An Tri Ngã Ý

Chương 55




Bánh mật vàng được cắt thành từng miếng nhỏ đựng trong đĩa, hai chung rượu, một chung rót đầy rượu trắng, một chung nghiêm ngặt rót được một nửa. Hai ông cháu ngồi ở trước bàn ăn, trước mặt là bữa tối đơn giản nhưng đều rất hài lòng.

Thẩm Đa Ý gắp một miếng bánh mật lên chấm thêm một chút đường, sau đó để vào trong bát ông Thẩm, nói: “Ông nội, ông nếm thử đi, đừng dính răng giả vào kẻo rơi mất đó.”

Ông Thẩm cầm đũa lên bắt đầu ăn: “Ừm, ngọt. Táo đỏ cũng rất thơm, ông phải ăn thêm mấy miếng nữa.”

Đã nói chỉ có thể ăn hai miếng, nhưng Thẩm Đa Ý không lên tiếng ngăn cản ông cụ, cậu lặng lẽ gắp lên, chấm đường, đưa cho ông Thẩm, chẳng nói một lời nào, chính mình cũng chẳng ăn.

“Đa Ý,” Ông Thẩm lẩm bẩm gọi cậu, “Vấn đề của Tiểu Thích đã giải quyết chưa?”

Thẩm Đa Ý trả lời: “Giải quyết rồi ạ, anh ấy rất tốt, tụi con đều rất tốt, ông đừng bận tâm.”

“Ai thèm bận tâm các con chứ, ông chỉ thuận miệng hỏi vậy thôi.” Ông Thẩm hạ đũa xuống, cách quần áo xoa lên cái bụng như cái trống của mình, “Ông no rồi, con ăn đi.”

Thẩm Đa Ý cúi đầu, gắp bánh mật lên nhưng không chấm đường, trực tiếp nhét vào trong miệng. Ngay sau đó lại nhét tiếp miếng thứ hai, miếng thứ ba, hai gò má cậu nhô lên, cúi thấp đầu ra sức ăn, lúc nuốt xuống nghẹn đến mức trào nước mắt, rất chật vật.

Bánh mật đã nuốt vào trong bụng, nhưng nước mắt cậu cũng chẳng ngừng rơi, cứ xuôi theo mặt mà chảy xuống, hoặc trực tiếp tí tách rơi xuống bàn.

Ông Thẩm nhìn cậu, nói: “Đừng khóc nữa, con bao nhiêu tuổi rồi hả.”

Thẩm Đa Ý quật cường mở to hai mắt: “Con không khóc, con bị nghẹn.”

“Aiz, chỉ toàn dằn vặt ông thôi.”

Ông Thẩm thở dài một tiếng, tốc độ nói càng ngày càng chậm: “Hồi đó ba mẹ con vừa mới mất, con cả ngày cả đêm đều trốn trong chăn khóc, còn tưởng rằng ông không biết nữa chứ. Thật ra ông biết hết đó, chờ con ngủ thiếp đi, ông mới cầm khăn vào phòng lau khô mặt cho con.”

Trước đây ông luôn không yên tâm, nếu như ông chết rồi, ai lau mặt cho cháu ngoan của ông đây.

Nhưng bây giờ ông đã yên tâm rồi, ông biết Thích Thời An sẽ là người đó.

Ông Thẩm bưng chung rượu lên, chỉ nửa chung rượu thôi, nhưng giữa ngón tay đang phát run cũng hắt ra vài giọt. Ông run rẩy nâng lên bên mép: “Đa Ý, uống cùng ông nội một chén nào.”

Viền mắt Thẩm Đa Ý đỏ rực, bả vai không ngừng rung động, cậu bưng chung rượu trước mặt mình lên, nghiêng người cụng chén với ông Thẩm. Uống một hơi cạn sạch, rượu trắng cay nóng chảy xuyên qua ruột, chua xót giày vò cháy bỏng suốt một đường.

Mới qua tám giờ, ông Thẩm rửa mặt xong đã buồn ngủ không chịu nổi, ông lên giường đắp chăn nằm ngửa, chuẩn bị quay lại với giấc mộng đẹp kia của mình. Thẩm Đa Ý vất vả tắm rửa cho ông cụ ra một thân mồ hôi, tự giội nước tắm rửa xong, liền vội vàng chạy tới canh giữ ở bên giường.

