Ân Thù Kiếm Lục

Chương 35: Thiên biến vạn hóa




Hỏa Ma Thần đưa bàn tay lên, một điểm đen từ lòng bàn tay vút bổng lên không trung.

Điểm đen đó nổ tung ra, ngàn muôn hạt bạc đổ xuống như mưa chiếu sáng ngời, át cả ánh trăng sao đèn quanh đài trường.

Mưa bạc vừa đổ, khắp bốn phương tám hướng, một tràng tiếng nổ vang lên, liên tiếp kinh hồn, khói bốc mịt mù lửa đẩy khói lên cao lửa chiếu sáng trọn đỉnh Thái Sơn, khói bốc mờ cả mặt trăng thu cao vòi vọi.

Tiếng nổ dứt, khói còn cao ngọn, lửa còn bốc mạnh, cát đá lá cành cùng theo gió quyện chuyển vần vần trên không trung xoáy lốc như trốt.

Những vật nào bén lửa, cứ bốc cháy những vật nào không bén lửa cứ đảo lộn giữa không trung.

Vũ trụ như chuyển mình và vạn vật quay cuồng theo cái chuyển mình khủng khiếp đó.

Con người vốn bé nhỏ, hợp quần thì hống hách, tan rã ra là có hơn gì hạt cát?

Con người hợp quần do quyền lợi, thì con người dễ tan rã vì tai nạn và trước cảnh hãi hùng, tự lo thân chưa xong, còn lo cho ai?

Giữa biển lửa đó, con người càng thấy mình bất lực hơn một con vật.

Vật có cánh bay cao, vật có bốn chân lùi nhanh, vật trườn bò chui gấp, nhưng con người dù là rừng là biển song đã tan rã rồi, chỉ còn quấn quít vướng bận nhau hơn, chứ mong gì hợp quần giải nạn?

Tất cả những ai hiện diện trên đỉnh Thái Sơn đêm nay, đều xanh dờn gương mặt. Họ đã quýnh vì tình hình, họ càng quýnh hơn vì những tiếng gào thét, kêu la từ bốn phía vọng vào, từ trung ương vang ra.

Người nào to tiếng thét lên :

- Cái gì thế? Cái gì thế?

Có kẻ đáp nhanh qua khủng khiếp :

- Hỏa dược...! Hỏa dược!.... Công tôn Hồng đã tới!

Những kẻ trước đó một giây tìm mọi cách để vọt lên lôi đài, những kẻ đó hiện giờ tìm mọi cách để chạy xa đài trường.

Chạy xa đài trường chẳng phải nơi đó có nhiều nguy hiểm hơn nơi khác, mà chạy xa dần dần ra đến bên ngoài đại hội rồi tìm cách chạy đi chạy xa hẳn hội trường.

Những kẻ đã lỡ lên đài rồi căm hận mình quá nóng và tức uất sao không có đôi cánh để bay liền.

Tất cả đều tự cố bản thân, chẳng còn ai quan tâm đến Phương Bửu Ngọc nữa.

Nhiều người nhao nhao hỏi :

- Hỏa dược ở đâu? Kẻ nào gây nên?...

Hỏa Ma Thần bật cười ghê rợn, luôn luôn cười.

Rồi một điểm đen bay vút lên cao, một tiếng nổ tiếp theo, mưa bạc lại đổ xuống, bởi ngoạn mục vô cùng, nên ai cũng chăm chú nhìn.

Nhưng cảnh ngoạn mục không hấp dẫn người lâu, vì cái cảnh đó dần dần cho ngàn muôn nguy hiểm tiếp nối xuất hiện, ai ai cũng xám mặt.

Qua cơn dao động như bão đùa, giông quét, quần hùng nín thở trong niềm sợ hãi, chực chờ cái chết đến với họ chứ họ còn cách gì thoát được?

Hội trường im phăng phắt Hỏa Ma Thần quát lớn :

- Hỏa dược ở kia thôi! Chỉ có mỗi một mình ta biết mà thôi!

Quần hùng lại sôi động lên :

- Ở đâu?... Ở đâu?...

Sôi động lên được mấy tiếng, rồi tất cả cũng im lặng như trước.

Ngàn muôn ánh mắt đều đổ dồn về Hỏa Ma Thần.

Hỏa Ma Thần cao giọng :

- Ta hao phí công phu suốt một năm dài chuyển vận tất cả ám khí, hỏa khí của các danh môn đến tận Thái Sơn này, hẳn các vị cũng hiểu số tích trữ đó quan trọng như thế nào! Và các danh môn đó, hẳn các vị cũng hiểu rồi! Những ai chưa hiểu, hãy lắng tai nghe ta kể ra đây :

Thục trung Đường gia Sơn Tây Liễu Gia Vân Nam Bạch gia, Trung Nguyên Phích Lịch đường, Giang Nam Ba điền trang!

Quần hùng nghe máu ngưng đọng trong các huyết quản.

Hỏa Ma Thần cười rợn, tiếp :

- Những hỏa khí đó, đều được chôn kín quanh chân núi, có người canh giữ cẩn mật. Bây giờ, chỉ cần ta ra hiệu lịnh là những người canh giữ sẽ đồng loạt châm ngòi. Trong khoảng khắc ngọn Thái Sơn hùng vĩ này sẽ ra tro bụi!

Hỏa dược, nếu là một số ít, thì chẳng đủ sát hại bao nhiêu người tại đây, song Hỏa Ma Thần đã nói, số đó tích trữ ngày lại ngày hơn một năm qua rồi, thì không phải là không quan trọng.

