Sau khi biết mình mang thai Lâm Diệp đã cẩn thận hơn trong vận động cũng như ăn uống, mẹ Lâm là người có kinh nghiệm nên mọi việc đều chỉ bảo Lâm Diệp rất nhiều.
Thời gian ốm nghén quá mệt mỏi khiến cô gái nhỏ lần đầu mang thai không kịp thích nghi phải xin nghỉ việc, viện trưởng hay tin Lâm Diệp mang thai liền không nói nhiều mà cho nghỉ, hiệu trưởng cũng không làm khó dễ rất nhanh ký giấy dưỡng thai cho Lâm Diệp ở nhà.
Dạo này chú Lý thường xuyên đến, biết Lâm Diệp nghén cá nên mang bào nghi không thì hải sâm đến bồi bổ.
Đến tháng thứ tư thì tình hình chung của Lâm Diệp ổn định hơn, thai kỳ cũng dần vào quỷ đạo. Lâm Hạo dù bận rộn chuyện công ty cũng không quên ngày khám thai của chị gái, cứ đến lịch khám định kỳ cậu liền nghỉ một hôm.
Lâm Diệp vác bụng nhỏ hơi nhô ra trong chiếc váy ngủ đi từ phòng ngủ ra, do bụng ngày càng lớn lại sợ cô leo cầu thang không cẩn thận, Lâm Hạo dọn đồ của Lâm Diệp xuống phòng khách dưới nhà, nghiêm cấm chị gái không được lên lầu.
Cô gái nhỏ tay cầm tài liệu, tay đỡ eo, chân đi hai hàng trông rất đáng yêu dần bước đến sofa, đưa tập tài liệu cho Lý Thuần Nguyên đang ngồi uống trà.
"Cháu chỉ thống kê được bao nhiêu đây, từ lời khai mà Tư Du gửi cũng không khai thác được nhiều lắm!"
Lý Thuần Nguyên hài lòng gật đầu, xem ra cái bụng nhỏ này không mấy ảnh hưởng đến khả năng công việc của Lâm Diệp.
Mẹ Lâm bên trong nhà bếp đi ra vẫn còn đang mặc tạp dề, trách móc Lý Thuần Nguyên: "Lão Lý, anh còn không thương Tiểu Diệp, còn bóc lột sức khỏe của nó. Điều tra, điều tra, đừng có quên Tiểu Diệp sớm đã không phải là người của sở cảnh sát!"
Lý Thuần Nguyên bị mắng chỉ biết cười gượng gạo, ông gật gật đầu như thừa nhận mình có phần sai: "Anh biết rồi! Là anh sai, em đừng nổi giận!"
Mẹ Lâm trách móc xong liền nhét vào tay Lâm Diệp một đĩa trái cây đã bóc sạch vỏ, căn dặn cô: "Ăn lót dạ đi, mẹ nấu sắp xong cơm rồi!"
Lâm Diệp với hoa quả cực kỳ ưa thích, dù ăn bao nhiêu thì lát sau vẫn có thể ăn thêm cơm. Mang thai vất vả nên Lâm Diệp rất hay đói, ngoại trừ ăn uống vận động nhẹ ra cô chẳng làm gì khác, nếu chú Lý không nhờ phân tích vụ án có khi Lâm Diệp sẽ đâm ra buồn chán mà trầm cảm.
Dạo này cô hay nhớ đến Lục Hàn Thuyên, ký ức xưa khiến Lâm Diệp buồn rơi nước mắt, lòng nặng trĩu về đêm khiến tâm trạng cô không tốt.
Biết rõ tâm trạng của mẹ sẽ ảnh hưởng đến đứa bé nhưng cô không thể nào lừa dối chính mình, mang thai khiến Lâm Diệp nhạy cảm hơn rất nhiều, buổi đêm thường hay thức giấc, lại hay đổ mồ hôi.
Lâm Diệp muốn hỏi về Lục Hàn Thuyên với chú Lý, nhưng lời đến miệng chỉ có thể nuốt vào. Ngậm ngùi ăn trái cây, những việc sau này cứ phó mặt cho mọi thứ.
***
Sang đến tháng thứ sáu, Lâm Diệp đi làm trở lại dù mẹ Lâm có không đồng ý thì Lâm Diệp vẫn nhất quyết đi dạy. Bụng cũng ngày một lớn hơn đi lại khó khăn hơn trước, bé con bây giờ đã đội váy áo của cô nhô ra cái bụng tròn lớn.
Lâm Diệp thường hay xoa bụng mình rồi nói đủ thứ là chuyện trên đời, Lâm Hạo nhiều khi đang ngồi ở phòng khách làm việc mà bên cạnh có thêm Lâm Diệp cũng không nhịn được muốn sờ xem em bé thế nào.
