trưởng thành sẽ bị mối quan hệ bền chặt giữa AO hấp dẫn, tiến vào giai đoạn khao khát về một tình yêu trung thành.

Nhưng bọn họ không biết, quy luật như vậy cất giấu rất nhiều bất công cùng bất đắc dĩ.

Cấu tạo sinh lý quyết định alpha nắm giữ nguồn sức mạnh cùng năng lực đánh dấu nhiều omega, tạo ra sự thụ động khi gặp omega trong kỳ phát tình, lại khiến cho rất nhiều alpha không tự chủ theo bản năng đánh dấu thêm một omega nữa, tạo thành hiện tượng omega trong xã hội hiện nay càng ngày càng ít, vô cùng cần được bảo vệ.

Mà ngược lại là —— cả đời omega chỉ có thể bị một alpha đánh dấu, cả đời chỉ có thể ỷ lại vào alpha này.

Đây là loại ỷ lại từ tâm đến thân, ngoại trừ cần có alpha giúp vượt qua kỳ phát tình, ngày bình thường cũng không thể cách nhau quá lâu. Thời gian dài không nhận được tin tức tố của alpha sẽ khiến omega bị đánh dấu rơi vào tình trạng nôn nóng, thậm chí có khả năng gây ra bệnh tinh thần nghiêm trọng.

Hai chữ “đánh dấu” nghe thật lãng mạn, tựa như một dấu ấn vĩnh cửu của một người khắc lên một người khác, là lời yêu thương trung thành thầm lặng.

Nó như lời hứa hẹn mà những con người đang yêu đương say đắm dễ dàng trao cho nhau, nhiệt huyết khi ấy không thay đổi, nhưng hậu quả về sau thì ít ai có thể gánh được.

Đánh dấu cả đời không thể bị xóa đi, hiện tại trên cả nước đã có mấy chục viện điều dưỡng omega được mở ra, chuyên giúp đỡ hỗ trợ các omega đã mất bạn đời.

Nhưng cũng chỉ là giúp giảm bớt các bệnh trạng mà thôi, omega mất alpha như cá rời khỏi nước, chỉ có thể trơ mắt nhìn bản thân càng ngày càng khô cạn, bẻ ngón tay là có thể đếm được còn dư lại bao nhiêu thời gian.

Đường Chung vẫn còn nhớ tối ngày hôm ấy, làm việc xong cậu đi qua viện điều dưỡng gần đó, lúc trăng lên giữa trời, mắt người chỉ có thể phân biệt được bóng nhà lầu đen kịt cùng hàng rào cao chót vót xung quanh. Đi qua cửa sắt cạnh lưới điện, bên trong đột nhiên vang lên một tiếng gào to thảm thiết, sau đó là tiếng khóc nghẹn ngào đứt quãng, Đường Chung sởn cả tóc gáy, nhanh chóng tăng tốc rời đi.

Nghe đồn trong nước đang nghiên cứu kỹ thuật cắt bỏ tuyến thể trong phòng thí nghiệm để đáp ứng những omega có nhu cầu thoát khỏi loại dằn vặt do sự ràng buộc này mang đến.

Nhưng mà mọi người cũng không xem trọng loại nghiên cứu này, chỉ cần đọc lý thuyết trong sách sinh lý đã có thể suy đoán loại giải phẫu này sẽ tạo ra thương tổn lớn như thế nào cho cơ thể, thứ hai, có thể bị ký hiệu là cấu tạo đặc thù rõ nhất của omega, nếu như cắt bỏ tuyến thể sẽ không khác gì beta. Dù rằng ngoài miệng vẫn luôn nói ba giới bình đẳng, nhưng trên thực tế vẫn có sự kỳ thị vô cùng lớn, phần lớn omega tình nguyện cô độc đến già, chết một cách đầy đau khổ vẫn không muốn bỏ đi tuyến thể khác với mọi người.