Bao nhiêu hỏa khí đó, cùng một loạt cháy lên, cái sức tận diệt hẳn phải phi thường.

Thử hỏi, có ai chẳng sợ?

Họ sợ, tất họ hận Hỏa Ma Thần, nhưng hận để làm gì, và chung quy cũng sợ như thường nên chẳng ai dám to tiếng mắng lão ác ma.

Có ai dám vô lễ với kẻ nắm vận mạng của mình? Trừ ra có năng lực khống chế người chủ tể đó!

Nhưng, hiện tại khống chế người chủ tể là làm một việc kéo thái dương về tây để từ tây đảo ngược chu hành qua đông.

Lâu lắm, Đinh lão phu nhân cất tiếng :

- Các hạ hành động như thế đó với mục đích gì?

Nhất Mộc Đại Sư phụ họa liền :

- Phải! Ý tứ của các hạ như thế nào?

Hỏa Ma Thần hét to :

- Ý tứ của ta? Mục đích của ta? Là ta muốn các ngươi đứng lặng tại đó câm mồm câm miệng khi ta chưa cho phép chẳng một kẻ nào được xách động. Khi ta chưa chấp thuận, chẳng kẻ nào được máy máy môi, biết chưa? Bằng như các ngươi vọng hành thì toàn thể sẽ biến thành tro bụi.

Công tôn Hồng buột miệng hỏi :

- Nhưng bọn đó là vũ sĩ ngoại bang..... Hỏa Ma Thần bật cười ha hả :

- Vũ sĩ dị quốc thì đã sao? Xuất xứ từ ngoại bang, hiện chúng là những tay sai đắc lực của ta. Chúng là công cụ của ta, ta chỉ cần hiệu dụng của chúng cung cấp chứ ta quan tâm làm chi đến nguồn gốc chúng? Bảy năm trước đây, chúng vào Trung Nguyên mang theo vô số châu báu, bạc vàng. Chúng định dâng hiến Tử y Hầu, đổi chác một điều thỉnh nguyện. Tử y Hầu vì tình dân tộc khước từ chúng. Tử Y Hầu chê của báu, là do cái tâm cao thanh khiết của lão ta, chứ người khác vị tất chê luôn như lão? Cho nên báu vật đó phải về tay kẻ khác.

Đinh lão phu nhân trầm giọng :

- Về tay ai? Về tay các hạ?

Hỏa Ma Thần lại cười vang dội :

- Bọn ngoại bang đó bị Tử Y Hầu khước từ là nhiệm vụ của chúng không thành. Kế đó chúng lại bị cướp đoạt số châu báu. Trong tình thế đó, làm sao chúng dám trở về xứ sở, chúng đành lưu lạc tại Trung Nguyên. Chúng thuộc hạng người không tội ác nào chẳng dám làm, có thể là chúng dễ dàng tìm kế sinh nhai bằng nghề lục lâm chẳng hạn, song hình dạng của chúng quái dị quá không cho phép chúng trà trộn trong dân gian. Do đó chúng hành nghề trộm cướp chẳng được phát tài lắm. Dần dần, vì chúng sa vào cảnh túng thiếu, đói khát. Đứng lúc đó ta xuất hiện, vớt chúng dễ dàng và chúng sẵn sàng chết cho ta, vì ta!

Công tôn Hồng gật đầu :

- Võ công của chúng rất tầm thường, nên ta tận diệt chúng không khó lắm. Đã biết chúng chẳng ra gì, tại sao các hạ còn dùng chúng trong một công tác quan trọng như vậy?

Hỏa Ma Thần giải thích :

- Võ công của chúng rất tầm thường, bù lại chúng có biệt tài phóng hỏa. Như người Giang Nam chúng ta giỏi thuyền, người phương Bắc giỏi ngựa. Ta dùng chúng vì ta dùng hỏa khí làm phương tiện chiến lược.

Công Tôn Hồng ạ lên một tiếng :

- Thế ra, các hạ lợi dụng cái điểm đáng lợi dụng!

Hỏa Ma Thần cười lớn :

- Chứ sao! Chúng là công cụ của ta, không hơn không kém! Và ta đã khai thác chúng từ lâu, cái nghề dụng hỏa, chúng đã truyền dạy cho thuộc hạ thân tín của ta thuần thục rồi, chính ta đang tìm cách hủy diệt chúng song chưa biết hạ thủ làm sao cho thật ổn tiện. Trong khi ta phân vân, ngươi xuất hiện làm công việc đó, thay thế cho ta! Ta cảm kích ngươi vô cùng!

Lão bật cười vang, lão đắc chí phi thường!

Rồi lão tiếp :

- Ta chỉ cần bày một mẹo mọn, dụ dẫn ngươi, ngươi nghe nói là có kẻ toan hãm hại quần hùng, tự nhiên ngươi sinh tính hào hiệp can thiệp ngay! Chứ nếu không thì, chúng là người ngoại bang, dù chúng âm mưu, bàn luận trước mặt ngươi ngươi cũng chẳng hiểu được gì. Sự tình đơn giản như vậy, ngươi chưa nghĩ thông à?

Công Tôn Hồng sững sờ!

Y cứ tưởng mình lập được kỳ công với võ lâm không ngờ lại bị ác ma cho vào tròng. Chung quy rồi quần hùng cũng vẫn bị uy hiếp như thường!

Còn gì nhục nhã bằng bỗng dưng lại là một công cụ cho ác ma.

Bỗng dưng nhổ hộ cái đinh trong con mắt của ác ma?