Cậu dịch chăn cho ông Thẩm, sau đó nằm xuống bên cạnh. Tiếng ngáy, tiếng nín thở, ngay cả tiếng gió ở bên ngoài cao ốc, hễ có tí tẹo động tĩnh nào cũng có thể khiến cậu giật mình tỉnh giấc.

Ông Thẩm uống rượu nên hai gò má hơi ửng đỏ, không khô vàng giống như lúc trước nữa. Tắt ngọn đèn nhỏ, ông cụ nằm rất khoan thai, giống như tâm tưởng sự thành mà tiến vào mộng cảnh.

Thời tiết rất trong, ông Thẩm đứng trên bậc thềm ở cửa viện, ông mặc một đôi giày vải mới, trong lúc đi đi lại lại mới phát hiện ra nó vô cùng nhẹ nhàng tiện lợi. Bước xuống bậc thềm, mới kinh ngạc nhận ra mình vô cùng khỏe mạnh, hoàn toàn không cần phải dùng gậy.

Con hẻm thật dài được quét tước rất sạch sẽ, xe ba bánh của ông được dựng ở bậc thềm bên cạnh, cũng được lau chùi rất sạch sẽ. Ông Thẩm nhìn thời gian, vẫn chưa tới giờ đón Thẩm Đa Ý tan học.

Thế là ông dứt khoát ngồi ở bậc cửa sưởi nắng, trong miệng ngâm mấy câu Bình thư, tự mình kiếm chuyện để tiêu khiển.

“Hồi 99, Uất Trì Cung đánh Thiện Hùng Tín, Lý Thiếu Bảo cảm phục Lý Thế Dân!” Ông Thẩm hùng hồn đọc từng lời, còn bắt chước âm điệu của Thiện Điền Phương nữa.

Đang suy nghĩ nội dung cụ thể của hồi này, xa xa bỗng truyền đến âm thanh mơ mơ hồ hồ như tiếng kêu gào.

“Ba, ba.”

Một giọng nam, một giọng nữ, ông Thẩm dừng lại ngưng thần nghe, trong lúc hốt hoảng cảm thấy hai giọng nói này rất quen thuộc. Ông đứng dậy, lúc đi xuống bậc thềm bước chân lảo đảo, suýt chút nữa đã té xuống.

Tiếng kêu vẫn chưa dừng, âm thanh truyền tới từ đầu hẻm, ông Thẩm quay người đứng lại, trông thấy một nam một nữ đang đứng đầu hẻm vẫy tay với ông. Là Thẩm Vân Sinh và Tiết Gia Vũ, ba mẹ của Thẩm Đa Ý.

Con trai và con dâu đã ra đi trong một tai nạn ngoài ý muốn của ông.

Ông Thẩm giống như không thể nào tin nổi, từng bước từng bước như đạp trên bông, yếu ớt chẳng có chút sức lực nào. Chậm rãi từng bước đi được nửa đường, ông đứng cách bảy tám mét nhìn hai người kia, lại không biết đây là cảnh thật hay là ảo mộng.

Thẩm Vân Sinh kéo vali hành lý do cục đường sắt phát, có vẻ như là vừa chạy tàu về, anh vẫy tay: “Ba, sao ba lại dừng lại, lại đây đi.”

Tiết Gia Vũ đứng một bên cười: “Ba, Vân Sinh đang gọi ba đó.”

Ông Thẩm tiếp tục bước tiếp, ông chầm chậm đi tới cửa, rồi lại đi tới trước mặt con trai và con dâu. “Vân Sinh, Tiểu Vũ.” Ông giơ tay ôm ba mẹ Thẩm Đa Ý, nước mắt giàn giụa, ngay cả lời nói cũng không rõ ràng nữa rồi

“Ba, ba nên vui mừng mới đúng, chẳng phải tụi con đã tới rồi sao.” Thẩm Vân Sinh lau sạch nước mắt cho ông Thẩm, “Con và Tiểu Vũ đều ở đây, chúng ta đi thôi, đi về nhà.”

Ông Thẩm quay đầu lại nhìn về trong hẻm, hỏi: “Còn Đa Ý thì sao?”

Thẩm Vân Sinh nói: “Đa Ý đi chơi rồi, chúng ta đi thôi.”

