Án Treo Linh Hồn

Chương 17






Tôi được Tịch Miên tìm về.— DIỄN THẦN–
Trong phòng thí nghiệm, một chàng trai khoác blouse trắng và đeo cặp kính không gọng đang cẩn thận nhỏ từng giọt chất lỏng từ ống nhỏ lên đĩa petri.

Hắn ta tập trung đến mức cả người toát ra một khí chất sâu lắng và trầm tĩnh.

Phía dưới đôi lông mày tĩnh lặng là bờ viền mắt thâm quần.

Bên cạnh là tờ giấy ghi chú Hồng Biệt để lại đã bị quên lãng mà rơi xuống: Nhớ ăn ngủ đúng giờ nha, muah.

*Dấu môi son*
Thêm một lần cuối cùng… Nếu vẫn không thành công thì…
“Két.” Cánh cửa bị đẩy ra.
Chàng trai run tay, lượng nước nhiễu xuống nhiều hơn, chỉ trong nháy mắt màu vàng nhạt đã đỏ thẫm như máu.

Hắn tức giận quay đầu nhìn sang.
Mẹ kiếp… Nhưng khi hắn thấy người đến là ai bèn lập tức ném ống nhỏ giọt sang một bên, đứng dậy và cất giọng ngạc nhiên mừng rơn: “Anh trai, cơn gió nào đưa anh đến đây thế.”
“Diễn Thần.” Tịch Miên đơ mặt nói: “Đã bảo đừng gọi tôi là anh trai.

Chúng ta không có quan hệ máu mủ.”
“Thôi mà.


Kể từ hồi em một bước lên hạng trong top mười, anh cứ vì không muốn người khác dị nghị mà đã không gặp em bao lâu rồi?”.

Hai mắt Diễn Thần sáng ngời ngời, toan bước lại khoác vai y: “Không ngờ anh lại chủ động đến tìm em! Có phải anh nhớ em rồi không?”
“Không.” Tịch Miên ngắt lời chẳng chút nể nang: “Tôi đến gặp cậu để lấy thuốc.”
“Em đưa hết thuốc cho anh rồi mà? Anh dùng hết nhanh vậy sao.”
“Tôi đang cần loại thuốc hấp thu qua da mà không có thuốc giải.” Tịch Miên nhẹ nhàng lách người tránh khỏi cử chỉ thân mật của hắn.
“Giờ anh tàn nhẫn thế luôn?” Cánh tay bị né đi của Diễn Thần rất tự nhiên vòng một vòng rồi trả về bên người như chưa hề có chuyện gì xảy ra: “Vậy anh cứ mua một chai paraquat[1] về, đun lên một chút là đúng theo yêu cầu của anh luôn.”
“Không có thì thôi.” Tịch Miên quay đầu rời đi.
“Này, đợi đã nào.” Diễn Thần bước một bước dài chặn y lại, rồi mới cau mày nói: “Nhiệm vụ lần này nguy hiểm lắm à? Đệch… Má nó anh tới gặp em một lần cuối đó hả.”
Tịch Miên im lặng.
“Lẽ nào… là người một nhà?”
“Tránh ra.”
“Trong mười hạng đầu?”
“Đừng đoán mò, tránh ra.”
“Đù má, để xem nào”, Diễn Thần hưng phấn níu tay áo y: “Không có thuốc giải… Không phải em đâu hả?”
“Không.” Tịch Miên lạnh lùng nói, “Muốn giết cậu thì tát một phát trực diện là xong.”
“Em cũng có thể nham hiểm lắm đó, anh đừng xem thường em.” Diễn Thần bĩu môi: “Nhưng mà xin lỗi em nói thật chứ, mấy con hàng còn lại ngoại trừ người kia thì chẳng ai là đối thủ của anh cả, anh không cần…”
Hắn nói được nửa câu thì dừng lại.
“Không thể nào…” Hắn thấy Tịch Miên vẫn im lặng, liền gạt bỏ nụ cười ngả ngớn đặng cúi đầu trầm ngâm.
“Để em điều chế thuốc cho anh.”

Một đêm trôi qua không mộng mị.