Nhưng, thẹn, tức, hận để làm gì, khi sự việc đã rồi, và nhất là hiện tại thì cầm như bất lực trước ác ma!

Không làm gì được bắt buộc phải phát tiết khí uất, y bật cười cuồng dại, cười đến nổi gân xanh khắp mặt, cười đến rung chuyển cả thân hình.

Toàn thể hội trường đều im phăng phắc, chỉ có mỗi một mình Công Tôn Hồng cười, tiếng cười vang dội đến tận ngoài xa, ghê rợn kinh khủng!

Hỏa Ma Thần đảo mắt nhìn quanh thấy rõ quần hùng đều khiếp phục, lão lại cười, cười đua với Công Tôn Hồng.

Đinh lão phu nhân thở dài hỏi tiếp :

- Rồi sao nữa? Các hạ định làm gì kế tiếp đây?

Hỏa Ma Thần ngưng bặt tiếng cười, lạnh lùng đáp :

- Thoạt đầu, ta có ý định tận diệt tất cả các bọn ngươi. Nhưng sau, ta thay đổi chủ ý.

Đinh lão phu nhân hỏi gấp :

- Thay đổi như thế nào?

Hỏa Ma Thần tiếp :

- Sau đó, ta nghĩ lại nếu đốt cháy các ngươi một cách âm thầm như vây., ta có xưng bá giang hồ cũng chẳng tỏ rõ oai phong của ta, cho nên ta muốn các ngươi nhìn tận mắt cái oai phong đó các ngươi mới sợ, rồi có chết mang theo niềm sợ hãi đó, các ngươi mới phục, con cháu các ngươi mới ngán ta.

Lão kết luận :

- Do đó ta đổi ý, thay vì đốt cháy các ngươi, ta để cho các ngươi phải sợ, phải ngán, các ngươi tuân phục lịnh ta, khi nào cao hứng, ta sẽ hạ thủ cũng chẳng muộn gì!

Nhất Mộc đại sư thở dài :

- Các hạ nói đúng. Giả như chúng ta cùng chết hết, thì còn ai đâu ngán sợ các hạ? Phải để cho mọi người còn sống, các hạ mới có chỗ tỏ lộ oai phong chứ? Bởi con hổ có dữ, con hổ có cái oai là vì rừng xanh có nhiều loại thú, cho nó thị Oai, chứ nếu là rừng vắng thú, thì con hổ có khác nào một con chuột, còn làm oai với loài vật nào được nữa?

Đại sư nhìn quanh đài một lượt, lại thở dài.

Có ai biết được tâm tư của vị lão tăng?

Sở dĩ lão tăng thở dài, là vì trọn một biển người hiện diện tất cả đều úy tử, tham sanh. Tất cả đều khiếp hãi trước một kẻ bạo tàn, chẳng có ai dám có phản ứng nào chứng tỏ khí hùng của con nhà võ.

Câu nói của đại sư, có thể diễn tả một thâm ý là bao nhiêu người nhờ Hỏa Ma Thần đổi ý, mà còn sống được, thì sống như vậy có khác nào đã chết đi? Thiết tưởng sống như vậy còn nhục nhã hơn đã chết rồi!

Hỏa Ma Thần tiếp nối :

- Bây giờ thì các ngươi đã hiểu tại sao ta đổi ý, và các ngươi chỉ còn có cách là cúi đầu tuân theo mệnh lệnh của ta. Tuân là sống, bất tuân là chết.

Lão đưa mắt nhìn quanh hội trường, trên đài, dưới đài, rồi bật cười vang dội :

- Có thể có một số người, oai võ bất năng khuất, nhưng số đó rất ít, còn lại thì đều là bọn sẵn sàng tuân lệnh của ta để mong cầu được sống sót. Những kẻ oai võ bất năng khuất, đành rằng cũng có giá trị đấy, song phải chết vì cái bất khuất đó. Những kẻ sống sót, đành rằng là hạng ủy tử tham sinh, song dù sao thì một kẻ hèn còn sống vẫn giúp cho ta được việc hơn một kẻ hùng nhưng lại chết ra thây. Ta căn cứ vào sự việc chứ chẳng quan tâm đến chí khí, nên kẻ nào muốn chết cứ chết, kẻ nào còn sống cứ phục vụ ta! Ta chủ trương dùng kẻ sống hèn bất chấp kẻ chết hùng!

Quần hùng cúi đầu, có người lộ vẻ thẹn, có người quá sợ hãi!

Hỏa Ma Thần tiếp :

- Tuy nhiên, ta lại thay đổi chủ ý một lần nữa!

Đinh lão phu nhân chớp mắt :

- Lại thay đổi chủ ý một lần nữa?

Hỏa Ma Thần gật đầu :

- Bây giờ ta thay không cần nhờ chúng làm việc gì nữa, bất quá, ta dàn cảnh như vậy, là vì một người, mà người đó có thể làm được cái việc khó khăn nhất, dù bao nhiêu nhân số tại đây nhập lại cũng khó làm nổi song một mình người đó làm nổi. Người đó đã đáp ứng làm cái việc ta sắp giao phó, vô luận là người đó muốn làm chi đối với tất cả, ta cũng sẵn sàng chấp thuận. Tất cả còn sống sót hay phải chết đều do người đó định đoạt!

Đinh lão phu nhân giật mình :

- Người đó là ai?

Hỏa Ma Thần cười nhẹ, gằn từng tiếng :

- Là Phương Bửu Ngọc!

Ba tiếng Phương Bửu Ngọc vừa vang lên, quần hùng muốn hét to song còn ai dám cất tiếng?