Ánh nắng vừa vặn, ông Thẩm dường như không còn tuổi già sức yếu nữa, ông đứng giữa Thẩm Vân Sinh và Tiết Gia Vũ, nhẹ nhàng bước đi. Nhưng ông vừa mới bước được hai bước, hình như lại nghe thấy Thẩm Đa Ý đang gọi ông.

“Ông nội.”

“Ông nội? Ông nội!” Lúc Thẩm Đa Ý giật mình tỉnh giấc chỉ có thể nghe thấy tiếng thở hổn hển kìm nén của ông Thẩm, cậu nhanh chóng xuống giường lấy thuốc, nhưng phát hiện miệng ông cụ đã ngậm chặt, giống như hệ hô hấp đã hỏng hóc hết rồi.

“Ông nội! Ông nội ông tỉnh lại đi!” Thẩm Đa Ý sụp đổ mà lớn tiếng gào, cậu ngồi xổm ở bên giường nhanh chóng rút điện thoại gọi cấp cứu, điên cuồng xin các nhân viên y tế lúc trước nhanh tới cấp cứu giúp cậu.

Trong khoảnh khắc cậu nói xong liền nghe thấy ông Thẩm thở ra, ngón tay buông điện thoại rơi xuống trên sàn nhà. “Ông nội! Ông nội!” Cậu nhào vào bên giường dùng hết sức lực mà gào lên, muốn gọi ý thức mê man của ông cụ dậy.

“A … a …!”

Hai mắt ông Thẩm hơi mở, nhãn cầu vẩn đục chẳng có một tia sáng, giống như bị một tầng mây dày đặc che lấp. Cần cổ đầy nếp gấp tận lực duỗi dài, mạch máu và gân xanh dưới làn da khô gầy giãy giụa một lần cuối cùng. Âm thanh như tiếng ống bễ cũ lại vang lên, nghe kỹ chính là tiếng thở dài của ông cụ lúc sắp chết.

Ông nói ra một câu: “Vân Sinh, Tiểu Vũ, cuối cùng các con cũng tới đón ta rồi.”

Bên tai Thẩm Đa Ý nổ vang, cậu dường như đã nghe thấy tiếng chuông tử vong rồi.

Cơ tim tắc nghẽn, từ cổ họng đi xuống, khí quản, động mạch, mạch máu ở tim, không cái nào là không bị bóp nghẹt, cây kim nhọn hoắt mang theo sợi chỉ thô ráp, nhẹ nhàng xuyên thấu khâu tất cả lại, thít chặt tất cả mỗi một khoảng không nhỏ đủ để thông khí, mãi đến khi đưa người tiến vào chân không.

Chỉ vài giây thôi, toàn bộ thuốc cấp cứu cũng không kịp hòa tan để nuốt xuống, Thẩm Đa Ý chẳng làm được gì, chỉ có thể nằm bên giường canh giữ. Lúc tiếng còi của xe cấp cứu truyền đến, dường như đang nói cho cậu biết, ông Thẩm đã chẳng còn tiếng động nào nữa rồi.

Thẩm Đa Ý hoảng hốt quay về năm mình bảy tuổi, lúc cậu chạy tới bên ngoài gia chúc lâu chỉ còn lại ngói vỡ tường đổ. Đường cảnh giới vây quanh, xung quanh đều là tiếng gào khóc và thổn thức, thi thể của ba mẹ cậu đã mất tích.

Lúc này cậu quay về thi thể đang lạnh dần của ông Thẩm, không biết nên quỳ xuống gào khóc, hay là nhào tới ôm ông một cái cuối cùng.

Ông Thẩm từng nói, nếu như đến ngày này thật, cậu không được khóc. Thẩm Đa Ý nằm ở bên giường, nắm chặt bàn tay đã cứng ngắc của ông Thẩm, cậu ngơ ngác quay đầu lại, nhìn về phía bầu trời đêm đen như mực.

Mặt trời vẫn sẽ xuất hiện, nhưng cậu đã chẳng còn người thân nữa rồi.

Bên ngoài phòng chăm sóc đặc biệt, Thích Thời An ngồi trên sô pha tăng ca làm mấy hạng mục của Chương Dĩ Minh, anh không thường tiếp xúc với khách hàng, cho nên mỗi cú điện thoại đều phải kéo dài thời gian hàn huyên một phen.