Vương Giác chưa từng có một giấc ngủ bình yên đến thế, dễ chịu đến mức trỗi lên trong y xung động muốn hỏi tên loại thuốc ngủ kia.
Nhưng nhìn thấy đứa em lặng lẽ úa tàn thì thôi vẫn hơn.
Thuốc ngủ có tác dụng giãn cơ, tác dụng ức chế trung khu thần kinh, ức chế thần kinh vận động và chức năng cơ… Y bèn nâng sách, tự an ủi bản thân.

Y đang nằm trên một chiếc giường mềm mại vô cùng so với giường bệnh, trùm tấm chăn ấm áp, trên tay có ghim một cái bình treo, loáng thoáng giữa tâm tình rối ren chợt nổi lên khao khát muốn ngưng đọng giờ phút này mãi mãi.
Trừ việc tay phải bị còng ở đầu giường.
Lý Vi mở màn hình theo dõi phòng ngủ cho khách trên điện thoại, nhìn Vương Giác nỗ lực xoay người hít đất, nhưng chỉ vừa làm hai cái thì đã không chống nổi bèn xụi lơ tại chỗ.

Lý Vi còn chưa kịp bật cười trên sự đau khổ của người khác thì điện thoại đã nhảy lên một tin nhắn.
[Vĩnh Biệt Hồng Trần]: Có đó không?
[Lý Vi – đến khám thứ tư]: Không, đang nghỉ phép.
[Vĩnh Biệt Hồng Trần]: Bớt nhây, chỗ anh có bệnh nhân bỏ trốn?
Lý Vi giật mình.
[Lý Vi – đến khám thứ tư]: Có à? Cô đang nói ai?
[Vĩnh Biệt Hồng Trần]: Vương Giác.
[Lý Vi – đến khám thứ tư]: Cô hỏi y làm gì?
[Vĩnh Biệt Hồng Trần]: Y đâu rồi?

[Lý Vi – đến khám thứ tư]: Giết rồi.
Anh nói xạo không chớp mắt.
Bên kia im lặng.
[Vĩnh Biệt Hồng Trần]: Được, đã biết, anh lo việc cậu tiếp đi.
Anh không tắt khung chat, yên tĩnh chờ đợi cơn bão đến.

Một lát sau, điện thoại di động vang lên đúng như dự đoán, đó là một cuộc gọi video.

Hiển nhiên là Khôi Kình.

Đã mấy năm rồi kể từ khi anh nói chuyện với gã.

Mà còn là cuộc gọi video, ngay tới Hồng Biệt còn chưa bao giờ thấy mặt gã…
Anh nhận cuộc gọi, không ngoài dự đoán, hiện ra trên màn ảnh là một màu đen thui.

Anh vừa chiếu camera vào chính mình thì nghe bên kia hỏi thăm: “Tiểu Vi, nghỉ phép thế nào?”
Dù đã qua xử lý biến âm thì vẫn nghe được sự thân thương đến từ bậc trưởng bối: “Ta vốn nghĩ cậu đang nghỉ phép thì không nên giao thêm nhiệm vụ, cũng ngại cậu phải vất vả nên đắn đo mãi có nên giao cho người khác hay không.

Thế nhưng ta nghe nói… Cậu đã giải quyết xong rồi?”
Nếu tình đời dối gian của Lý Vi được học từ ai đó, thì chắc hẳn người đàn ông này chính là ông thuỷ ông tổ.
“Ông nói Vương Giác à?” Lý Vi ra vẻ ngạc nhiên trước ống kính, “Vì sao ông muốn giết y?”
“Tiểu Vi” Giọng Khôi Kình đượm ý cười che giấu lưỡi dao: “Trước nay, cậu nhận nhiệm vụ đều không hỏi vì sao.”
Lý Vi im lặng, tạm thời không lấp liếm.