Lại như mẹ kế của Đường Chung, dù hai năm nay đã bị sự đau đớn vì không có người an ủi tra tấn nhưng vẫn rất thích đỏm dáng, cả ngày ăn mặc trang điểm lộng lẫy, chỉ lo người khác không ngửi được mùi tin tức tố omega trên người ả.

Nghĩ tới đây, sự ghét bỏ của Đường Chung đối với ả cũng bớt đi không ít, có lẽ là vì đồng loại với nhau nên bị cảm động lây, hoặc có lẽ là bởi vì… tình cảnh bây giờ của bà ta không thoát khỏi can hệ với mình.

Trời tối người im lặng, thỉnh thoảng vang lên tiếng gió ngoài cửa sổ.

Đường Chung nằm chếch trên giường, chăn trùm quá đỉnh đầu, hai tay bịt mắt, liều mạng muốn xóa đi khuôn mặt giống mình đến mấy phần ra khỏi đầu.

Người đàn ông kia cười đến dâm tà, từng bước từng bước đi tới, Đường Chung cứ lùi từng bước về sau, bước chân nặng nề cùng nhịp thở dốc khiến cậu tuyệt vọng, mãi đến khi không thể lui được nữa, cậu thấy mình cầm một con dao sắc bén nhào về phía trước, trái tim như ngừng đập, màu đỏ như máu tràn ra trước mắt.

“Mình không hối hận.” Cơ thể càng run dữ dội hơn, Đường Chung chôn trong ổ chăn lầm bầm như đang tự tẩy não, giữ cho bản thân kiên định, “Mình tuyệt đối… sẽ không hối hận.”

Ngày hôm sau mặt trời lên cao, là thời tiết thích hợp để mở hội thao.

Sau tiết học đọc buổi sáng, thầy Tôn đi tới lớp nghiệm thu bảng tin, thấy nội dung phong phú thiết kế đẹp mắt, người soi mói như ông cũng không nhịn được mà khen hai câu, đặc biệt là cây ngô đồng giống y như thật kia.

“Cây ngô đồng là biểu tượng rất đặc trưng của thành phố N chúng ta, vẽ đẹp lắm.” Thầy Tôn gật đầu khen ngợi, “Nghe nói hôm nay còn phải chạy 3000m mang vẻ vang về cho lớp, trưa nay lớp trưởng đặt cơm nhớ gọi thêm một cái đùi gà cho Đường Mộc Đông.”

Đáng tiếc sáng nay Đường Chung vừa tới trường đã ủ rũ, được gọi tên tuyên dương cũng không dậy nổi tinh thần, trước khi diễn ra hội thao ra đứng trên sân, hiệu trưởng trên bục nói bao lâu thì cậu dựa vào vai Tô Văn Uẩn ngủ gật bấy lâu.

“Tối qua cậu làm gì mà mệt đến nỗi vậy?” Tô Văn Uẩn hỏi.

Đường Chung tức ngực khó thở, đến cả mắt cũng không mở ra được: “Làm báo bảng.”

“Không phải chỉ còn mấy chiếc lá chưa tô màu thôi à? Còn có Doãn Kham viết giúp mấy dòng nữa.” Nói tới đây, Tô Văn Uẩn bỗng ý thức được điều gì, tự nhiên tỉnh ngộ ra, “Hai người các cậu hôm qua ở lại phòng học, các cậu còn chung đường về nữa, có phải là xảy ra chuyện gì không?”

Đường Chung nhất thời bị nói cho tỉnh, thẳng cổ lên: “Có thể xảy ra gì được? Thu lại mấy cái tưởng tượng vớ vẩn của cậu đi.”

“Tớ chỉ sợ các cậu gặp phải đám người kia, lại đánh nhau nữa thôi.”

“Vậy à…” Biết là hiểu lầm, Đường Chung lúng túng vò đầu, “Không gặp, lần trước bọn họ bị đánh thảm như vậy, có lẽ không dám chặn đường tớ nữa đâu.”

Đôi con ngươi Tô Văn Uẩn hơi chuyển động, nhanh chóng bắt được một chút bất thường: “Thế cậu cho rằng tớ đang nói về điều gì?”