"Chị! Bao giờ thì em bé chui ra?" Lâm Hạo vừa xoa bụng chị gái vừa thắc mắc.
Lâm Diệp tính toán thì cũng phải hơn ba tháng nữa, "Hơn ba tháng nữa!"
Lâm Hạo cười, đưa mặt áp vào bụng Lâm Diệp: "Bé con! Cậu chờ con chui ra, cậu sẽ cùng con chơi đá bóng!"
Lâm Diệp xoa đầu em trai, cười khẽ: "Còn chưa biết là trai hay gái, em đã định đưa nó đi đá bóng rồi!"
"Phải căn dặn trước chứ, chị cũng biết trẻ con bây giờ rất thông minh." Lâm Hạo lại bắt đầu "thai giáo".
"Con có biết không là cậu mỗi ngày đều mua đồ ăn ngon cho mẹ con, còn là người đưa mẹ con đi khám định kỳ cho con. Bé con, sau này con ra đời nhất định phải yêu thương cậu! Mẹ con thời gian này rất biết ức hϊếp người khác!"
"Em nói gì hả Lâm Hạo?" Lâm Diệp răng đe.
Lâm Hạo mách lẻo với cái bụng nhỏ: "Con xem đó, mẹ con lại định đánh cậu!"
Lâm Diệp cười. Dạo này cô hay thèm ăn đêm, mà mấy món trong tủ lạnh Lâm Diệp lại không mê lắm, muốn ăn toàn mấy thứ khó tìm. Có đêm muốn ăn khoai nướng, dù trời mưa Lâm Hạo vẫn phải lật đật chạy đi tìm, có đêm muốn ăn giò heo hầm, có lúc lại muốn ăn kem quế gần bệnh viện.
Lâm Hạo thở dài nhưng vẫn đi tìm mua cho chị gái, Lâm Diệp ăn không bao nhiêu đa số đồ thừa còn lại đều để Lâm Hạo ăn.
Mẹ Lâm nói: "Không được bỏ đồ ăn thừa của bà bầu, sẽ ảnh hưởng đến đứa trẻ sau này!"
Sợ cháu mình khổ, Lâm Hạo ăn hết đồ thừa Lâm Diệp bỏ ra. Nhiều lúc ăn đến ngán tận cổ cũng không dám bỏ, Lâm Diệp vừa thương vừa buồn cười.
Không có Lục Hàn Thuyên bên cạnh, Lâm Hạo dường như trở thành người thay thế cho anh để Lâm Diệp nhờ vã.
Phụ nữ mang thai không thể tránh khỏi mấy yêu cầu quái gở, Lâm Hạo gần như đang học để trở thành một người bố, cậu nhờ đứa bé này mà trưởng thành hơn, kiên nhẫn hơn.
***
Lại qua một mùa đông năm cũ, xong lễ Halloween thì rất nhanh đến tết truyền thống. Lâm Diệp có thai vào đầu mùa đông, ăn tết phải mang bụng lớn nên không giúp đỡ được gì, sau đấy mùa hè, bụng vừa to trời vừa nóng nên điều hòa lúc nào cũng phải bật hết công xuất.
Lâm Hạo trở về nhà, vừa bước vào nhà còn tưởng Lâm Diệp biến nhà thành tủ ướp lạnh, cậu rùng mình trong khi chị gái thì phe phẩy quạt tay, điều hòa mở đến mức nhỏ nhất.
"Lâm Diệp, chị không lạnh sao?"
Lâm Diệp mặc váy ngủ hai dây mà cả người đổ mồ hôi, tóc búi gọn lên thành một cục u, để lộ ra sau gáy, cần cổ trắng nõn và cả ngực đồi căng lớn.
Cô trách móc: "Chị nóng chảy mỡ đây!"
"Thật là... Có bà bầu nào như chị không, lạnh chết người rồi!" Lâm Hạo cằn nhằn xong thì lên lầu.
Mẹ Lâm cùng Lý Thuần Nguyên vừa đi chợ về cũng bị không khí lạnh lẽo của Lâm Diệp làm cho rùng mình, cô lại không thấy lạnh còn thấy quá nóng.
Lâm Hạo thay quần áo xong đi xuống không đến sofa mà đi vào phòng Lâm Diệp, lục lọi tìm cho cô một chiếc cadigan mỏng đủ che lại vai trần và ngực.
Cậu khoác lên cho Lâm Diệp, trách móc: "Chị tôi ơi, chị ở nhà cũng không nên thoải mái như vậy!"
Lâm Diệp kéo kéo áo che lại vai, gật đầu "cảm ơn" rồi nhìn theo bóng dáng Lâm Hạo đi vào nhà bếp.
