Án Tình: Đội Trưởng Lục Chào Anh!

Chương 117: Ngoại truyện: Mặc cảnh phục




Sau khi dụ dỗ được Lâm Diệp kết hôn, Lục Hàn Thuyên còn phải tính toán đến hôn lễ nhưng trước tiên cả nhà phải đến chỗ mẹ Lâm ăn xong tết truyền thống.

Trước đêm giao thừa, Lục Hàn Thuyên còn phải giải quyết chút việc ở sở, dự định sẽ mời những người quen cũ đến ăn cơm sau tết, sáng ra anh nói sẽ về trước mười một giờ để cùng cả nhà ngắm pháo hoa.

Lâm Diệp chỉ nghe cho có, không mấy quan tâm. Sở cảnh sát đến cuối năm việc chất cao như núi, anh lại vừa nhậm chức không lâu nên còn rất nhiều thứ để làm.

Qua mười một giờ, vẫn chưa thấy Lục Hàn Thuyên đâu, Hoàn Hoàn chờ bố mà mệt đến ngủ quên, Lâm Hạo và mẹ cũng đã từ sớm về phòng.

Phòng khách chỉ còn mỗi Lâm Diệp cùng Hoàn Hoàn, tivi bật chương trình giao lưu năm mới vui vẻ để tạo không khí.

Lâm Diệp đi làm cả năm với cô điều hạnh phúc nhất là được đón tết ở nhà, bởi vì khi đó không cần phải đưa Hoàn Hoàn đi học, mà con bé ở nhà vừa có bà vừa có cậu nhỏ chẳng bao giờ cần đến cô.

Tivi chiếu một lúc lâu cũng gần đến giờ giao thừa, Hoàn Hoàn nghe người bên trong tivi nói sẽ chuẩn bị bắn pháo hoa thì lồm cồm ngồi dậy.

"Bố vẫn chưa về ạ?" Hoàn Hoàn dụi mắt, cố thích nghi với ánh đèn.

Lâm Diệp xoa đầu con, kéo con vào trong ngực: "Bố sắp về rồi! Con chờ thêm một lúc đi!"

Bởi vì ban sáng trước khi đi Lục Hàn Thuyên đã hứa với con gái sẽ về nhà để cùng con đón giao thừa, còn thành giao bằng cách móc tay lập lời thề.

Trẻ con vốn tin người.

Chờ mãi pháo hoa cuối cùng cũng bắn lên, đồng thời Lục Hàn Thuyên cũng mở cửa đi vào. Hoàn Hoàn nghe thấy tiếng mở cửa thì quay đầu nhìn lại, trong ánh sáng đèn bố thật sự đã về.

"Bố ơi! Bố đã về!"

Con bé mừng rỡ bỏ chân trần chạy đến, Lục Hàn Thuyên thuận tay bế lên, cứ thế hai bố con đến chỗ Lâm Diệp, cả nhà ba người cũng vừa vặn xem được màn bắn pháo hoa đón giao thừa.

"May quá vẫn còn kịp!" Lục Hàn Thuyên vừa ngồi xuống bên cạnh Lâm Diệp, vừa cất tiếng thở phào.

Anh đưa môi đến hôn lên trán cô, ở trước mặt Hoàn Hoàn cũng không ngượng ngùng mà thể hiện tình cảm.

"Chúc mừng năm mới, bà xã!"

"Chúc mừng năm mới, ông xã!"

Hoàn Hoàn cười, lớn giọng nói: "Bố, mẹ! Chúc mừng năm mới!"

Lục Hàn Thuyên tay ôm con, tay kéo Lâm Diệp tựa lên vai mình, Hoàn Hoàn tìm vị trí thoải mái giữa hai người ngoan ngoan ngồi yên.

"Chúc mừng năm mới, bảo bối của bố!" Anh hôn nhẹ lêи đỉиɦ đầu con.

