An Tĩnh Trong Em

Chương 57: Chương 57





Đây mới là chương 57, do sơ xuất nên nhầm chương.

Mong mọi người thông cảm độ lười của mị nha.

An Tĩnh nhanh chóng rời khỏi phòng giám thị không dám chậm trễ ở lại đó.

Chuyện vừa rồi làm cho cô cảm giác không được thoải mái cho lắm nhất là đối diện với Mục Chấp.

Một phần kiên định nào đó trong cô đang dần lung lay, nếu còn tiếp tục thì sẽ sụp đổ mất.

"An Tĩnh! Em đứng lại đó cho tôi!
An Tĩnh cố tình không nghe thấy, nhanh chân bước đi.

Mục Chấp chạy hết lực muốn hộc hơi mới đuổi kịp cô.

Anh cầm lấy tay cô mà gằn giọng.

"An Tiểu Tĩnh! Em không nghe tôi gọi hả?"
An Tĩnh bực bội, dùng dằng thoát khỏi Mục Chấp, dùng giọng điệu của mẹ mình để phản bác Mục Chấp.

"An Tĩnh tôi là con một của họ An, không có anh em bà con gì nhà họ Mục cậu cả!"
Mục Chấp nhất thời á khẩu nhưng lại nghe giữa cô và anh không có quan hệ mà phẫn nộ.

"AN TIỂU TĨNH!!!"
An Tĩnh hếch mặt lên, hét lớn vào mặt Mục Chấp.

"MỤC CHẤP!!!"

Không lẽ cô lại thua thằng nhóc thua mình 8 tuổi sao? Đừng có mà mơ! Muốn hét chứ gì, tôi hét lại cùng cậu!
Mục Chấp ánh mắt phức tạp nhìn An Tĩnh mặt không có chút máu nhớ lại bệnh án của cô không khỏi xót lòng.

Anh muốn ở bên cạnh cô nhưng lại sợ cô từ chối, lấy lý do bệnh tật mà đẩy anh ra xa.

Mặc dù rất hèn mọn nhưng anh chỉ mong có thể ở bên cạnh cô thôi không được sao?
Trầm mặc đứng yên một chỗ mà dõi theo bóng lưng gầy gò đi xa dần.

Tội tình gì mà dằn vặt nhau đến thế?.

Ngôn Tình Tổng Tài
Từ sau chuyện đó Bạch Nhược không còn mặt mũi nữa mà đến trường chỉ dám lấy lý do bị ốm mà nghỉ học.

Cô ta tưởng mọi người tin vào cái lý do này chắc?
Biết được gia thế của An Tĩnh những nữ sinh ghen ghét với cô không khỏi im hơi lặng tiếng.

Dường như mấy con người này trở nên thông minh, không gây khó dễ nhờ tấm gương là Bạch Nhược.

Chuyện là hôm nay là sinh nhật của Tô Nguyệt nên sau khi ra về An Tĩnh sẽ đi dự cùng với cô nàng rắc rối này.

Tô Nguyệt hào phóng mời cả lớp A7 đến quán karaoke để tổ chức sinh nhật cùng với một vài người bạn quen biết.

Càng đông càng vui mà! Còn vui thế nào là một chuyện khác nữa.

Chu Tần nhận nhiệm vụ từ Tô Nguyệt là tới mời Mục Chấp, chàng giai này thiếu mỗi cái đuôi để vẫy thôi.

Vì nhiệm vụ cao cả mà cậu bạn này không sợ nguy hiểm mà lâng la tới gần Mục Chấp.

"Ê Lão Chấp, A Nguyệt muốn mời cậu đi sinh nhật kìa.Cậu có đi không?"
Mục Chấp bực bội vẫn như thường lệ mà đạp cho Chu Tần đang lải nhải một phát, hằn học trả lời.

"Không đi.

Không rảnh.

Không muốn."
Chu Tần đành phải dùng biện pháp mạnh hơn, chính là nóc nhà của Mục Chấp.

Thế nào cậu ta chả ngoan ngoãn lết xác tới.

"Chà chà có người nói không đi nhưng tôi nghe nói là có An Tĩnh và Lạc Trần đi dự sinh nhật của A Nguyệt.

Vậy thôi người đó không thì thôi! Đến lúc đó bảo sao không nói sớm!
Mục Chấp nghe được trọng tâm hai cái tên, đột nhiên đứng phắt dậy sửa soạn chuẩn bị đi.

