An Tĩnh Trong Em

Chương 69: Chương 69





Gió mát xua tan bớt cái tư vị oi nóng của mùa hạ, dư vị man mác khơi gợi những xúc cảm của thanh xuân.

Mục Chấp đứng bên ngoài không biết nên đi vào hay là đứng ở bên ngoài nữa.

Đột nhiên có một nam sinh hối hả mà chạy vào, tông thẳng vào Mục Chấp đang đứng trước đó.

Rầm.

Mục Chấp và nam sinh ấy ngã nhào ra sàn nhà.

Động tĩnh lớn này làm kinh động mọi người trong lớp.

Giáo sư Trần nghe vậy liền tỏ ra thái độ không được vui, kêu hai người vào.

"Hai em kia, bước vào cho tôi."
Nhưng khi thấy Mục Chấp và một nam sinh lạ mặt bước vào, ông không khỏi giãn cơ mặt.

Trần giáo sư quay sang An Tĩnh ra hiệu muốn nói một chút chuyện gì đó với cô.

"Bạn học nam cao cao kia là Mục Chấp, một hạt giống tốt trong khoa của chúng ta.

Cậu ta theo ngành ngoại khoa nhưng lại chú trọng vào khu vực não nhất.


Còn cậu nam sinh đang đeo kính kia là Lương Bân, một nhân vật nổi bật trong chuyên ngành xét nghiệm.

"
Nghe vậy An Tĩnh nhíu mày thầm đánh giá, không quên tán thưởng với Trần giáo sư mà đã quên mất bản thân còn biến thái hơn nữa.

" Tuổi trẻ tài cao mà giáo sư, thật mong thấy được tương lai rộng mở của bọn họ."
Sau một lúc chào hỏi làm quen, An Tĩnh cũng quên dần với những gương mặt tiểu trong khoa này.

Cô cùng Trần giáo sư cùng giới thiệu khái quát về thế giới sinh vật học xung quanh cho mọi người cùng nghe.

Nhờ lượng kiến thức phong phú đa dạng và cả kinh nghiệm tích lũy được từ lúc thường xuyên trợ giảng bên Harvard mà An Tĩnh đã khiến cho mọi người tập trung không rời mắt được bài giảng của mình.

Trần giáo sư nhìn mọi học viên đang chăm chú nghe An Tĩnh giảng giải những thứ khiến thức khô khan đến bản thân ông cũng thấy vậy không khỏi tán thưởng cô.

Ông nhường hẳn vị trí bục giảng cho An Tĩnh tự biên tự diễn.

Ông rất hài lòng với cô gái nhỏ này, kiến thức lớn nhưng vững chắc và luôn có những mối liên hệ kết chuỗi khiến cho mọi người dễ tưởng tượng hình dung ra.

Nhìn cô trợ giảng An tự tin, đang say sưa truyền tải kiến thức cho học viên, Trần giáo sư cũng bất giác ngồi xuống cùng với học viên mình nghe An Tĩnh giảng.

Tiết học ngắn ngủi cũng kết thúc, tiếng chuông vang đánh thức mọi sinh viên đang say sưa trong bài giảng của An Tĩnh, ai nấy đều hận sao thời gian không thể chậm lại để họ tiếp tục tiết học đầy thú vị này.

An Tĩnh nghe tiếng chuông hết tiết, trước khi cô rời lớp học thì cô đã nhờ lập ra một nhóm trên Wesley để tiện trao đổi.

Ngay ngắn viết dòng số điện thoại mình lên bảng.

"Nhờ một bạn về lập một nhóm cho lớp này, sau đó thêm tôi vào trong đó.

Nếu như các bạn có điều gì thắc mắc trong bài học thì hãy nhắn lên đó, có gì tôi sẽ hỗ trợ mọi người.

"
Thu dọn đồ đạc, An Tĩnh sóng bước cùng với Trần giáo sư ra ngoài.

Khi thấy hai người đi ra, mọi sinh viên điên cuồng chụp lấy số điện thoại trên bảng và bóng lưng xinh đẹp vừa rời đi đó.

Mục Chấp thấy vậy liền chạy ra ngoài, trên tay nhanh chóng soạn một tin nhắn.

Hi vọng có thể gặp nhau ở góc cây phía nam của thư viện.

Darling.

An Tĩnh cùng Trần giáo sư bàn bạc thêm đề tài nghiên cứu liên quan đến nuôi cấy khuẩn E.coly, bọn họ dự định sẽ tổ chức một buổi ngoại khóa thực nghiệm.


Điện thoại rung lên, An Tĩnh vuốt xem thì thấy tin nhắn của người lạ bèn vào xem.

Đọc xong dòng tin nhắn này, cô cảm thấy người này khiến cô không khỏi bồn chồn.

Thôi xong tiết rồi tới đó xem vậy!
Lúc này trên diễn đàn trường đại học A nóng hơn bao giờ hết, mọi người đều đang bàn luận đến trợ giảng của khoa y.

Một dòng trạng thái là Một bông hoa trong làng trợ giảng cùng với một bức hình chụp đằng sau lưng.

Chỉ mới đăng tải bức hình chụp bóng lưng của An Tĩnh thôi đã khiến mọi không khỏi náo nhiệt.

Sinh viên A: Thật là tiếc, tôi không phải là sinh viên khoa y.

(meme khóc).

Sinh viên B: Chết tiệt! Sao chiều nay lại ngủ chứ! Biết vậy đã đến đó rồi.

Sinh viên C: Cầu chính chủ rì viu cô trợ giảng này.

Chủ tài khoản: Phải nói rằng hoàn mỹ.

Rất là xinh đẹp nha, đã vậy còn rất trẻ nữa.

Mới 19 tuổi đã tốt nghiệp xong đại học Harvard, sẵn tay lấy luôn chứng chỉ thạc sĩ bên đó.

Mọi người nghĩ xem có chừa lại đường sống cho chúng ta không (meme tủi thân, trượt dài vô vọng).

Mọi người đọc xong bình luận không khỏi câm nín toàn tập, bọn họ hy vọng sống trên đời này gặp được yêu nghiệt biến thái này.



Mục Chấp thất thần lê từng bước mệt nhọc về kí túc xá.

Lúc này đây, lần đầu tiên trong lịch sử mà Chu Tần ngóng trông Mục Chấp trở về như chờ mẹ đi chợ về.

Thấy Mục Chấp như mất nửa mạng đi về, Chu Tần không khỏi sốt sắn dò hỏi.

"Sao rồi? Cậu đã gặp An Tĩnh chưa? Cô ấy chuyển tới học chung với cậu sao?"
Mục Chấp nhìn sang Chu Tần với bộ dạng cầm đèn chạy trước ô Tô của cậu bạn mình, anh không khỏi thở dài.

Nhưng mà nhờ cậu anh mới biết được An Tĩnh đã trở về.

"Ừ tôi đã gặp cô ấy."
"Vậy thì tốt rồi! Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, thế nào học chung lớp cậu và An Tĩnh thế nào cũng thường xuyên gặp nhau rồi!"
Nhìn bộ dạng của Chu Tần như người cha hiền từ nhìn đứa con không nên nết mình đã trưởng thành, Mục Chấp phát ngôn ra khiến cho Chu Tần không khỏi câm nín.

"Ai bảo cô ấy là học chung lớp với tôi?"
"Vậy thì sao?"
"Cô ấy tới làm giảng viên mà."
"Out trình", bạn của ngài là Chu Tần đã tổn thương nghiêm trọng.

Vui lòng để lại lời nhắn sau….