Xác nhận mấy bữa tiệc và cuộc họp xã giao xong, cần phải điều chỉnh thời gian của một hai cuộc hội nghị, còn phải liên tục giảm bớt thời gian ngủ và nghỉ ngơi nữa. Chương Dĩ Minh không biết bao giờ mới tỉnh lại và hồi phục, Thích Thời An biết anh sẽ phải đối mặt với một cuộc chiến dài đằng đẵng.

Anh chẳng quan tâm những thứ đó, vào giờ phút này anh chỉ hy vọng bạn tốt của mình được bình an thôi.

Du Triết đẩy cửa đi vào, bưng theo hai chén trà nóng. Bọn họ mỗi người chiếm một bên sô pha, bắt đầu cùng nhau tăng ca. Thích Thời An ngáp một cái, day day ấn đường nói: “Bình thường luôn tranh cao thấp, giờ thì hay rồi, thảm cùng nhau luôn.”

Du Triết bất đắc dĩ bật cười: “Em rể không biết bao giờ mới có thể tỉnh, cùng lắm thì về sau anh chuyển cho các cậu vài khách hàng.”

Thích Thời An vừa trả lời email, vừa nói: “Lại còn em rể, anh cũng sốt ruột gả Du Tư ra ngoài quá đấy. Bản thân cũng ba lăm tuổi rồi, còn một mình cô đơn.”

Du Triết tranh công: “Hồi trước nếu như anh tuyển dụng quản lý Thẩm, giờ chắc cậu cũng là người cô đơn.”

Không nhắc còn được, vừa nhắc khó tránh khỏi sẽ nhớ tới, huống chi Thích Thời An đang trải qua khoảng thời gian khó khăn vất vả nhất trong cuộc đời mình. Anh vừa nhấn “Gửi đi”, lại không nhịn được mà mở ra email mà anh và Thẩm Đa Ý đã từng gửi cho nhau.

Thẩm Đa Ý thỉnh giáo vấn đề với anh, lúc đó anh đang cho chim ăn ở quảng trường Đức mẹ ở Munich, cứ ngây ngô đứng tại chỗ mà trả lời, còn chụp một bức ảnh quán bán  hạt dẻ rang gửi cho đối phương.

Trời lạnh rồi, rất thích hợp để ăn một túi hạt dẻ rang đường nóng hổi.

Thích Thời An cầm điện thoại lên, giờ này chắc đối phương đã đi ngủ, nên anh chỉ gửi tin nhắn: “Mai đi làm mang hạt dẻ rang đường cho em, nhớ lên tầng ba mươi tìm anh mà lấy.”

Gửi đi xong, anh tắt máy tính định tới phòng trong chợp mắt một lúc.

Màn hình sáng lên rồi tắt đi, chẳng ai chú ý tới điện thoại bên giường có động tĩnh gì, đèn đuốc từng nhà trong hẻm Lá Thu đều sáng trưng, hàng xóm ra ra vào vào giúp lo liệu tang sự.

Lúc còn sống ông Thẩm từng dặn dò, lúc đưa tang phải đi từ trong hẻm, để hàng xóm tiễn đưa ông. Thẩm Đa Ý đưa ông tới đây, giống như đang trở về nhà vậy.

Trên cửa trong sân dán đầy giấy trắng, cáo phó màu trắng treo chính giữa cửa, thi thể ông Thẩm đặt ở phòng khách, trên bàn bày di ảnh và cống phẩm. Lâm Du Châu khóc đỏ cả mắt, Phí Đắc An mặc áo liệm và giày thọ cho ông Thẩm, cũng đang im lặng mà lau nước mắt.

Thẩm Đa Ý toàn thân mặc áo trắng quần trắng, trán, cánh tay và bên hông đều cột vải trắng, đợi tới lúc tất cả đều được sắp xếp ổn thỏa, cậu khoác thêm áo tang màu trắng lên, ngồi túc trực bên cạnh linh cữu ông Thẩm.

Hàng xóm đến từng nhóm từng nhóm, nhưng chẳng ai chịu đi, tất cả đều tập trung ở trong sân. Ông Hồ khóc vang dội nhất, nửa đêm ôm Thẩm Đa Ý mà gào khóc.