Khi cậu quay trở ra trên tay có đĩa anh đào cùng sơn trà, là đặc sản của mùa hè. Cậu đặt nó thành thạo vào tay Lâm Diệp, cứ như chuyện này làm nhiều thành quen.
Sau đó đi sang ghế đối điện chuẩn bị làm việc.
"Hôm nay ở nhà sao?" Lâm Diệp vừa cho trái anh đào vào miệng, vừa tiện hỏi.
Lâm Hạo gật đầu: "Công ty đã gần ổn định, em đang cân nhắc việc thúc đẩy!"
"Ừm!" Lâm Diệp không hỏi nữa, gật đầu cho qua. Dù sao cô cũng không hiểu mấy chuyện kinh doanh, nói nhiều chi bằng không nói.
"Ngọt không?"
"Ngọt lắm!"
"Chị ăn ít thôi, ăn nhiều kẻo mẹ lại mắng!"
"Có mắng thì cũng mắng em!"
Haizzz...
Lâm Diệp ăn nhiều đương nhiên sẽ lên cân, bây giờ cô không còn ốm như trước mà đầy đặn hơn, bác sĩ cũng bảo ăn được cứ ăn để đảm bảo sức khỏe mẹ và bé.
Nhưng ăn thì không nói, Lâm Diệp ăn nhiều lên cân quá mức làm bác sĩ lần đi khám thai trước tức đến nổi máu mà mắng Lâm Hạo một trận.
Bảo cái gì mà không nên lên cân nữa, nếu không sẽ khó sinh. Lâm Hạo gật đầu, trở thành kẻ lãnh đạn cho những lẫn thèm ăn vô tội vạ của Lâm Diệp.
Lâm Hạo chỉ biết lắc đầu. Lâm Diệp vẫn nhiệt tình ăn uống.
***
Ngày dự sinh của Lâm Diệp rơi vào tháng tám, bác sĩ dặn phải chú ý xem chừng nước ối khi nào vỡ.
Đến ngày gần sinh đúng hơn là hai tuần trước ngày dự sinh mà Lâm Diệp vẫn đi làm, Lâm Hạo tính toán thời gian đi công tác, cũng thấy chị gái không có vẻ gì là sắp sinh em bé nên cũng tranh thủ đi giải quyết công việc rồi quay về để Lâm Diệp đi sinh luôn một thể.
Buổi tối, Lâm Diệp đang ngủ thì miệng có chút khô muốn xuống bếp uống chút nước, xem xét cũng sắp đến ngày dự sinh, hết tuần này thì thứ sáu tuần sau mới sinh.
Cô đang nhỡn nhơ cho rằng mọi chuyện sẽ nằm trong tầm kiểm soát thì cửa nhà đột nhiên có tiếng "lọc cọc".
Đầu Lâm Diệp nhảy số, cô cho rằng nhà mình có trộm.
Có ai đó đang cố mở cửa để có thể đi vào, Lâm Diệp tìm đại một thứ gì đó, cuối cùng là cầm lấy con dao làm bếp của mẹ.
Cô rón rén đi ra cửa, với không gian im ắng không có đèn đuốc vẫn cố gắng tìm được vị trí cửa nhà, đứng nép vào một bên rồi hướng con dao sắc phòng hờ.
Lâm Hạo không ở nhà nên chỉ có mỗi Lâm Diệp và mẹ, thân thể phụ nữ một già một đang mang thai, Lâm Diệp chỉ còn cách đánh liều, bây giờ cô đang "trói gà không chặt" vì vậy việc phản kháng là vô nghĩa.
Căn nhà không bật đèn nên tối âm u, bên ngoài trời khó khăn lắm ánh trăng mới soi được vào cửa sổ thì bị rèm cửa chắn lấy, những ánh sáng le lói yếu ớt khiến người ta khó mà định hình.
Không gian im lặng đến độ Lâm Diệp nhạy cảm nghe được tiếng tra chìa khóa, tiếng "cạch cạch" vì chìa khóa tra vào ổ khóa nhà không cẩn thận trượt ra ngoài.
Tên trộm bên ngoài gần như mất kiên nhẫn đấm lên cửa một cú, nếu mọi người đều ở trong phòng sẽ khó mà nghe ra được, chỉ có Lâm Diệp lúc này là cách tên trộm một cánh cửa.
Âm thanh vụt tắt sau một lúc khiến Lâm Diệp còn tưởng mình nghe nhầm, lòng cô ngổn ngang dữ dội những bất an, cứ như có cơn sóng ngầm đang vội vàng trào dâng, trái tim cô đập nhanh từng nhịp.
"Thình thịch" một tiếng.