Không nhịn được lại kéo Lâm Diệp đến, khoảng cách hai người rất gần, cô theo đó quay đầu sang nương theo động tác của anh chậm rãi đón nhận đôi môi chạm tới.

Năm mới này mọi thứ thật trọn vẹn, có anh, có con, cả gia đình hòa hợp ấm áp.

Trên màn trời đen một đóa hoa pháo bay vυ"t lên rồi vỡ tan, từng tia lửa đủ màu sắc bung nở tựa như đóa hoa bồ công anh rạng rỡ, màn trời trong mấy giây được thắp sáng.

Đến khi không gian yên bình dần bao trùm mọi ngóc ngách của từng con phố, đóa hoa nhỏ trong đêm bung nở chờ ngày mới.

Lục Hàn Thuyên chỉnh lại tư thê cho Hoàn Hoàn, để con gái tựa vào Lâm Diệp mới đưa tay với lấy điều khiển tắt tivi.

Phòng khách ồn ào thoáng chốc im lặng như tờ, nghe được cả tiếng thở đều của hai mẹ con. Hoàn Hoàn đã ngủ, Lâm Diệp cũng ngoan ngoãn ngủ theo.

Lâm Hạo từ trên tầng đi xuống nhìn thấy cảnh Lục Hàn Thuyên bế Hoàn Hoàn lên phòng, trước đó đã đem chăn đắp cho Lâm Diệp.

Cậu nhìn Lục Hàn Thuyên, chờ khi anh chuẩn bị bước ngang qua thì lên tiếng: "Bế Hoàn Hoàn vào phòng em đi!"

Lục Hàn Thuyên nhìn cậu: "Có tiện không?"

"Thế anh chị có tiện không?"

Lâm Hạo còn lạ mấy người này sao? Nói sao thì Hoàn Hoàn cũng sống với cậu từ bé, đôi khi cũng ngủ cùng nhau.

Nghe Lâm Hạo hỏi vậy Lục Hàn Thuyên "cung kính chi bằng tuân mệnh" lập tức mang Hoàn Hoàn bế vào phòng Lâm Hạo, lúc đặt con xuống giường còn cẩn thận đắp chăn, hôn lên trán, chúc ngủ ngon. Làm một loạt những hành động quen thuộc rồi mới rời đi.

Uống nước xong Lâm Hạo cũng đi lên, lần nữa chạm mặt Lục Hàn Thuyên, cậu không trốn tránh liền hỏi thẳng: "Anh Lục! Anh có định cưới chị không?"

Lục Hàn Thuyên đã sớm chuẩn bị tâm lý cho việc này, giờ phút được hỏi bản thân có sẵn sàng lấy Lâm Diệp hay không, anh không chút do dự liền gật đầu.

"Có."

Lâm Hạo không nói gì nữa, hai người đứng im lặng một lúc lâu. Trước khi vào phòng, Lâm Hạo bỏ lại cho anh hai câu

Một là "Anh rể, cảm ơn anh vì đã không từ bỏ chị!"

Hai là "Cảm ơn anh đã quay về!"

Nói xong thì vào phòng đóng cửa.

Lục Hàn Thuyên nhìn cửa phòng mấy giây, nụ cười trên môi đột nhiên nở rộ. Có lẽ, anh đã không còn sợ khó khăn như trước, bây giờ thứ anh có là tình yêu và sự chấp thuận của mọi người.

***

Buổi sáng trong ngày đầu tiên năm mới cả gia đình nhỏ của Hoàn Hoàn đi chúc thọ bà ngoại, Hoàn Hoàn cũng không quên cậu nhỏ đã dày công chăm sóc mình.

Nhận lì xì đỏ xong Hoàn Hoàn không đưa cho mẹ hay bố mà tức tốc tìm Lâm Hạo, thấp thoáng con gái cùng cậu nhỏ ở phòng khách tính toán gì đó, Lâm Diệp không khỏi hiếu kì.

Hỏi ra mới biết, Hoàn Hoàn muốn đầu tư vào công ty của Lâm Hạo.

