[Ân Tôn] Cộng Quân Thử Dạ Tu Trầm Túy

Chương 5: 5: Đã Là Người Thì Đều Có Chứng Táo Bón






Sau khi Ngân Yêu Vương dẫn hai hài tử đến phòng, ném lại một câu: "Ta đi nhà xí" liền không thấy bóng dáng.
Hình Tiểu Du ngồi bên bàn nhỏ trong phòng, chống cằm nhìn cửa phòng đóng chặt, hiếu kì: Đã đi lâu như vậy, sao vẫn chưa trở lại? Rơi vào hố phân sao?
Ân Tiểu Ma cũng chống cằm, nhưng không có nhìn cửa phòng mà là nhìn Hình Tiểu Du, càng nhìn càng thấy: Ai nha! Ta tìm cho mình một người vợ thật xinh đẹp, thật là, sao lại đẹp mắt đến như vậy cơ chứ!
Hình Tiểu Du bị bé nhìn đến không được tự nhiên, quay đầu nhìn bé: "Ngươi nhìn cái gì?"
Ân Tiểu Ma nhe răng, cười hề hề: "Nhìn vợ của ta"
"Ta nói ta...."
"Ta biết ngươi là nam, là nam thì không phải là vợ ta sao?" Ân Tiểu Ma chỉ vào cái bình nhỏ trên bàn: "Ngươi ngay cả sính lễ cũng nhận rồi"
Hình Tiểu Du nhìn chiếc bình nhỏ, không nói.
Hơn nửa ngày, Hình Tiểu Du nhìn về phía Ân Tiểu Ma, dường như đã hạ xuống quyết tâm: "Ngươi tìm một người vợ khác đi, ta không muốn hại ngươi"
Ân Tiểu Ma nghi hoặc: "Hại ta?" Ngân Yêu Vương nói bé trời sinh là Hỗn Thế Ma Vương, cho tới bây giờ chỉ có bé đi hại người ta, chưa hề có chuyện người khác hại bé.

Lại nghĩ tới Ngân Yêu Vương nói hai người là tử địch, hỏi: "Sư phụ ta đã nói với ngươi cái gì đó có đúng hay không?"
Hình Tiểu Du rụt vai một cái, nhỏ giọng nói: "Kỳ thực cũng không phải chỉ có hắn, còn nhiều người khác..."
Ân Tiểu Ma nhìn bé.
Hình Tiểu Du suy nghĩ một chút, sau đó tiếp tục nói: "Nghe sư phụ ta nói, lúc ta mới ra đời, cha ta đã bị ngta hại chết, mẹ ta cũng bởi vì sinh ta, khó sinh mà qua đời.

Lúc đó, đã chết rất nhiều người.

Một người bạn của cha cứu ta ra ngoài, sau đó tính mạng hắn bị đe dọa, lúc sắp chết viết ra hết thân thế của ta, đem ta bỏ xuống một dòng sông, sau đó thì ta được sư phụ ta nhặt được."
Ân Tiểu Ma chau mày: Người sư phụ này của Tiểu Du cũng không đáng tin lắm, Tiểu Du còn nhỏ như vậy, sao lại có thể nói cho hắn biết loại chuyện này a?
"Sư phụ mang ta về Thiên Sơn, nhưng sư thúc xem mạng cho sư phụ rất không thích ta, hắn nói ta là mệnh Cô Tinh, người cùng ta thân cận sẽ không có kết cục tốt"

Ân Tiểu Ma mạnh mẽ đứng lên: "Tên đó đúng là thối tha! Thân cận với hắn mới là không có kết quả tốt ấy"
Hình Tiểu Du chán nản lắc đầu: "Không phải! Là thật.

Trên Thiên Sơn có mấy tiểu hài tử, bọn họ vốn nguyện ý chơi đùa với ta, nhưng sau đó, bọn họ nếu không phải ngã vỡ đầu thì cũng gãy chân, đến cuối cùng, cả sư phụ cũng...." Ân Tiểu Ma vỗ vỗ tay hắn: "Chuyện này không liên quan tới ngươi, trên Thiên Sơn tuyết nhiều như vậy, không trượt chân mới kỳ quái a.

Lẽ nào ngươi chưa từng ngã qua sao?"
Hình Tiểu Du hồi tưởng: "Có".

Bởi vì những tiểu hài tử kia đều gặp chuyện không may, mọi người đối với bé càng không tốt.

Tuy nói bé là một tiểu hài tử, người lớn sẽ không làm khó bé, nhưng tiểu hài tử chơi đùa, người kỳ thực bị thương nhiều nhất chính là bé.
"Vậy là đúng rồi" Ân Tiểu Ma gật đầu.

"Sư phụ ta thì nói thế nào? Hắn cũng nói ngươi mà cô mệnh sao?"
"Không"
"Vậy là được rồi.