Đường Chung vội vã xua tay: “Không có gì không có gì.”

“Cậu cho rằng tớ đang nói hai cậu…” Tô Văn Uẩn quay đầu đánh giá Doãn Kham đang đứng cuối đội, lại quay đầu nhìn Đường Chung, “Hai cậu…”

“Không thể nào!” Đường Chung thề thốt chối bay, “Cũng có phải cậu không biết đâu, tớ chỉ muốn tìm một alpha làm bạn trai thôi, sao có thể tìm trong… trường học này được.”

Điều kiện gia đình của hai người cũng không tốt, nhà Đường Chung càng kém, những lần nói chuyện trước đó hai người đã từng cười nói rằng chắc chắn tương lai phải tìm một người giàu có, không bao giờ sống cuộc sống nghèo khổ vậy nữa, mà tầng trên xã hội hầu như đều đã bị alpha chiếm lĩnh, nói mãi thì thành “Chắc chắn phải tìm một alpha để hẹn hò.”

Tô Văn Uẩn suy nghĩ một chút: “Cũng phải, nếu đã ở cạnh nhà cậu thì chắc cậu ta cũng phải dạng kẻ tám lạng người nửa cân. Cậu đừng để vẻ đẹp trai của cậu ta câu dẫn, mấy người giới beta không chơi nổi đâu.”

Đường Chung bỗng nhiên thở phào nhẹ nhõm, sờ sờ vành tai hơi nóng lên: “Sao thế được, vẻ ngoài đẹp trai cũng không đào ra cơm ăn.”

Chạy tiếp sức cùng chạy đường dài 3000m được bố trí vào tầm chiều, buổi trưa lớp trưởng Thích Nhạc đặt cơm cho tất cả các vận động viên.

Trong hộp cơm của Đường Chung quả nhiên có thêm một cái đùi gà, cậu vốn ăn không vô, vừa ăn vừa xem Doãn Kham bên cạnh chơi yoyo, bỗng dưng ăn sạch hai cái đùi gà, đến cơm cũng không chừa lại.

Ăn xong rửa sạch tay thì đi đến sân tập, hỏi Doãn Kham sao có thể sửa được cái yoyo hỏng này.

Doãn Kham trả lời rất đơn giản: “Ổ trục không bị gãy, tìm sợi dây cột vào.”

Nói xong bàn tay nắm chặt yoyo đưa ra phía sau rồi dùng sức tung về phía trước, lúc yoyo quay về thì vững vàng tiếp được.

Chiêu này rất có tính kỹ xảo, khiến Đường Chung chỉ có thể dùng một vài mánh lới đơn giản dọa mấy đứa con nít nhìn đến mức mắt tỏa sáng, lập tức cầu xin Doãn Kham dạy cậu.

Doãn Kham liếc mắt nhìn cậu: “Sắc mặt cậu không được tốt lắm.”

“Tay cậu vẫn còn bị thương đấy, không phải vẫn hay chơi đấy chứ?” Đường Chung nói.

Doãn Kham: “Cậu là vận động viên, chiều nay còn phải thi chạy.”

Nghĩ đến đoạn đường dài 3000m, Đường Chung than thở một tiếng: “Vậy tôi sẽ dùng ít sức nhất có thể.”

Một rưỡi chiều, sân thể dục đúng giờ vang lên bài hành khúc khiến lòng người phấn chấn, Thích Nhạc mượn được chiếc camera từ lớp bên cạnh, nói muốn ghi lại dáng người của nhóm anh hùng vận động lớp 11-3.

Không biết có phải buổi trưa ăn hơi quá hay không, vòng chạy tiếp sức thứ hai đã làm Đường Chung cảm thấy hơi vất vả, những ngày tập luyện trước đó đều thành công dã tràng, chân thấp chân cao chạy tới cuối sân, mắt hoa cả lên, suýt chút nữa thì ngã sấp xuống ghế dựa.