Lúc trước cậu có than vãn với con bế về việc tiền bạc, sau đó Hoàn Hoàn có hứa khi nào có tiền sẽ phụ cậu nhỏ gầy dựng công ty.

Đúng lúc được lì xì liền mang đưa cho Lâm Hạo, miệng còn nói: "Con muốn làm cổ đông của cậu nhỏ!"

Phí đầu tư này... E là Lâm Hạo không thể không lấy.

Hết buổi sáng cả nhà quây quần ăn cơm, xong xuôi Hoàn Hoàn chẳng thèm bố hay mẹ liền một khắc sau đã chạy đi tìm cậu nhỏ.

Hai cậu cháu đem nhau vào phòng sách, không biết để làm gì nhưng lúc Lâm Diệp mang ít bánh trái vào phòng cho họ thì nghe được giọng nói của Hoàn Hoàn.

"Cậu nhỏ lấy nó đi!"

Lâm Hạo: "Cái này không đẹp!"

Hoàn Hoàn: "Cái này rất đẹp! Con thích màu này!"

Lâm Hạo: "Nhưng cậu không thích! Chúng ta chọn màu khác!"

Hoàn Hoàn: "Cậu nhỏ vẽ xấu quá, để con!"

Sau đó chẳng biết hai người làm gì.

Lâm Hạo kêu lên: "Hoàn Hoàn, rốt cuộc con có biết làm không đây?"

Hoàn Hoàn chắc chắn: "Cậu nhỏ nhìn xem, chẳng khác nào sao trời cả."

Lâm Hạo không ý kiến, thuận theo đó gật đầu: "Được được, nghe theo con."

Lục Hàn Thuyên ngồi ở sofa uống trà, thấy Lâm Diệp mang bánh nước lên lại mang xuống, anh không khỏi thắc mắc: "Sao vậy? Sao lại mang xuống?"

Lâm Diệp đi đến, đặt bánh nước lên bàn, lười biếng tựa vào người anh phàn nàn: "Hai người đó đóng cửa chơi với nhau, dự tính gì đó rất mờ ám, em không nỡ phá hỏng chuyện tốt của họ!"

Thấy vợ phàn nàn việc con gái giấu diếm chuyện riêng để âm mưu gì đó, Lục Hàn Thuyên cười cười.

Tay anh để cô tựa, đầu vai để cô gác lên, hai người trên sofa dán vào nhau rất thân mật. Lâm Diệp nghịch nghịch cúc áo sơ mi trên ngực anh, cởi ra rồi lại cài vào.

"Hàn Thuyên!"

"Sao vậy?"

Anh đưa mắt nhìn cô gái trong lòng, trong chiếc váy hoa kín đáo cô tỏa ra hương thơm ngọt ngào, hàng mi dài cong vυ"t khẽ lay động tiếp sau đó cô ngẩng mặt lên, quan sát anh ở góc nhìn quen thuộc.

Cằm nhọn nhô ra, râu đen cứng cáp đêm qua đã cạo sạch, đường xương hàm nam tính sắc bén, đôi mắt tinh anh thâm thúy đang chờ đợi.

Lâm Diệp dùng thanh âm chỉ để hai người nghe, nhón người lên một chút thì thầm vào tai anh.

Hơi nóng kɧıêυ ҡɧí©ɧ, giọng nói mời gọi, hương thơm ngọt ngào, cơ thể mềm mại đan xen. Dây thần kinh trong đầu anh bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, có gì đó chảy thẳng vào tim gan, len qua lục phủ ngũ tạng xộc lên não.

Lục Hàn Thuyên nhìn cô, nghiêm túc hỏi lại: "Bây giờ sao?"

Lâm Diệp gật đầu, cười tít mắt: "Không bây giờ thì còn chờ khi nào?"

Lục Hàn Thuyên gật đầu, đứng lên: "Được rồi, em ra xe chờ anh."