"Sinh nhật chứ gì? Đi thôi! Nể tình cậu năn nỉ tôi mới đi đó."
Chu Tần choáng váng với tốc độ bẻ cua của Mục Chấp, kiểu gì tên này cũng nói được.


Mặt dày lật nhanh hơn cả lật sách.

Nể tình mời anh mời cậu ta đi? Thật muốn cảm ơn ông nội nhà cậu, Mục Chấp!
Sau khi về nhà, An Tĩnh sửa soạn để chuẩn bị đến dự sinh nhật Tô Nguyệt.

Thời tiết hôm nay khá mát mẻ nên An Tĩnh đã phối một cái yếm dài đầu gối với một áo cỡ rộng, trông cô rất năng động và trẻ trung.

An Tĩnh cầm cái bánh kem tự làm cùng với món quà nho nhỏ trên tay, An Tĩnh nghĩ cô nhóc Tô Nguyệt sẽ thích lắm.

Xin phép ba mẹ mình xong, cô rời khỏi nhà thì thấy Lạc Trần đang đứng cạnh xe đạp chờ cô ở ngoài.

Thấy cô trong nhà bước ra, Lạc Trần không khỏi vẫy tay chào hỏi.

Khi An Tĩnh đứng trước mặt với khoảng cách gần, Lạc Trần không khỏi bối rối với diện mạo cô bây giờ.

Nhìn thấy vẻ mặt rối rắm của Lạc Trần, cô buồn cười không khỏi muốn trêu chọc cậu nhóc.

"Hôm nay mình mặc bộ này xấu lắm sao mà cậu nhìn chòng chọc vậy?"
Lạc Trần hồn phách ở trên mây làm sao biết được là An Tĩnh đang trêu chọc mình được chứ, vội vội vàng vàng đến nỗi lắp bắp trả lời cô.

"Không không có xấu.

Mình thấy cậu dễ thương lắm."
Sợ An Tĩnh không tin lời mình nói, Lạc Trần không quên nhấn mạnh lại.

" Mình nói thật đấy! Cậu rất xinh đó!"
Lạc Trần ý thức được mình đã thất thố, hai tai bất giác đỏ lên.

An Tĩnh cũng không muốn trêu chọc cậu nữa, cười cười.

" Thôi mình đùa cậu tí đó.

Sắp tới giờ rồi chúng ta đi thôi!"
" Được.


"

Chiếc xe đạp lăn bánh đều đặn trên con đường vắng vẻ dọc bờ sông.

Hơi nước từ con sông theo gió phả vào khiến cho con người rất thoải mái.

An Tĩnh ngồi đằng sau xe đung đưa chân nhỏ nhắn, thỉnh thoảng lại ngâm nga vài câu hát yêu thích.

Lạc Trần đằng trước không giấu được nụ cười đằng trước mà đôi lúc cũng hát theo An Tĩnh.

Hiện tại mong của cậu là con đường được dài mãi mãi, để cậu có thêm thời gian ở cạnh An Tĩnh.

Nhưng mà nào được như ý, biển hiệu của phòng karaoke trước mắt Lạc Trần, cậu không khỏi nuối tiếc mà thông báo.

"Đến nơi rồi.

Cậu chờ mình dắt xe rồi cùng nhau vào."
An Tĩnh khẽ gật đầu đã biết, an ổn đứng một chỗ chờ Lạc Trần cất xe.

Khi cả hai chuẩn bị vào thì chạm mặt Mục Chấp cùng với Chu Tần cũng đi dự sinh nhật của Tô Nguyệt.

Thấy cảnh An Tĩnh cười nói với Lạc Trần vị ma vương buồn vui thất thường trỗi dậy, mặt mày u ám nhìn đằng trước.

Chu Tần nhạy bén nhận ra vị nào đó đang chua, chua đến nổi ê răng nên nhanh chóng bước chân chào hỏi An Tĩnh, nếu không đại ma vương này lật bàn mất.

Định quay lui chào hỏi với Chu Tần nhưng thấy Mục Chấp ở sau, An Tĩnh không khỏi hừ lạnh trực tiếp đi vào trước để lại Mục Chấp đang mặt đen như đít nồi với hai vị còn lại ngơ ngác không biết chuyện gì..