Bất quá, hừ hừ khẽ nơi yết hầu.

Nhưng, ngàn muôn người cùng hừ hừ một lượt, dù khẽ đến đâu cũng gây nên âm vang, và những tiếng hừ hừ đó rền như tiếng gió rì rào thổi khắp hội trường.

Hỏa Ma Thần từ từ quay mình lại nhìn Phương Bửu Ngọc thốt :

- Ngươi muốn nói gì với tất cả, giờ đây cứ nói, một dịp may duy nhất cho ngươi đó! Ta dám bảo đảm là chẳng có một ai dám chận lời ngươi, ta dám quả quyết là chẳng có một ai dám làm chi thương tổn đến ngươi!

* * * * *

Nếu lấy hai chữ tượng đá hình dung Phương Bửu Ngọc lúc này, thiết tưởng chẳng còn danh từ nào đúng hơn!

Thần sắc của chàng, là thần sắc của một pho tượng một vật vô tri, nếu vật đó có thần sắc, dù là thần sắc chết.

Chỉ còn đôi mắt của chàng là điểm tượng của sự sống thôi.

Đôi mắt đó sáng một cách lạ kỳ. Một ánh sáng có hàm ẩn ý niệm phục cừu, ánh sáng đó phải đáng sợ lắm lắm...

Phải!

Chàng đang sôi sục niềm phục cừu, toàn thân bất động nhưng ánh mắt linh động.

Chàng phục cừu ai? Ai là kẻ thù của chàng? Hỏa Ma Thần?

Chàng không nhìn Hỏa Ma Thần, chàng nhìn xuống dưới đài, nơi đó có một người. Ánh mắt chàng dán vào người đó rất lâu.

Hỏa Ma Thần đưa tay vỗ nhẹ lên vai chàng nhắc :

- Nói đi chứ!

Phương Bửu Ngọc chợt tỉnh gật đầu :

- Phải! Tại hạ muốn nói! Tại hạ có rất nhiều điều muốn nói!

Bây giờ chàng nhấc động thân hình, đảo mắt nhìn quanh hội trường, thân hình theo đà quay mà quay theo.

Rồi chàng từ từ cất tiếng :

- Trước mặt tôi đây, có những vị từng làm ơn trong đối với tôi, ơn ấy đem sánh với Thái Sơn này, còn nặng gấp mấy phần. Trước mặt tôi đây có hàng thúc bá, có hàng huynh đệ, có hàng bằng hữu...

Thốt đến đó, chàng dừng ánh mắt nơi Mạc Bất Khuất, Ngưu Thiết Oa, rồi ánh mắt đó từ từ di chuyển sang Vạn Tử Lương, Kim Tổ Lâm...

Những người đó, trước mấy phút, gương mặt lạnh như giá băng, giờ đây, lượt băng giá đó như ánh sáng thái dương chiếu rọi vào dần dần tan biến.

Nhưng chẳng ai nhìn chàng, trừ một Ngưu Thiết Oa đã đổ lệ nhòa mắt.

Phương Bửu Ngọc cắn răng, tiếp nối :

- Tôi bị một người hiếp, bức, cưỡng bách tôi, tôi thống hận con người đó, bởi con người đó mà hiện tại tôi xa rời các vị thúc bá, các vị đệ huynh, bằng hữu, lòng tôi như có hàng loạt tên độc nhất thời bắn vào, tôi nhìn các vị thúc bá, đệ huynh, bằng hữu, từ từ rời xa tôi, tôi bất lực mà nhìn tôi không còn làm cách nào khác hơn nổi...

Chàng nắm chặt hai bàn tay, niềm khích động dâng mạnh, yếu hầu như nghẹn.

Chàng tiếp nối qua cái nghẹn đó :

- Nếu tôi không ép mình trong sự bức hiếp đó, thì vĩnh viễn tôi chẳng thốt được tiếng nào, vĩnh viễn tôi chẳng có dịp thốt!.... Bởi trên thế gian này chỉ có con người đó...

Chàng rung rung tay chỉ Hỏa Ma Thần, tiếp nối :

- Người này! Chỉ có người này, trên thế gian làm cho tôi nói được, là tạo cho tôi cái dịp nói được! Các vị nghi oan cho tôi, các vị kết tội oan cho tôi, từ bao lâu nay, tôi sống với sự oan uổng đó, nếu như tôi chết với niềm oan uổng, thì làm sao tôi nhắm mắt được?

Quần hùng chừng như xúc động.

Ngưu Thiết Oa trào lệ như suối.

Cuối cùng gã không dằn lòng được nửa, vụt rống lên. Con người hộ pháp của gã, khi rống lên hẳn tiếng rống phải to hơn tiếng trâu.

Gã khóc ồ ồ, gã khóc đến chảy sắt nguội, nát đá cứng.

Gã bất chấp tại hội trường có bao nhiêu người, những người đó có thái độ gì, có ý tứ gì đối với gã, gã bất chấp tuốt, gã vừa khóc, vừa gào lên :

- Đại ca! Cứ nói cho tiểu đệ biết, kẻ nào gây oan uổng cho đại ca, kẽ đó đã làm gì đến nỗi đại ca phải bị hiểu lầm, nói đi đại ca. Ngưu Thiết Oa này sẽ cho kẻ đó biết đại ca chẳng phải là con người để trêu vào!

Phương Bửu Ngọc nhìn sang gã :

- Lão đệ tốt lắm! Ngu huynh đa tạ!

Niềm xúc động cố nén lại tuông theo mấy tiếng đó, lệ thảm trào mi rỏ thành hàng xuống áo.