Lâm Diệp đứng lên theo, cô ôm cánh tay anh: "Em đi cùng anh!"

Lục Hàn Thuyên không phản đối, cũng cho cô theo.

Mẹ Lâm khi nghe hai người nói muốn về nhà thì ngay lập tức không đồng ý.

"Hai đứa về làm gì? Ở lại ăn tết xong rồi muốn đi đâu thì đi!"

Lâm Diệp cười nói: "Chỉ một ngày thôi ạ, hôm sau chúng con lại đến!"

"Hai con bận sao?" mẹ có chút không nỡ.

Lục Hàn Thuyên lắc đầu: "Không hẳn đâu ạ! Mẹ, mẹ trông Hoàn Hoàn cho vợ chồng con được không?"

Tiếng gọi của anh cùng cách xưng hô kia khiến mẹ nhanh chóng gật đầu, cứ như vậy mà hai người dễ dàng rời đi. Còn về cháu ngoại đương nhiên đã có bà ngoại lo lắng, việc này hai vợ chồng bạn đội trưởng nào đó rất yên tâm.

Hoàn Hoàn biết tin bố mẹ đi bỏ mình, ở lại nhà bà cũng không quấy không khóc, tiếp tục trốn trong phòng sách bày mưu tính kế gì đó rồi cười ha hả.

***

Anh chỉ vừa lái xe dừng lại ở cửa mà cô gái bên cạnh đã nhanh chóng cởi đai an toàn, lôi lôi kéo kéo anh vào nhà, đi thẳng một mạch lên phòng.

Lục Hàn Thuyên bị kéo đi, tâm tình rất kì lạ.

Cho đến khi hai người vào phòng, bởi vì ở nhà không có ai nên cũng không khóa trái cửa. Lúc có Hoàn Hoàn, vợ chồng sẽ luôn khóa cửa, để tiện hành động về đêm.

Lâm Diệp chặn anh ở cửa, nháy mắt: "Mau làm đi!"

Lục Hàn Thuyên gật gật đầu, cô gái nhỏ đi đến chỗ giường nằm xuống. Người đàn ông không tiến về phía cô mà đi đến tủ quần áo, hai người chẳng biết đang dự tính chuyện gì.

Chỉ thấy Lục Hàn Thuyên đi vào trong phòng thay quần áo, lúc đi ra trên người anh từ âu phục đã chuyển sang cảnh phục, trên ngực mang huy chương, còn có danh hàm Đại tá.

Lâm Diệp cười cười, thỏa mãn đến độ không biết giấu mặt đi đâu, nhìn anh mặc cảnh phục đột nhiên hai má đỏ ửng lên.

Khi anh bước tới, đưa cô cà vạt cô cũng không từ chối.

"Đeo giúp anh!"

Đứng dậy, giúp anh đeo cà vạt. Sửa sang một chút lại không giấu được vẻ đẹp trai, đường nét phong nhã hấp dẫn, chạy dọc trong từng khối cơ bắp là sức mạnh cường đại.

Sắc xanh quần áo khiến anh nghiêm trang hơn trước, mày rậm nhíu lại vì mãi chăm chú quan sát cô gái trước mặt.

Thắt xong cà vạt Lâm Diệp theo thói quen vuốt nhẹ ngực anh: "Xong rồi! Đẹp trai lắm!"

"Thật không?"

"Thật!"

Lục Hàn Thuyên gật đầu.

Lâm Diệp hớn hở như đứa trẻ được cho kẹo, miệng cười không ngậm lại được.

"Vui như vậy sao?" Lục Hàn Thuyên nhìn cô mà lòng rạo rực.

Nghe anh hỏi cô cũng thành thành thật thật gật đầu: "Vui!"

"Nhìn em không khác nào Hoàn Hoàn lúc được ăn bánh quy của Cố Giang Phàm!"