“Đa Ý, con uống chút nước đi.” Lâm Du Châu đưa tay lau từng giọt nước mắt trên mặt Thẩm Đa Ý, bà bật khóc lần nữa, thất thố đi vào phòng vệ sinh rửa mặt. Thẩm Đa Ý bưng ly nước kia lên, cậu chẳng lên tiếng, chẳng gào khóc, cũng chẳng để ý đến nước mắt vẫn đang chảy trên mặt mình.

Liên hệ với nhà tang lễ, đặt vòng hoa, xác nhận thời gian chôn cất với nghĩa trang, mỗi một hạng mục cậu đều phải sắp xếp thật ổn hỏa. Đêm thật sâu, cậu đợi đến tờ mờ sáng, lại vì ông Thẩm mà khóc thêm lần nữa.

Lúc bốn năm giờ, mọi người phân tán rời đi để nghỉ ngơi một lát, rồi đợi ban ngày đưa tang sẽ tới tiễn đưa. Thẩm Đa Ý đứng dậy khỏi ghế, sau đó quỳ rạp xuống bên cạnh ông Thẩm. Cậu dùng tay chải tóc cho ông Thẩm, lúc chạm vào gò má trũng xuống của ông cụ, chỉ cảm nhận được da thịt lạnh lẽo.

“Ông nội, Vũ Thánh hỏi thị phi ở cung Bích Hà, Vân Thụy gặp được sư tôn ở động Càn Nguyên, ‘Bạch mi đại hiệp” của ông vẫn chưa nghe xong mà.” Cậu nằm sấp bên cạnh cánh tay ông Thẩm, “Còn chưa đi câu cá cùng ông ngoại nữa mà.”

Hai mắt Thẩm Đa Ý mơ hồ, giọng nói run rẩy kịch liệt: “Ông nội, ông đừng đi, ở lại vài năm nữa, ở lại với con vài năm nữa …..”

“Đa Ý, cậu đừng như vậy.” Phí Nguyên nhận được thông báo của Lâm Du Châu liền lập tức quay về, anh kéo Thẩm Đa Ý, “Túc trực bên linh cữu thì hồn phách ông nội vẫn đang loanh quanh ở trong nhà, cậu như vậy ông làm sao yên ổn mà đi được?”

Thẩm Đa Ý hoàn toàn không đứng thẳng được, chân mềm nhũn liền quỳ luôn trên mặt đất, cậu không dám đụng vào tay ông Thẩm, bèn nắm chặt lấy ống tay áo ông cụ. “Ông nội………..” Tiếng khóc của cậu rất thấp, nước mắt nện vào trên sàn nhà tạo thành một vũng nhỏ.

Xe của nhà tang lễ đã đến, dừng ở đầu hẻm đợi tới ban ngày đưa tang, hàng xóm giúp đỡ cũng đều lục tục thức dậy, sáng sớm đã tới chia buồn. Phí Đắc An cầm một túi phù hiệu màu đen phân phát cho mọi người, Lâm Du Châu và Phí Nguyên cùng lo liệu bữa sáng.

Thẩm Đa Ý rửa mặt, đội mũ tang màu trắng lên, cậu tàn nhẫn véo mình một cái, muốn dùng nỗi đau da thịt để vượt qua nỗi bi thống trong lòng.

Trong phòng ngủ có mấy bà cụ đang chiết nguyên bảo, thấy cậu đi vào đều đứng dậy an ủi, cậu gật đầu nói cảm ơn, khàn giọng nói mình chịu đựng được. Điện thoại cả đêm ném ở trên đầu giường, cậu muốn xin công ty nghỉ mấy ngày, vừa mở ra đã nhìn thấy cái tin nhắn chưa đọc kia.

Thích Thời An nói mua hạt dẻ rang đường cho cậu.

Thẩm Đa Ý trốn vào phòng tắm, cậu ấn xuống dãy số đó, lắng nghe tiếng điện báo máy móc ở bên trong, tự nói với mình lát nữa nhất định phải giữ bình tĩnh, đừng làm cho đối phương lo lắng.

“Alo?”

Điện thoại được kết nối, giọng nói Thích Thời An từ bên trong truyền đến. Toàn bộ kiên cường của Thẩm Đa Ý phút chốc sụp đổ, cậu cầm điện thoại không ngừng run rẩy: “Em ở hẻm Lá Thu, hôm nay không đi làm.”