Thích Nhạc vội dìu cậu ngồi xuống: “Mộc Đông Đông, cậu làm sao vậy, khó chịu chỗ nào?”

Đường Chung điều chỉnh nhịp thở: “Không, không sao.”

Thích Nhạc thấy ánh mắt của cậu cứ mơ màng không rõ, đựng thẳng ba ngón tay: “Đây là mấy?”

Đường Chung nhìn một lúc lâu, đôi mắt gần như chạm sát vào nhau, sau khi thấy rõ thì vỗ đùi: “Đây là OK, tôi cực kỳ OK!”

Tuy rằng cậu đã nói không sao, nhưng Thích Nhạc vẫn không dám để cậu tùy tiện vào trận.

Thật ra Đường Chung hơi cảm khái, có lẽ là do tối qua có người đàn bà kia xuất hiện, còn có ác mộng quấy nhiễu nên tin tức tố trong cơ thể bỗng nhiên bị rối loạn.

Đây là phản ứng bản năng khi omega đứng trong tình huống tự bảo vệ, tương đương với việc điều động cơ chế phòng ngự sở hữu trong cơ thể, hơn nữa tầng phản kháng này ít ỏi mà bạc nhược, tạo thành tổn thương rất lớn cho omega sử dụng thuốc ức chế trong thời gian dài.

Dưới tình huống như vậy mà Đường Chung còn chạy thi tiếp sức, thân thể suy yếu cộng thêm tiêu hao nguồn năng lượng lớn trong thời gian ngắn, cậu không biết bản thân mình còn có thể chống đỡ được bao lâu, trước khoảnh khắc bước vào trận mới, đôi tay cởi đồng phục học sinh của cậu run lên bần bật.

Thích Nhạc lo lắng, đi khắp nơi tìm người chạy thay Đường Chung, có thể là do nam sinh trong lớp có hạng mục khác, hoặc là nghe tới thay Đường Chung thì tránh còn không kịp. Bình thường ngồi trong lớp cười cười nói nói hòa đồng lắm, bây giờ lại không ai tình nguyện nhận phần công việc vất vả mà không được gì này, càng không muốn dính líu tới người bê bối quấn thân như cậu.

“Hay là đừng chạy nữa, thầy Tôn biết tình huống cũng sẽ thông cảm mà.” Tô Văn Uẩn kéo Đường Chung, “Trông cậu lạnh chưa kìa, mau mặc áo cho tử tế vào rồi ngồi xuống, để tớ đi nói với lớp trưởng thay cậu, cùng lắm thì tớ chạy thay.”

Đường Chung kéo ngược tay cậu ta không cho đi: “Không, không cần, cơ thể nhỏ bé của cậu đến chạy 1000m còn không nổi, vẫn nên, vẫn nên để tớ chạy…”

Một tay khác cầm lấy bình nước khoáng, vặn nắp ra định xối lên đầu. Đường Chung từng thử phương pháp này dưới tình huống nguy cấp, thần trí có hỗn loạn uể oải đến đâu cũng có thể bị nước lạnh xối tỉnh tới mấy phần.

Vừa nâng lên đỉnh đầu muốn xối xuống, trên tay nhẹ đi, bình nước bị người khác lấy mất.

Đường Chung mơ màng ngẩng đầu nhìn lại, Doãn Kham cầm bình nước kia, ngửa đầu tu ừng ực, Đường Chung thấy yết hầu nhô ra trên cổ anh vì uống nước mà lăn lên lăn xuống.

Thả bình nước xuống, Doãn Kham giơ tay lau đi vệt nước bên khóe môi: “Tôi chạy giúp cậu.”

Ban đầu Đường Chung cho là anh đang nói đùa, dù sao trước đó Thích Nhạc cầu ông xin bà khuyên mãi, mà anh thì có thêm dầu vào lửa cũng không chịu tham gia dù chỉ là đội cổ động viên.

Đợi đến lúc Doãn Kham thật sự cởi áo đồng phục, đứng một bên vận động làm nóng người, Đường Chung mới ngơ ngác hỏi: “Không phải cậu… không biết chạy sao?”