Lâm Diệp "ò" một tiếng, lại nói: "Cái cậu nhóc họ Cố đó lần trước em có dò hỏi, cô giáo chủ nhiệm bảo cậu nhóc không đi cùng ai cả!"

Chính là một mình đến trại đông, còn chủ động bắt chuyện với Hoàn Hoàn.

Lục Hàn Thuyên đưa tay ôm lấy đôi má tròn tròn của cô, vẻ mặt lúc suy tư khiến Lâm Diệp quyến rũ vô cùng, tay anh vuốt dọc xuống cổ cô rồi lại dừng lại ở bả vai.

"Mặc dù tên nhóc đó không có ai đi cùng nhưng mọi hoạt động đều được bảo vệ một cách tốt nhất, Cố Giang Viễn khó khăn lắm mới có một cậu con trai, sẽ không để con mình chịu thiệt."

Lâm Diệp ôm ngang eo anh, ngẩng đầu lên: "Em thấy chính là anh ta không dạy được con, để nó trốn đi chơi!"

Lục Hàn Thuyên véo chóp mũi cô, xong mới cưng chiều ôm vào lòng: "Em đó! Dạy được đứa trẻ ngoan như Hoàn Hoàn cũng đừng kiêu ngạo quá!"

Môi mỏng chu lên như phản bác, Lâm Diệp buông anh ra rồi nhảy lên giường, tự hào hiếu thắng: "Em chính là có quyền đó! Hoàn Hoàn khó khăn lắm mới vui vẻ như bây giờ, em đương nhiên phải được kiêu ngạo."

Nói đến vấn đề này Lâm Diệp lại không vui nổi, ngần ấy năm mà tổn thương kia gần như đã ăn sâu vào máu, cô muốn quên cũng không thể quên.

Miệng nói không trách anh nhưng không thể ngăn cản chính mình ngừng nghĩ đến, Lục Hàn Thuyên hạ thấp người, đem cô gái nhét vào trong ngực.

"Diệp Diệp! Là anh không tốt!"

"Không phải anh không tốt mà là em quá ích kỉ!"

Lục Hàn Thuyên vỗ về lưng cô, cằm nhỏ gác lên vai anh run run, hồi lâu anh mới dám nói: "Em có biết lúc anh nguy hiểm nhất, em chính là bùa hộ mệnh của anh không? Em không ích kỉ, em chỉ là quá yêu thương gia đình nhỏ này!"

Lâm Diệp úp mặt vào bả vai anh, vòng tay ôm cổ anh. Cô không muốn khóc nhưng nước mắt cứ lặng lẽ rơi, toàn bộ đều thấm vào áo anh.

Đây là mong ước của Lâm Diệp, cuối cùng sau nhiều thứ xảy ra cũng đã được toại nguyện. Đến lúc này, cô đã thực sự nhìn thấy anh mặc cảnh phục.

Lục Hàn Thuyên buông cô ra, anh đứng nghiêm trước mắt cô, lùi về sau một bước anh đem hai chân khép lại, mũi chân hướng hình chữ V kiên nghị, một tay anh đặt sát bên đùi, những ngón tay trang trọng thẳng tấp.

Dưới ánh nắng vàng tỏa khắp căn phòng, bụi nhỏ li ti bay bay trong ánh sáng dịu dàng, người đàn ông ngập trong sự rực rỡ hào nhoáng.

Lâm Diệp vội vàng lau nước mắt đứng lên đối diện anh, thấy anh nghiêm túc cô cũng không dám phá hỏng nghi thức thiêng liêng.

Theo động tác của người trong quân đội, anh đưa tay lên trán những ngón tay khép chặt vào nhau, làm hành động chào kiểu nhà binh dứt khoát không một động tác thừa.

Anh chưa đặt tay xuống vội, ánh mắt nhìn cô kiên định như tường thạch, lòng ngực cô vì vậy mà rộn ràng đập nhanh.

Mấy giây mới kịp thích nghi liền vội vàng đưa tay chào lại, động tác có chút ngây ngô không đúng, nhưng Lục Hàn Thuyên không nói gì.