Anh đang hỏi bản thân câu hỏi ngược lại.
“Ha ha” Khôi Kình đánh vỡ sự tĩnh lặng, “Hồng Biệt nói cậu thay đổi rồi mà ta còn chưa tin, trước đây cậu chưa bao giờ làm lơ ta cả.”
“Không phải, tôi chỉ tò mò.” Lý Vi chỉnh sửa AI đối đáp tự động ngay lập tức, “Vương Giác hôn mê tám năm, muốn giết y — chẳng qua chỉ cần rút một cái ống.

Cần gì phải chờ đến lúc này?”
“Đúng vậy, tám năm.” Người đàn ông trung niên Khôi Kình cũng chẳng thể ngoại lệ mà thốt than trước dòng chảy thời gian, “Tám năm làm ta suýt quên mất sự tồn tại của người này, để cậu bé đó bỏ chạy mất rồi.”
Khôi Kình chính là kiểu người như vậy, càng mở giọng thân thương gần gũi lại càng khiến người ta lạnh hết sống lưng.

Lý Vi trưng vẻ khó hiểu bên ngoài nhưng thâm tâm dậy sóng.

Anh biết anh không thể tỏ vẻ quan tâm đến cái người tên Vương Giác này thêm một chút nào nữa, bèn thẳng thắn nhận sai kèm vẻ hối lỗi và tỏ lòng trung thành: “Chuyện camera ghi hình là lỗi của tôi.”
“Là ta đã không nhắc đến y với cậu.

Giết rồi thì thôi, cậu giết y thế nào?”
“Bóp cổ chết.” Anh trả lời dứt khoát.
“Phong cách này không giống cậu.”
“Thỉnh thoảng tôi đổi khẩu vị.”

“Có quay lại video không?”
“Không phải nhiệm vụ thì tôi không quay.”
“Xác chết đâu?”
“Đã xử lý, quăng vào lò thiêu rồi.” Có một vài nhà tang lễ nhận thuê trong thành phố.
Liên tục đối mặt với tử thần đã giúp Lý Vi nhận ra, giả câm giả điếc thì không thể khai loạn được.

Anh bèn hỏi thẳng: “Ông chưa bao giờ hỏi tôi giết người thế nào.

Người này là một người đặc biệt với ông à?”
“Tính đến nay cậu chưa từng giết ai không nằm trong nhiệm vụ.” Khôi Kình không trả lời mà vặn ngược lại: “Người này là một người đặc biệt với cậu à?” Giọng gã vẫn đượm ý cười nhưng ngữ khí đã lạnh hẳn xuống.

Bầu không khí tức thì trở nên căng thẳng.
“Cậu xoay lại camera sau, để ta nhìn một vòng nhà cậu.

Ngay lập tức.” Xong một hiệp đấu, Khôi Kình tung đại chiêu.
“Được.” Lý Vi thoải mái đáp ứng.
Trên màn hình hiện lên vật dụng trang trí trắng đen và góc cạnh tràn đầy mọi hướng, từ phòng ngủ, phòng khách, toilet, nhà bếp… không chừa một góc.

Những hình ảnh ấy quả khiến người xem phải ngất ngây.

Anh sải bước rất nhanh, chẳng mấy mà đến căn phòng cho khách mà Vương Giác nằm, hoặc đúng hơn, là bị còng.

Lớp chăn mền đen ngòm nhăn nhúm có một đụn mềm phồng lên ngay giữa, trông có vẻ không tự nhiên.
“Mở chăn ra.” Khôi Kình ra lệnh.
– Hết chương 17 –
Chú thích:
[1] Paraquat: một loại thuốc diệt cỏ có công thức hoá học [(C₆H₇N)₂]Cl₂, không màu, không mùi, có thể hấp thụ qua da.

Loại này đã bị cấm sử dụng ở hơn 50 quốc gia trên thế giới như Anh, Trung Quốc, Thái Lan, Việt Nam, các quốc gia thuộc Liên Minh EU… Tuy nhiên vẫn được cho phép sử dụng ở Mỹ, Úc và nhiều quốc gia đang phát triển.

Nó gây ra tác hại không thua gì chất độc màu da cam (một hỗn hợp thuốc diệt cỏ khác) đâu, không phù hợp để thử tại nhà nha ^^.
Góc nói nhảm:
CP phụ lên sàn:3..