Nhưng, chàng chớp mắt dồn những hạt chưa chảy ra, trở lại tâm tư, rồi cắn răng, phất nhanh tay áo, lau vội mấy hạt bên ngoài.

Cuối cùng chàng tiếp :

- Lão đệ muốn hỏi ngu huynh, những gì oan uổng đã chụp lên đầu ngu huynh. Hãy hỏi người này!

Chàng đưa tay chỉ Hỏa Ma Thần!

Ngàn muôn ánh mắt lại đổ dồn về Hỏa Ma Thần.

Ngưu Thiết Oa hét lên :

- Loài vượn lông đỏ kia, ngươi đã làm gì oan uổng cho đại ca?

Gã có sợ gì ai? Gã bất cố nhất thiết, bằng mọi giá, gã chỉ cố đến một việc, là bênh vực vị đại ca của gã thôi!

Gã bất cố nguy hại, gã xúc nộ Hỏa Ma Thần, nhưng quần hùng khác hẳn gã. Tất cả đều quan tâm đến tình thế, tất cả đều gờm con người nắm quyền sinh sát trong tay đối với hội trường.

Tất cả thấy Ngưu Thiết Oa toan vọng động ăn nói cuồng loạn lên, đều sợ hãi đến xám mặt.

Họ sợ Hỏa Ma Thần phẫn nộ, giận Ngưu Thiết Oa mà lây sang tất cả. Nhưng Hỏa Ma Thần điềm nhiên, chẳng hề tỏ lộ một khích động nào.

Lão cười nhẹ, thốt :

- Đúng! Ta nói đây, cho ngươi nghe, cho toàn thể đều nghe. Vì ta muốn Phương Bửu Ngọc tuân phục ta, ta làm mọi cách để toàn thể đồng đạo võ lâm loại trừ hắn khỏi giang hồ, ta ngăn chặn sanh lộ không chừa cho hắn một lối thoát, trừ con đường dẫn vào tay ta, hắn phải đi con đường đó, để rơi vào tay ta! Do đó, trên giang hồ ai ai cũng lầm lạc, ai ai cũng nghi oan cho hắn. Hắn có thể hận ta, hắn có thể mắng ta nhưng hắn phải làm cái việc do ta giao phó!

Lão thản nhiên mà nói, nhưng lời nói của lão là tiếng sét đánh xuống đầu quần hùng.

Quần hùng sững sờ.

Ngưu Thiết Oa hét :

- Mà ngươi đã làm những việc gì?

Hỏa Ma Thần rùn vai :

- Chẳng hạn, giả mạo vợ Âu Dương Thiên Kiều, dùng độc dược bỏ vào rượu, cho ngày sau hắn không thể giao đấu nổi với họ Âu Dương!

Biển người bắt đầu dao động.

Hỏa Ma Thần tiếp :

- Ta còn bảo kẻ khác vờ thọ thương nặng, khích động từ tâm của hắn, dụ dẫn hắn giải cứu, làm cho hắn tiêu hao công lực, không thể cùng Tả đao Mai Khiêm giao thủ, thiên hạ sẽ cho rằng hắn khiếp nhược và khinh miệt hắn...

Quần hùng càng nghe càng bất bình, số người bất bình càng lúc càng tăng, dĩ nhiên số người mất thiện cảm với Phương Bửu Ngọc phải giảm.

Có nhiều người, khinh miệt Phương Bửu Ngọc quá hăng say, đã bắt đầu hối hận, thần sắc biểu lộ một niềm thẹn rõ rệt.

Tả đao Mai Khiêm tái mặt dần dần, ánh mắt mơ màng miệng cứ lẩm bẩm :

- Thì ra là thế! Ta lầm! Ta lầm!

Hỏa Ma Thần đảo ánh mắt một vòng quanh khắp bốn phía đài trường rồi tiếp :

- Nào có phải chỉ bao nhiêu việc đó mà thôi đâu? Ta lại còn cho người cải dạng y hệt Phương Bửu Ngọc đến tận nhà Mai Khiêm, trao tận tay họ Mai một phong thơ, trong đó ta ghi rõ lời thanh minh của Phương Bửu Ngọc, ta ghi thay cho hắn là bắt đầu từ hôm đó hắn thoái xuất giang hồ. Ta bịa lời thanh minh không ngoài cái ý làm cho thiên hạ lầm tưởng Phương Bửu Ngọc khiếp hèn, sợ những cuộc chiến trong tương lai mà viện cớ thích thanh nhàn để tránh né sự hiểm nguy trong vùng đao kiếm.

Mạc Bất Khuất rung tay, rung chân môi cũng rung luôn :

- Phong thơ giả!.... Giả rõ ràng...

Y day qua nhìn Thạch Bất Vi, Thạch Bất Vi đổi sắc mặt đến thảm bại.

Ngưu Thiết Oa nghiến răng ken két, đứng ngoài xa mấy mươi trượng, ai cũng nghe tiếng nghiến răng của gã.

Gã gào lên :

- Súc sanh! Súc sanh! Ngươi phải chết với ta!

Thạch Bất Vi mặt tái nhưng đôi mắt đỏ ngầu, nơi mày thoáng hiện sát khí.

Đột nhiên, y bước đến sau lưng Ngưu Thiết Oa trầm giọng thốt :

- Súc sinh đó hãm hại đại ca ngươi suýt thân bại danh liệt, ngươi lại đứng yên đấy mà nhìn lão à?