"Đã... đã xong chưa?" Cô nháy mắt với anh, định bỏ tay xuống.

Lục Hàn Thuyên vẫn là tư thế đó, dường như không biết mỏi tay là gì.

Cô gái nhỏ trong chiếc váy, xinh đẹp động lòng đang chào anh, làn da trắng mịn đẹp mắt, hô hấp dao động thoáng run.

Lúc cô dự định nghi thức đã xong, thấp thỏm bỏ tay xuống thì khóe môi anh nhếch lên, anh mấp máy yết hầu một giây sau quát lên bằng giọng nói trầm thấp pha lẫn quyền lực.

"Báo cáo!"

Lâm Diệp giật bắn mình. Không dám bỏ tay xuống.

Ai nhìn vào sẽ thấy Lâm Diệp rất ngốc nghếch, chỉ có Lục Hàn Thuyên từ đầu đến cuối không cười, mặt anh lạnh lùng pha thêm mấy phần khó tính.

Người đàn ông tiếp tục dõng dạc: "Tôi, Lục Hàn Thuyên! Đại tá sở cảnh sát thành phố! Trình diện!"

Lâm Diệp lén nhìn anh, dáng vẻ nghiêm túc của cô bây giờ có chút không đứng đắn: "Em... em nên nói gì?"

Anh nhìn cô, tận tình chỉ dạy: "Chỉ cần hô được!"

"Ồ!" Lâm Diệp gật gù, hắng giọng rồi nghe theo anh, hô to: "Được!"

Sau đó cả hai đồng thời buông tay.

Lâm Diệp thở phào, nghi thức này tốn sức quá, sau này cô sẽ lén lút nhìn anh mặc cảnh phục đi làm, cũng sẽ không định trực tiếp như thế này chào hỏi anh.

Thấy cô thở ra một hơi như trút được gánh nặng, Lục Hàn Thuyên bước đến ôm cô: "Mệt sao?"

"Nghi thức gì không biết, thật sự rất mỏi tay!"

Lục Hàn Thuyên cười nói: "Muốn rèn luyện em chút thôi, báo cáo xong bọn anh đều sẽ bỏ tay xuống!"

"Anh dám trêu em!" Cô dẫu môi giận dỗi.

Anh chỉ cười mà không dỗ dành con mèo nhỏ đang bày thái độ, cô thấy anh cúi người liền thuận thế vòng tay qua cổ anh, cứ như vậy cơ thể nhẹ nhàng được bế lên.

Anh bế Hoàn Hoàn sẽ đặt con bé ngồi lên tay, anh bế cô sẽ luôn bế kiểu công chúa, đôi lúc sẽ để cô vòng chân qua eo, như nam châm dính vào anh.

Đem cô bế lên giường, lúc đặt thân thể nhỏ xuống nệm mềm anh cẩn thận kê tay để cô nằm lên, cả thân thể đàn ông áp trụ xuống.

"Mùng một kiên kỵ, anh nghĩ cũng đừng nghĩ!"

Lâm Diệp chưa gì đã hiểu anh muốn gì ở cô. Mẹ bảo với cô, mùng một kiên kỵ nhiều thứ, mấy ngày tết phải trừ bỏ những thứ xấu xa để đón nhận nhiều may mắn vào nhà.

Lục Hàn Thuyên nhướng mắt, đem tay đi xuống rồi chui vào trong váy.

"Đừng... Nghe bảo tục lệ xưa là không nên!"

Anh dừng động tác, nghiêm mặt: "Em tin sao?"

Lâm Diệp cắn cắn môi: "Có thờ có thiêng. Để mẹ biết, mẹ sẽ mắng đó!"

Lục Hàn Thuyên cắn lên môi cô, thô bạo cắn xong mới ngẩng đầu, "Em đừng kể với mẹ là được!"

"Không phải... Chúng ta..."