Thích Thời An vừa tới phòng làm việc, lo lắng hỏi: “Xảy ra chuyện gì rồi? Sao giọng em lại như vậy?”

Thẩm Đa Ý há miệng: “Tối hôm qua, ông nội em đi rồi.”

Âm thanh báo máy bận trong điện thoại cũng biến thành bùa đòi mạng, hạt dẻ rang đường nóng hổi rơi trên mặt đất lăn đến khắp nơi, Thích Thời An từ trong khiếp sợ và đau buồn hít sâu một hơi, bảo bản thân mình phải cố gắng giữ bình tĩnh.

Anh mở album ảnh trong điện thoại, lục tấm ảnh chụp chung của Thẩm Đa Ý và ông Thẩm ra. Chuyển vào máy tính, nhanh chóng in thành một bức ảnh, anh cầm lấy chìa khóa xe đứng dậy rời đi, ra khỏi văn phòng liền nhìn thấy Annie vừa đi làm.

“Thích tiên sinh ——”

“Tôi có việc phải ra ngoài, hôm nay không ở công ty, toàn bộ công việc đã sắp xếp kéo dài thời gian hoặc là tạm thời hủy bỏ giúp tôi.” Bước chân Thích Thời An không ngừng lại, dặn dò xong liền bước vào thang máy. Anh đi thẳng tới bộ phận tư vấn, vào cửa không quan tâm đến lời chào hỏi của nhân viên, ánh mắt anh do dự một lát, liền nhìn thấy quản lý Đường ở cửa phòng trà nước, còn có cả tổ trưởng Tề vừa tới.

Thích Thời An trực tiếp đi qua: “Trong nhà quản lý Thẩm có việc, mấy ngày nay sẽ không tới được, mấy hạng mục và khách hàng của cậu ấy hai người chia sẻ một chút.” Nói xong lại bổ sung thêm một câu, “Là làm giúp cậu ấy, chứ không phải là chia sẻ nguồn tài nguyên trên tay cậu ấy, đây là hai người mắc nợ cậu ấy.”

Anh nói xong quay người rời đi, không để ý tới bất kỳ ánh mắt nào. Dọc đường anh phóng xe nhanh như chớp, dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới hẻm Lá Thu. Xe của nhà tang lễ dừng ở đầu hẻm, trong lòng Thích Thời An nghẹn lại, mệt mỏi tắt máy.

Anh gỡ khuy măng sét và đồng hồ xuống, còn cởi cả áo khoác, tháo cà vạt, bỏ hết toàn bộ đồ trang sức rồi mới xuống xe. Đi tới đầu hẻm, đường rãnh thật dài chất đầy lá rụng ố vàng, liếc mắt liền nhìn thấy trên cửa viện của ngôi nhà tận cùng bên trong, vải trắng đang lay động theo chiều gió.

Thích Thời An nhanh chân đi vào trong hẻm, lúc đi tới cổng đã nghe thấy tiếng gào khóc ở bên trong. Trước thềm có hai ba bậc thềm, anh nhấc chân bước lên, còn chưa đi qua bậc cửa đã bị cảnh tượng trước mắt kích thích đỏ cả vành mắt.

Cửa nhà rộng mở, thi thể ông Thẩm bố trí ổn thỏa ở bên trong, trong nhà ngoài sân đều đầy người, gương mặt mọi người đều đang lộ vẻ đau buồn. Nhưng khiến Thích Thời An đau buồn và thống khổ nhất chính là, ở lễ mai táng, chủ nhà mặc đồ tang, khách khứa đeo phù hiệu.

Nhìn về nơi đó, chỉ có một mình Thẩm Đa Ý toàn thân mặc quần áo tang, cô đơn một mình cậu.

Thích Thời An giơ tay nắm lấy mảnh vải trắng treo trên cửa, anh dùng tay xé ra, “xoẹt” một tiếng kéo xuống một dải khăn thật dài. Tiếng động bất ngờ làm hàng xóm láng giềng xung quanh đều giương mắt nhìn sang, anh nhấc chân bước vào cổng, quấn khăn tang lên trán.