Ngưu Thiết Oa gầm lên như hổ rống nhảy tới :

- Loài vật lông đỏ kia, ngươi hại đại ca ta, dồn đại ca ta vào tuyệt địa, ta phải lột da đỏ của lão súc sanh mới hả!

Gã đưa hai tay vệt đám đông người đứng chận trước mặt, gã như điên loạn lên lao đầu vào Hỏa Ma Thần.

Quần hùng tuy căm hận Hỏa Ma Thần, song không quên hiện tại lão còn nắm phương tiện sinh sát trong tay nên thấy Ngưu Thiết Oa nhào tới, họ đều kinh hãi, sợ Hỏa Ma Thần nhân giận Ngưu Thiết Oa rồi giận lan ra tất cả.

Họ muốn ngăn cản Ngưu Thiết Oa song còn ai dám ngăn chặn một con trâu điên khi nó cố húc vào một vật gì cho cơn điên lắng dịu? Nếu nó húc không được thì cơn điên sẽ tăng gia quan trọng và nó sẽ nguy hiểm hơn nhiều.

Không ai dám ngăn chận, Phương Bửu Ngọc hét lên :

- Đứng lại!

Ngàn người ngăn chận chưa chắc kềm cứng đôi chân Ngưu Thiết Oa, Phương Bửu Ngọc chỉ gắt lên vài tiếng thông thường mà đôi chân của Ngưu Thiết Oa như đóng đinh tại chỗ.

Thân vóc hộ pháp đang lao tới vùng vụt, thân vóc đó đứng lại nhanh, bất ngờ, áp lực phải phi thường. Ngưu Thiết Oa trụ bộ lại áp lực toàn thân trầm xuống, làm rung chuyển sàn đài.

Gã đứng lại, nhưng không dấu vẻ bất bình hỏi :

- Sao đại ca bảo tiểu đệ dừng chân?

Phương Bửu Ngọc quát :

- Ngươi định hại ta chăng?

Ngưu Thiết Oa hấp tấp thốt :

- Tiểu đệ.... tiểu đệ nào dám làm thế? Sao đại ca... việc đó thì...

Phương Bửu Ngọc trầm giọng :

- Ngươi không cho lão nói hết câu chuyện, thì suốt đời ta mang hàm oan, suốt đời ta không thể ngẩng mặt nhìn ai, có phải là ngươi hại ta chăng?

Chàng nín lặng một lúc, đoạn nghiêm giọng nói tiếp :

- Thiết Oa! Nếu ngươi vọng động làm lão ấy nổi giận bất chấp mọi sự việc hạ lịnh phóng hỏa, thì cái hậu quả sẽ tai hại như thế nào chứ?

Chẳng những ngươi hại ta, ngươi lại còn hại tất cả mọi người!

Ngưu Thiết Oa suy nghĩ một chút, mồ hôi đổ ra ướt cả đầu, ướt cả trán lẩm nhẩm :

- Thiết Oa đâu dám xuất thủ đại ca!.... Chỉ vì Thạch tứ thúc đốc xúi, Thiết Oa cứ tưởng hễ tứ thúc bảo, là việc đáng làm. Việc đó thích hợp với lẽ phải, chẳng quan hệ gì...

Gã sợ Phương Bửu Ngọc giận, gã cố giải thích, gã cố đổ cho Thạch Bất Vi, song lời lẽ của gã kém, thành ra lý nhí mãi mà chẳng diễn tả nổi tròn cái ý của gã.

Gã không nói hết, song quần hùng hiểu hết, quần hùng biết rõ gã là con người thành thật, chất phác, không lanh lợi, không tế nhị nghĩ sao nói vậy, muốn sao làm vậy.

Người ta không trách gã hành động hồ đồ, người ta chỉ trách Thạch Bất Vi xúi giục gã làm một việc quá ngu xuẩn.

Thạch Bất Vi trước tình hình đó, tháo mồ hôi hạt.

Y nhấc động thân hình, chừng như tìm nẻo lùi lại sâu xa, càng xa càng dễ ẩn mặt.

Nhưng quần hùng bất mãn quá độ, khi nào để cho y lùi, tất cả đều cố ý dấn lên, đẩy đưa y trở lại chỗ cũ, rồi từ chỗ cũ họ lại đẩy y tới dần dần đến trung tâm, tại nơi đó mọi người có thể nhìn thấy y rõ ràng.

Không ai muốn tiếp trợ Hỏa Ma Thần, song vì sanh mạng chẳng ai dám nghịch ý lão ma đầu, thành ra dù muốn dù không, quần hùng gián tiếp tiếp trợ lão.

Thạch Bất Vi vì ngu xuẩn, xúi giục Ngưu Thiết Oa làm một việc tai hại có tầm quan trọng ngang giá sanh mạng của tất cả số người hiện diện, thì họ phải đẩy thủ phạm ra trước mọi người, nếu Hỏa Ma Thần có phẫn nộ, thì đó, thủ phạm trước mặt đó lão cứ hành tội, chẳng can gì đến quần hùng mà lão phải quơ đũa cả nắm!

Thạch Bất Vi vừa sợ vừa lo vừa tức vừa khẩn trương ra mặt. Mạc Bất Khuất cũng lo sợ cho y, cố trấn an y :

Lão tứ! Nhẫn nại đi, rồi việc gì cũng đâu vào đấy cả!

Phương Bửu Ngọc nhìn sững Thạch Bất Vi một lúc, đột nhiên cao giọng hỏi :

- Ngưu Thiết Oa! Ngươi có biết tại sao Thạch tứ thúc bảo ngươi làm như vậy chăng?