Lục Hàn Thuyên nhìn cô, chờ cô nói cho hêt câu, Lâm Diệp thấy anh nhìn mình thế này liền không dám nói.

Anh buông một câu: "Xem như chúng ta khai trương sớm!"

Lời này đã nhất định, anh cũng không muốn dừng lại.

Lâm Diệp tưởng chừng như mình đang phạm tội, cùng với bộ cảnh phục nghiêm trang kia mà anh lúc này sắc mặt lại đầy du͙© vọиɠ, không kiên nhẫn thêm giây nào đem váy áo của cô đẩy lên.

Bất quá, năm nay sẽ như anh nói, "khai trương sớm".

Vậy cũng chính là, cả năm này anh sẽ không tha cho cô ngày nào.

Lâm Diệp thở dài.

Lục Hàn Thuyên đang vùi đầu trong ngực cô, bất mãn vì tiếng thở mà cắn mạnh răn đe: "Tập trung!"

"Hàn Thuyên!"

"Gọi ông xã!"

Gọi ông xã? Anh ăn mặc thế này bắt cô gọi một tiếng "ông xã" nghe sao cũng kì cục, Lâm Diệp đẩy đẩy anh.

Lục Hàn Thuyên kiên nhẫn ngẩng lên.

"Thay quần áo đi!" Cô kiến nghị.

Anh thản nhiên: "Đừng loạn nữa, mặc thế nào thì chút nữa cũng bị em cởi sạch thôi!"

Lâm Diệp đỏ mặt, cắn ngón tay thẹn thùng: "Anh thế này, em lại cho rằng mình làm chuyện xấu!"

Lục Hàn Thuyên hình như đã hiểu chút ít vấn đề, anh cười liền bắt lấy eo nhỏ đem cơ thể cô lật lại. Để Lâm Diệp quỳ bò dưới giường, còn anh ở phía sau tấn công đến.

Cô nhóc này... nói thế nào nhỉ... Chính là đang mưu tính được anh vừa mặc cảnh phục vừa "ân ái". Bởi nên, mới bảo anh đi thay quần áo vì cảnh tượng này cô nghĩ đến liền đỏ mặt.

Răng anh cắn vào vành tai nhỏ, day dứt một hồi lâu như trừng phạt.

"Tiểu yêu tinh, em bảo không muốn mà trong đầu lại nghĩ bậy? Đáng bị phạt lắm!"

Lâm Diệp thở nặng: "Ai bảo anh mặc cảnh phục..."

"Anh mặc cảnh phục thì sao? Em có phải đã nghĩ đến chuyện này lâu rồi không?"

"Em không có... A... đừng làm bậy..."

"Làm bậy hả? Anh chính là làm trúng rồi!"

Lâm Diệp khóc dở mếu dở, để mặc anh khi dễ còn mình thì tận hưởng.

Suốt quá trình Lục Hàn Thuyên không cởi bất cứ món gì trên người, anh nghiêm nghiêm nghị nghị như thật như giả treo cô lên vừa đánh vừa xoa.

Căn phòng bị hai người làm thành nóng rực, dồn dập kéo đến là tiếng kêu rên của cô gái cùng tiếng gầm gừ của người đàn ông. Da thịt va chạm, giường ngủ kẽo kẹt những âm thanh hoan ái mạnh mẽ.

Lâm Diệp là cá nằm trên thớt, mặc cho Lục Hàn Thuyên muốn làm thế nào thì làm thế đó.

Hai người quấn lấy nhau đến tối muộn cũng chưa buông, Lâm Diệp hoài nghi sức lực của anh.

Lúc anh lật người cô, Lâm Diệp kêu la thất thanh.

"Sao anh còn chưa cởi!"

"Thế này mới thú vị! Vừa hay em lại rất thích!"

Lâm Diệp muốn tìm cái lỗ chui xuống, ai bảo cô thích anh mặc đồ nghiêm trang, bây giờ thì hay rồi, không thể nào làm khác đượcá