Ta nói cho ngươi biết, sư phụ ta nói liền đúng, giống như thần tiên vậy"
"Đại yêu quái kia nói cho ta biết, ta sẽ cô đơn trăm năm, đợi sau một trăm năm ta mới có thể hết cô đơn.

Hắn nói cho ta biết một trăm năm sau ta sẽ có một đồ đệ rất đáng yêu, hắn sẽ ở cùng ta, còn có thể chăm sóc cho ta trước lúc lâm chung"

"Một trăm năm?" Ân Tiểu Ma kinh ngạc, một trăm năm đợi tới khi nào chứ? Cô đơn trăm năm đến một bằng hữu cũng không có sao?" Cái kia, sư phụ ta nói có đôi khi cũng không chính xác lắm, hắn nói hắn và Lý thúc thúc vô duyên, ta thấy hai người bọn họ ngược lại rất có vấn đề."
"Không có việc gì" Hình Tiểu Du nhìn bé, biết bé là thật tâm lo lắng cho mình, trong mắt mang theo tiếu ý: "Điều này cho thấy ta có thể sống đến một trăm tuổi a, rất nhiều người cầu cũng cầu không được"
"Thế nhưng hắn nói ngươi cô đơn trăm năm a, một trăm năm này ngươi chuẩn bị trải qua như thế nào chứ?"
"Ừ" Hình Tiểu Du suy nghĩ: "Luyện võ a, chờ đồ đệ a, ta trí nhớ không tốt lắm, một trăm năm hẳn là rất nhanh sẽ qua thôi"
"Thế nhưng một trăm năm sẽ rất dài" Ân Tiểu Ma như có điều suy nghĩ: "Quên đi, ngươi là vợ ta, có ta vẫn chơi với ngươi là được rồi"
Hình Tiểu Du trợn to hai mắt nhìn bé: "Mệnh ta thực sự không tốt, không chỉ sư phụ sư thúc, ngay cả đại yêu quái cũng đều nói như vậy, ngươi không sợ ta a?"
"Không sợ" Ân Tiểu Ma lắc đầu.

"Lão bất tử còn nói mệnh ta quá đặc biệt a.

Mệnh ngươi không tốt cũng không sợ, ngươi thường theo lão bất tử cũng thường hay theo ta, nhà của chúng ta nghe nói là hậu duệ của thần thú, trên người đều có tiên khí, nhất là hắn, trên người tiên khí phúc khí quá nặng.

Ngươi có thấy con hồ ly trên vai hắn không? Có thể nghe hiểu tiếng người."
Nói đến tiểu hồ ly trên vai Ngân Yêu Vương, Hình Tiểu Du mạnh mẽ gật đầu, con tiểu hồ ly kia thật sự rất đáng yêu, cũng không sợ người, bé thật ra rất muốn ôm nó một cái, bất quá rất xấu hổ a.
"Được rồi, ngươi vì sao lại gọi sư phụ ta là đại yêu quái a?" Ân Tiểu Ma đối với xưng hô này thực sự rất tò mò.
Hình Tiểu Du nhìn chung quanh một chút, thấp giọng: "Hắn thường thường sẽ không được ta đang suy nghĩ cái gì, chẳng lẽ không giống đại yêu quái?"
Ân Tiểu Ma không nói gì, bằng vào chỉ số thông minh của ngươi, chuyện gì cũng đều viết ở trên mặt, ta cũng có thể nhìn ra.
"Vậy tại sao ngươi lại gọi hắn là lão bất tử?" Hình Tiểu Du cũng thật tò mò, bé nhìn thấy hình dáng Ngân Yêu Vương, rõ ràng rất tuấn tú, tuổi cũng còn rất trẻ.
"Hắn cũng hơn một trăm tuổi rồi, vẫn còn như vậy, chẳng lẽ không phải là lão bất tử?"
Hình Tiểu Du che miệng: "Oa, hắn thật là đại yêu quái a?