Ngưu Thiết Oa lắc đầu :

- Không biết được đâu, đại ca!

Mạc Bất Khuất rung rung giọng :

- Chỉ vì vô luận ngươi làm gì, chúng ta vẫn đối xử tốt với ngươi, tứ thúc nghe có người hãm hại ngươi như vậy tự nhiên phải phẫn nộ, tự nhiên muốn sanh sự với ngươi đó!

Phương Bửu Ngọc đổ lệ ròng ròng :

- Tâm ý của đại thúc đối với tiểu điệt như vậy làm sao tiểu điệt chẳng hiểu? Cái ân cao thâm của đại thúc, tiểu điệt ghi nhớ muôn đời nhưng...

Chàng cắn răng cố ngăn một dòng trào dâng mà chắc chắn có mang theo máu hận đoạn tiếp :

- Lần này thì đại thúc lầm lạc!

Mạc Bất Khuất thoáng biến sắc :

- Ta lầm lạc?

Phương Bửu Ngọc gật đầu :

- Tứ thúc làm như vậy là cố tình hại tiểu điệt đó!

Mạc Bất Khuất giật bắn mình, trố mắt, ngây người một lúc, rồi nhìn sang Thạch Bất Vi.

Thạch Bất Vi từ sắc mặt xanh chuyển sang sắc đỏ, đôi mắt y cũng đỏ luôn, y quát lớn :

- Súc sanh! Tại sao ta cố tình hại ngươi?

Phương Bửu Ngọc nhếch mép không phải để cười mỉa, hay để biểu lộ một niềm hối tiếc chi, vành môi của chàng nói lên một niềm căm hờn chua chác.

Chàng từ từ gằn từng tiếng :

- Chỉ vì tứ thúc sợ Hỏa Ma Thần nói tiếp cho nên tứ thúc muốn giết Hỏa Ma Thần, giết luôn tiểu điệt để diệt khẩu. Cái ý của tứ thúc là như thế!

Thạch Bất Vi vừa thẹn vừa tức, quát to :

Câm! Câm cái mồm thối của ngươi lại!

Phương Bửu Ngọc lạnh lùng :

- Sự bí mật của tứ thúc, tiểu điệt đã...

Bỗng Thạch Bất Vi hét lên :

- Đúng! Ta muốn dồn ngươi vào tuyệt địa... chỉ vì vô luận là ngươi mang oan uổng như thế nào, ngươi đáng thương hại như thế nào ta cũng không thể tha thứ được, thông cảm được, bởi ngươi hãm hại Công Tôn Bất Trí, Kim Bất Úy, Ngụy Bất Tham, Tây môn lục đệ, Dương thất đệ...

Những người từng thi ân trọng như núi đối với ngươi, ngươi vẫn táng tận lương tâm hại họ như thường. Ta muốn giết ngươi!

Y ngẩng mặt lên không quát to như sấm :

- Thiếu Lâm, Võ Đang, Nga My, Không Động, Hoài Nam, Điểm Thương,... hỡi các vị đệ tử bảy phái, chưởng sư huynh các vị bị tên súc sanh đó hãm hại, hắn là tên đại cừu thù của các vị. Sao các vị còn tha thứ cho hắn? Các vị quên mối thù chung là các vị phản bội môn phái đó!

Người trong bảy môn phái, tề tựu về đây, chẳng phải là số ít!

Ngoài ra, họ còn biết bao nhiêu người, vì một liên hệ nào đó, sẵn sàng ủng hộ họ trong mọi hành động.

Một lực lượng như vậy nào phải không quan trọng? Lực lượng đó nếu khéo điều hợp, hẳn có thể xử dụng để xoay chuyển càn khôn đảo lộn vũ trụ.

Thạch Bất Vi hô hào, cổ võ khích động đương nhiên tất cả đều sôi sục máu đồng cừu.

Ai ai cũng trừng mắt mím môi, cũng nắm chặt tay, có kẻ chụp nhanh vào chui vũ khí.

Ai ai cũng sẵn sàng xuất thủ, nếu có một tiếng lịnh tung ra, nếu có một kẻ nào đó xung phong dẫn đầu cuộc sát phạt.

Thạch Bất Vi mắt nhìn bốn hướng, tai nghe tám phương, thấy dao động nghe dao động khắp nơi, mặt hiện lên niềm đắc ý.

Phương Bửu Ngọc chờ Thạch Bất Vi dứt lời, hét lớn.

- Các vị không thể nghe một lời hiệu triệu vô lý như vậy, một sự kết tội sai lầm như thế được. Thủ phạm trong những vụ án đó là một kẻ khác, hoàn toàn khác biệt tại hạ! Phương Bửu Ngọc này không làm việc đó, bởi chẳng có ích lợi gì phải làm việc đó!

Trong quần hùng có người hét lớn :

- Không phải ngươi hãm hại thì là ai?

Phương Bửu Ngọc bình tĩnh đáp :

- Thủ phạm, tuy nấp trong bóng tối mà hành động, hạ thủ đoạn rồi lại lủi như chuột, chuồn như chồn, nhưng tại hạ nghe được tiếng nói của y bàn soạn sắp xếp mưu cơ, tại hạ còn thấy lờ mờ bóng dáng y lúc hạ thủ đoạn, song tại hạ không quyết đoán được y là ai!

Nhiều người lại hét lên :

- Đã nghe được âm thinh, đã thấy được bóng hình, tại sao không quyết đoán ra người!