Trái tim biểu tình như muốn nhảy ra, Lâm Diệp còn cảm nhận được hai bàn tay cầm dao của mình run lên.
"Cạch" một cái cửa nhà bật mở.
Bên ngoài Lâm Hạo thở dài trách móc: "Biết thế đã mở đèn từ sớm thì phải hay không!"
Đèn điện thoại soi vào trong nhà thì bất thình lình Lâm Diệp nhảy bổ ra, trên tay là con dao sắt lóe sáng, cùng lúc đó Lâm Hạo soi thẳng đèn vào mặt Lâm Diệp khiến cô bị lóa.
Lâm Diệp lùi về sau, tay quơ quàng con dao, miệng không ngừng kêu lên: "Tránh ra! Không được bước tới! Tránh ra..."
Lâm Hạo thấy chị hoảng sợ liền kêu lên: "Chị... là em..."
Mẹ Lâm bị tiếng ồn ào đánh thức, lại nghe thấy giọng Lâm Diệp kêu la bà liền hớt hải chạy ra.
Lâm Diệp nghe được giọng nói của Lâm Hạo lúc này mới run rẩy dừng chém bừa trong không khí, Lâm Hạo vội bật đèn đến khi nhìn được rõ ràng những hình ảnh trước mắt, Lâm Diệp yên tâm lại rủi thân bật khóc.
Cô gái nhỏ trong chiếc váy ngủ, bụng lớn nhô ra đang đưa tay ôm bụng một tay cầm dao run run, nước mắt lăn dài trên má.
Lâm Diệp mệt mỏi ngồi bệch xuống đất, vừa thở dồn vừa mắng chửi.
"Lâm Hạo! Tên khốn kiếp... Làm chị sợ muốn chết..."
Lâm Hạo lấy dao trên tay chị gái đặt lên bàn trà, rồi lại dìu ôm Lâm Diệp đi đến sofa, vừa đi vừa dỗ dành: "Chị... không sao rồi! Em xin lỗi..."
Lâm Diệp khóc sướt mướt như đứa trẻ, mẹ Lâm bị hai cô cậu dọa cho một phen. Bà nhìn cảnh tượng này lo sợ suýt chút thì tim ngừng đập.
Do bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ nên thần kinh Lâm Diệp nhảy tưng tưng, bụng cũng vì thế mà truyền đến cơn đau. Lâm Diệp ôm bụng vừa khóc vừa kêu...
"Lâm Hạo... Bụng chị, đau quá..."
Mẹ Lâm hốt hoảng: "Chẳng lẽ sắp sinh?"
Lâm Hạo nhìn mẹ, còn chưa kịp nói gì thì giữa hai chân Lâm Diệp đổ ra một vũng nước lớn, một cái đều xà hết xuống sàn nhà.
"Mẹ! Chị..." Lâm Hạo là người đàn ông trước nay chưa từng thấy cảnh này, đột nhiên mặt Lâm Diệp tái nhợt cắt không ra máu, tay bấu lấy cậu đâm sâu móng tay vào bắp tay đâu điếng.
Lâm Hạo còn hoảng sợ hơn ai hết, cậu không biết chính mình nên làm gì vào lúc này.
Mẹ Lâm kêu lên khi Lâm Hạo đang rối trí không biết phải làm gì: "Đưa... đưa Tiểu Diệp vào xe. Vỡ nước ói, chị con sắp sinh... Mẹ đi lấy đồ... nhanh, nhanh lên..."
"Dạ..." Lâm Hạo vội vàng, thấy Lâm Diệp dần không thể cử động, Lâm Hạo cúi người bế bổng cô lên.
"Chị chịu một chút... em đưa chị đến bệnh viện..."
"Đau quá... Lâm Hạo..."
Cơn đau nói đến liền đến rất nhanh, Lâm Diệp như bị rút hết sức sống chỉ có thể thều thào rên lên những tiếng khó chịu.
Hai tay cô bấu chặt lấy bắp tay Lâm Hạo, bụng ngày một đau đớn. Mồ hôi trên trán rịn ra, Lâm Hạo nhìn thấy dưới váy chị gái ướt nhèm... còn có thứ gì đó đo đỏ như máu.
"Chị... chị đừng ngủ..." Lâm Hạo đặt Lâm Diệp vào xe, cô như chỉ còn lại cái xác.
Lâm Hạo vỗ vỗ lên mặt Lâm Diệp: "Chị... nhìn em đi... đừng ngủ..."
Rất nhanh tiềm thức của Lâm Diệp kết thúc, cơn đau khiến cô chịu không nổi mà ngất đi, dù Lâm Hạo có gọi thế nào Lâm Diệp cũng không có phản ứng.