Doãn Kham duỗi người ra, lắc lắc cánh tay: “Chắc là chạy được.”

Đường Chung cho là anh nói thật, nghĩ thầm mặt mũi lớp 11-3 sắp mất hết rồi, không ôm hi vọng hỏi lại: “Vậy cậu… định giật giải mấy?”

Doãn Kham nâng mí mắt, nhàn nhạt nhìn sang: “Cậu muốn giải mấy?”

“Tôi?” Đầu trống rỗng, Đường Chung cảm thấy anh hỏi vấn đề này hơi ngốc, cũng không phải muốn giải gì là được giải đó, “Đương nhiên tốt nhất là… giải nhất rồi.”

Doãn Kham gật đầu một cái: “Được.”

“À, vậy, vậy thì nhờ cậu.”

Tô Văn Uẩn đứng bên cạnh nghe được cuộc đối thoại này, đầu đầy dấu chấm hỏi, thầm nghĩ chỉ sợ cả hai tên này đều có bệnh.

Năm phút sau, nam sinh nhóm chạy 3000m chính thức bắt đầu sau một tiếng súng vang.

Đường Chung ôm đồng phục của Doãn Kham, dưới sự dìu đỡ của Tô Văn Uẩn cùng Thích Nhạc tìm một chỗ an toàn ven đường ngồi xuống, lên tinh thần nhìn về phía nhóm vận động viên lao ra khỏi vạch xuất phát như mũi tên rời cung.

Doãn Kham vốn cao, rất dễ để thấy, hơn nữa các vận động viên lớp khác đều chuẩn bị ít nhiều, mặc một bộ đồ thể thao, còn giả bộ cột khăn trên đầu đeo bảo vệ gối cho đẹp trai, chỉ có Doãn Kham mặc chiếc áo phông trắng cùng quần đồng phục, tùy ý như lúc nhận thi chạy.

Nhưng tốc độ lại không tùy ý chút nào, dựa vào ưu thế thân cao chân dài, chỉ cần một bước đã vượt người khác gấp 1.5 lần, vòng thứ nhất đã dẫn trước thật xa, để người phía sau tụt lùi một đoạn dài.

Thích Nhạc nâng máy ảnh cảm thán: “Bạn Doãn chạy nhanh quá.”

Tô Văn Uẩn cướp lời ngay: “Đây là chạy cự ly dài, bây giờ dùng hết sức lực, chờ vài vòng cuối xem cậu ta còn chạy nổi hay không.”

Đường Chung không nói chuyện với bọn hắn, lực chú ý của cậu có hạn, ánh mắt cố định khóa chặt trên người Doãn Kham, nhìn anh chạy từng vòng quanh đoạn đường 400m, chạy được nửa vòng đã bỏ xa người thứ hai một đoạn.

Trên đường có hai vận động viên không chịu nổi nữa mà bỏ cuộc, mấy vận động viên khác cũng tạm nghỉ đi uống nước, chỉ có Doãn Kham như cái máy một khi đã chạy thì không bao giờ dừng lại, bước chân vừa nhanh vừa vững, dường như hoàn toàn không cảm thấy mệt.

Đến hai vòng cuối cùng, Tô Văn Uẩn cũng bị thể năng kinh người này dọa sợ: “Không phải cậu ta định giật giải nhất thật chứ?”

Đường Chung vẫn im lặng nhìn Doãn Kham, nhìn anh chạy vòng qua như một cơn gió, sắc mặt trầm ổn, thành thạo điêu luyện, mà nhịp tim của mình lại càng lúc càng nhanh, thình thịch thình thịch vang lên bên tai.

Mãi đến tận khi tiếng hoan hô vang lên, Doãn Kham không ngoài dự đoán là người đầu tiên lao ra khỏi vạch đích, trọng tài tuyên bố đã có người đạt giải nhất trong trận thi đấu này, đồng thời tuyên bố phá kỷ lục cuộc thi chạy 3000m của trường trong suốt bảy năm qua.