Ân Tiểu Ma suy nghĩ một chút, sư phụ mình là Ngân Yêu Vương a, có một chữ yêu: "Ngươi nói như vậy cũng không sai, hắn là đại yêu quái trong loài người"
Dung nhan vĩnh trú, khuôn mặt không già còn có thể biết chuyệ của ba trăm năm trước và ba trăm năm sau, không phải đại yêu quái thì là cái gì?
Hình Tiểu Du cẩn thận nói: "Vậy hắn nói đi nhà xí lâu như vậy cũng không trở lại, có phải đi khi dễ người khác hay không?"
Ân Tiểu Ma không nói gì, cái này không thể nói trước được a.
"Cũng không phải, hắn đã hơn trăm tuổi, dạ dày không tốt, mỗi lần đi nhà xí đều phải ngồi thật lâu"
Hình Tiểu Du chấn kinh: "Yêu quái cũng táo bón a" Ngồi lâu như vậy, sẽ không phải ngồi tới trĩ sao?
"Đã là người thì ai cũng có thể táo bón và tiêu chảy, lão nhân gia luôn luôn gặp phải những vấn đề như vậy, chúng ta phải thông cảm" Hình Tiểu Du gật đầu: Ko sai, đây là hiếu thuận sao?
Công Tôn xoa cằm: Ngân Yêu Vương cũng sẽ táo bón a, hắn không phải có thể biết trước chuyện thiên hạ sai, chẳng lẽ không thể tìm tới một thần y trị chứng táo bón của hắn?
Bạch Ngọc Đường thì đối với thân thế của sư phụ hắn rất có cảm xúc: Thì ra sư phụ thảm như vậy sao? Ko biết sư phụ sau đó có tìm được cừu gia báo thù không?
Triển Chiêu hiếu kỳ: "Sư phụ, Lý thúc thúc kia là ai?"
Ân Hậu biểu tình cũng có chút kỳ quái: "Kỳ thực ta cũng không rõ hắn là ai cho lắm, chỉ là có mấy lần gặp qua hắn cùng Ngân Yêu Vương chung một chỗ, sau đó hắn thấy ta, nói cho ta biết hắn họ Lý"
"Lý?" Triệu Phổ hỏi: "Là người của Lý Đường sao?"
"Không phải" Ân Hậu biểu tình lại càng kỳ quái: "Hắn nói hắn là hậu nhân của Lý Thuần Phong"
"Lý Thuần Phong" Tất cả mọi người há to miệng.

Lý Thuần Phong là ai, đây chính là thiên văn gia, đại sư số học trứ danh của Đường triều, đồ đệ của Viên Thiên Cương, "Thôi Bối Đồ" của hai người đến bây giờ vẫn là truyền thuyết.
Công Tôn càng mừng rỡ, mắt cũng xanh biếc rồi, chỉ kém hỏi người này còn sống không.
Khi tỉnh táo lại suy nghĩ một chút, nhưng cũng không có khả năng.

Có người nói "Thôi Bối Đồ" ghi chép dự đoán về những chuyện hệ trọng ở Đường triều.

Nếu như Ngân Yêu Vương cùng hậu nhân của Lý Thuần Phong có quan hệ, có thể phá giải bí mật "Thôi Bối Đồ", quả thật có thể biết triều đại ngày nào hưng khởi, ngày nào vong.

Bất quá, mọi người nhìn vào Tiểu Tứ Tử, nếu chỉ là từ "Thôi Bối Đồ" biết được lịch sử ngày sau, các loại năng lực của Tiểu Tứ Tử cũng không thể nào giải thích.


Xem ra, giải thích về hậu duệ thần thú của Ân Hậu tương đối hợp lí.
"Ngoại công, hậu nhân Lý Thuần Phong có gì không ổn sao? Hắn sau đó vì sao lại có lỗi với Ngân Yêu Vương?"
"Đều không phải, bất quá trong truyền thuyết, Lý Thuần Phong không phải vô thê vô tử sao?" Đây là điều mà hắn nghĩ từ nhỏ đến lớn vẫn không thông.
"Ân lão quỷ ngươi ngu xuẩn muốn chết, năm đó ngươi nói đến Lý thúc thúc kỳ quái, ta còn tưởng việc gì chứ.

Ta cũng vô thê vô tử đây, Ngọc Đường không thể là hậu nhân của ta sao?"
Ân Hậu rống trở lại: "Ngươi mới ngu xuẩn, Bạch Ngọc Đường là người ngươi truyền thụ chứ không phải hậu nhân.
"Chính là hậu nhân của ta! Ngọc Đường, tự ngươi nói xem có đúng hay không?"
Bạch Ngọc Đường khóe miệng co quắp.

Ngày hôm nay hắn trêu ai ghẹo ai a? Đều đã bị trúng thương hết mấy lần.
"Rốt cuộc là có phải hay không?"
"Phải..." Hậu nhân truyền thụ đều là người, kỳ thực từ phương diện nào đó mà nói, vẫn là không có kém.
"Ân lão quỷ, thế nào?"
"Bạch Ngọc Đường là đồ đệ ngươi, tự nhiên hướng về ngươi"
"Vậy ngươi nói Tiểu Miêu Nhi là người ngươi truyền thụ hay là hậu nhân của ngươi?"
"Đều phải"
"Ngọc Đường vì sao không thể vừa là người ta truyền thụ vừa là hậu nhân của ta?"
"..."
"Oa" Tiểu Tứ Tử kinh ngạc vỗ tay.

"Tôn Tôn lần đầu cãi thắng Ân Ân a"
Tiêu Lương gật đầu: Thiên Tôn sau khi ký ức trở về, đầu quả nhiên sử dụng tốt không ít..