Thẩm Đa Ý không phải cô đơn một mình nữa, từ nay về sau, anh chính là người nhà của Thẩm Đa Ý.

Anh đi thẳng đến phòng khách, thấy Thẩm Đa Ý đang quỳ gối bên cạnh thi thể ông Thẩm, mặt hướng về phía khách khứa. Thích Thời An đến gần, gập gối quỳ xuống, không ngừng dập đầu.

Khách tới chia buồn, chủ nhà khom người đáp lễ, nhưng Thẩm Đa Ý chẳng còn sức để chống đỡ, đành phải quỳ trên mặt đất cúi đầu nói cám ơn. Cậu không chú ý người tới, tầm mắt mơ hồ biết đối phương khấu đầu lạy ông nội cậu, nên bản thân cũng dập đầu xuống đáp lễ.

Lúc trán sắp chạm đất, lại được một bàn tay ấm áp khô ráo đỡ lên, lúc này cậu mới giương mắt lên, thấy Thích Thời An buộc khăn tang quỳ trước mặt cậu.

Thẩm Đa Ý nghẹn ngào: “Anh đến rồi.”

Thích Thời An dùng lòng bàn tay lau nước mặt trên mặt Thẩm Đa Ý, nhưng làm thế nào cũng không lau sạch được, anh gật đầu: “Chúng ta cùng nhau tiễn đưa ông nội.”

Đến giờ đưa tang, mọi người tới vây quanh chuẩn bị hợp quan, Thẩm Đa Ý lảo đảo đứng dậy, nằm sấp bên quan tài khóc lóc thảm thiết, Thích Thời An ôm vai cậu, lấy bức ảnh kia từ trong túi ra.

“Đa Ý, bỏ bức ảnh này vào, đừng để ông nội nhớ nhung em.”

Thẩm Đa Ý nhận lấy, nước mắt lách tách rơi xuống làm ướt bức ảnh. Trên đó là cậu và ông Thẩm dựa sát vào nhau, đều đang cười, bọn họ đang cùng nhau chúc mừng sinh nhật. “Ông nội, nếu nhớ con thì xem nhé.” Cậu nhè nhẹ đặt bức ảnh trên ngực ông Thẩm, giống như sụp đổ mà òa khóc, “Ông nội, lên đường thôi.”

Phía ngoài cổng, chừng mười người hàng xóm vây quanh quan tài giúp nhấc hòm, Thích Thời An đứng phía trước nhất, cũng mặc một bộ áo tang. Hai bên hẻm đứng đầy hàng xóm, tất cả đều đến để tiễn đưa ông Thẩm.

Thẩm Đa Ý hai mắt giống như thất thần đứng ở phía trước, trước ngực ôm di ảnh của ông Thẩm.

Lâm Du Châu đưa cho cậu một cái bát sứ, nói: “Đa Ý, thỉnh bồn đi.”

Thẩm Đa Ý nhận lấy, giơ bát sứ cao quá đỉnh đầu, cắn chặt môi dùng sức ném xuống đất. Một tiếng lanh lảnh vang lên, mảnh sứ vỡ tung tóe, xung quanh lập tức nổi lên nhạc tang.

Tiếng khóc của hàng xóm, nhạc tang ê a, nhấc hòm tiến lên, đưa linh cữu đi hết con đường này sẽ lên xe đi tới nhà tang lễ, cho dù không muốn bao nhiêu đi chăng nữa cũng sẽ hóa thành một nắm tro cốt mà thôi.

Thẩm Đa Ý ôm di ảnh ông Thẩm tiến về phía trước, cậu khóc không ra tiếng, cũng không chảy nước mắt, chỉ biết từng bước từng bước đi về phía trước.

Năm bảy tuổi, cậu cũng như vậy, ôm di ảnh của Thẩm Vân Sinh và Tiết Gia Vũ bước về phía trước. Lúc đó cảnh tượng đổ nát và hài cốt không còn, giờ ông Thẩm nằm trong quan tài phía sau lưng cậu, nhưng kết quả cũng giống nhau, đều bỏ cậu mà đi cả.

Tiếng khóc tưởng niệm vang trời, đôi môi Thẩm Đa Ý khẽ nhúc nhích, đây chính là là lúc cáo biệt rồi.

Cậu ngập ngừng nói: “Ông nội, đi mạnh khỏe.”