Đám người đứng bên sân sôi nổi hẳn lên, Đường Chung chen lấn trong đám người này một lúc lâu mới vào được, đứng trước mặt Doãn Kham không biết nên nói gì, hơi mất tự nhiên đưa nước trong tay tới: “Vất vả rồi, chúc mừng cậu đạt giải nhất.”

Doãn Kham lau bớt mồ hôi trên trán, hơi thở còn hơi nhanh: “Đã nói rồi.”

“Hả?” Đường Chung nghe không hiểu.

Doãn Kham nhận lấy nước uống mấy ngụm, nâng cái tay hôm qua được dán một đống băng cá nhân kia: “Hôm qua, cảm ơn cậu.”

Đường Chung lập tức ngửi thấy mùi hương nhẹ nhàng dễ chịu mang theo chút vị mặn ẩm ướt kia, tưởng đó là mùi mồ hôi của Doãn Kham sau khi chạy bộ tỏa ra.

Đôi tay không có chỗ để cứ đưa qua đưa lại, Đường Chung líu lưỡi nói: “Không có gì, cảm, cảm ơn gì chứ, cậu chạy giúp tôi, tôi nên, nên cảm ơn cậu mới đúng.”

Tô Văn Uẩn cũng chen vào, thấy hai gò má Đường Chung hơi ửng hồng, ngờ vực hỏi: “Cậu sao vậy, sốt à?”

Sốt thì chưa đến nỗi, chỉ là hơi choáng mà thôi.

Trên đường trở về phòng học, Đường Chung không cẩn thận mà vấp chân té ngã, người thì không sao, nhưng đồng phục đang ôm trong ngực quên chưa trả cho Doãn Kham bị rách mất một lỗ khiến Đường Chung sợ đến mức tỉnh táo lại, trở lại phòng học liền dùng băng dán cá nhân dán lên.

Nhưng loại vải nào mới có thể may bù vào mấy thứ này đây? Lúc tan học, Đường Chung đi đến hàng cuối tổ thứ tư, cúi đầu như tội phạm: “Tôi không cẩn thận làm rách đồng phục của cậu rồi.”

Doãn Kham không tức giận, ít nhất trông sắc mặt vẫn rất bình tĩnh: “Không sao, vẫn mặc được.”

Anh bảo Đường Chung trả đồng phục lại cho mình, Đường Chung lại kiên quyết không đồng ý, nhất định phải đem đồng phục về nhà một đêm cho bằng được: “Cho tôi một đêm thôi, bảo đảm sẽ trả lại nguyên vẹn cho cậu.”

Doãn Kham không ép được cậu nên bèn tùy cậu muốn làm gì thì làm.

Câu nói “nguyên vẹn” Doãn Kham cũng chỉ để nghe cho có, anh biết chuyện bồi thường bộ mới là không thể, thường ngày Đường Chung tính toán rất kỹ, một đồng tiền chỉ hận không thể chia đôi ra để dùng, hơn nữa chỉ trong một đêm thì có thể tìm được nơi nào may cho ra một bộ đồng phục mới?

Cho nên sáng hôm sau lúc tới trường học, cầm lấy đồng phục đặt trên bàn mở ra xem, đảo mắt không thấy vết rách hôm qua đâu, trong lòng Doãn Kham quả thật hơi kinh ngạc.

Mãi tới khi anh mò đến phần giữa chỗ tay áo bên trái, thấy có một nơi khác lạ nhô ra, lật lại xem, chỉ thấy nơi kia được thêu một mẩu gì đó, đường kim tỉ mỉ, màu sắc vừa khớp với màu đồng phục, không nhìn kỹ sẽ không nhìn ra nơi này có một miếng vá.

Doãn Kham kéo phần vải này ra nhìn kỹ lại, là một đóa hoa nhỏ màu trắng.

Tác giả có lời muốn nói: Anh Doãn của chúng ta, nói thi được bao nhiêu điểm thì được bấy nhiêu điểm, nói giật giải nào sẽ được giải đó.