Phương Bửu Ngọc tiếp :

- Chỉ vì tại hạ không thể kết án mơ hồ một người khi tại hạ chưa nhìn rõ mặt y. Đành rằng tại hạ có nghe âm thanh của người đó, song y thường ngày ít nói, nếu cần lắm chỉ nói dăm ba tiếng là cùng. Do đó ai muốn giả âm thanh của y cũng đều làm được. Còn dáng dấp trên thế gian này, việc người phảng phất giống người nào phải là việc hiếm có?

Quần hùng không thề suy đoán ra cái người do Phương Bửu Ngọc ám chỉ là ai.

Họ nhao nhao lên :

- Ai? Mà ai mới được chứ? Ngươi cứ vòng vo quanh quẩn mãi!

Phươg Bửu Ngọc cao giọng :

- Các vị nhất định muốn biết người đó là ai?

Quần hùng một loạt hét vang :

- Muốn! Muốn!

Đợi cho mọi người im lặng trở lại, Phương Bửu Ngọc gằn từng tiếng :

- Người đó là Thạch Bất Vi!

Mấy tiếng nói của chàng buông ra như tràng sấm nổ ngang đầu quần hùng.

Tất cả đều giật mình, tất cả đều sững sờ, lặng người tại chỗ.

Và muôn ngàn ánh mắt đều đổ dồn về Thạch Bất Vi. Những người ở tại một vị trí bất thuận tiện, cũng cố chen lấn để nhìn cho bằng được Thạch Bất Vi, để xem cho bằng được mặt mũi con người táng tận lương tâm đến độ hãm hại đồng đạo giang hồ, đồng môn sư huynh đệ.

Họ thì thầm bàn tán với nhau :

- Thảo nào y chẳng bất chấp nhất thiết, quyết hạ thủ cho kỳ được!

Thì ra, y sợ Phương Bửu Ngọc tiết lộ điều bí mật đó giữa chỗ đông người, y muốn giết Phương Bửu Ngọc để diệt khẩu.

Phàm con người đang cơn khích động rất dễ tin lời người khác nhưng càng dễ tin lại cùng dễ thay đổi chủ ý. Vô luận là kẻ khác nói sao nghe hơi có lý một chút là họ cải biến chủ ý liền.

Mạc Bất Khuất đỏ mặt hét lên :

- Bửu Ngọc! Ngươi có điên không? Sao ngươi dám ăn nói hồ đồ vu khống cho người?

Phương Bửu Ngọc điềm nhiên :

- Không! Bửu Ngọc không điên đâu! Đó là một sự kiện trăm ngàn lần thật! Bửu Ngọc nào dám dối trước quần hùng, nói một tiếng sai ngoa. Bửu Ngọc suy nghĩ kỹ lắm rồi, mới nói ra đó, Mạc đại thúc!

Mạc Bất Khuất vừa kinh hãi, vừa phẫn nộ, quay nhìn Thạch Bất Vi.

Trước đó, Thạch Bất Vi khích động phi thường nhưng giờ đây lại trầm ồn lạ lùng.

Mạc Bất Khuất gấp giọng hỏi :

- Lão tứ! Tại sao tứ để câm nín? Tứ đệ không thể nói một lời nào sao?

Thạch Bất Vi cười lạnh :

- Nói làm chi? Hắn đã hồ đồ ngậm máu phun người, hắn không nắm được một chúng cứ, hắn như con chó điên cắn sủa bừa bãi, nếu tiểu đệ cãi lý với hắn, thì chẳng hoá ra tiểu đệ cũng điên như hắn sao? Đại huynh có thấy trên đời này ai giảng lý với một con người điên chăng?

Huống chi, hắn lại là một con chó điên?

Y không cãi nhưng câu nói của y có hiệu dụng hơn ngàn lời biện hộ hùng hồn.

Quần hùng hoài nghi trở lại.

Quần hùng hoài nghi, vì thành kiến của họ chưa tan, đối với Phương Bửu Ngọc, bất quá lời buộc tội Thạch Bất Vi do chàng thốt lên gieo một nghi ngờ mong manh trong đầu óc họ.

Và bây giờ thái độ thản nhiên của Thạch Bất Vi tạo dựng lại niềm tin nơi họ, niềm tin vừa lung lay nhẹ thôi được củng cố như thường.

Mạc Bất Khuất lại ré lên :

- Bửu Ngọc! Ngươi dựa vào chứng cứ gì dám kết án tứ thúc ngươi?

Phương Bửu Ngọc mỉm cười :

- Chứng cứ đây, một chứng cứ bằng xương bằng thịt, một chứng cứ có thể giải đáp mọi nghi vấn, nếu toàn thể hào kiệt anh hùng có nghi vấn cần giải thích!

Quần hùng kinh ngạc :

- Chứng cứ là vị ấy?

Hỏa Ma Thần có ý bất bình Thạch Bất vi dùng tiểu xảo ngôn từ tạo nên dao động trong quần hùng khiến họ quên mất thực trạng tử sanh, như vầy là cái oai khí của lão bị lờn ít nhiều. Lão biến sắc cao giọng thốt :

- Phải! Chứng cứ là ta đây! Ta chẳng những là chứng nhân mà còn là chứng vật. Ta có thể tóm lược gấp cho các ngươi hiểu, sở dĩ Thạch Bất Vi hành động như Bửu Ngọc vừa tiết lộ, là vì y bị ta mua chuộc, y hành động do ta, cho ta!

Mạc Bất Khuất có cảm tưởng ai vừa đâm một nhát kiếm ngay ngực thủng đến tim, mặt không còn hạt máu, rung rung giọng hỏi :

- Thật vậy?... Có thể thật vậy sao?

Hỏa Ma Thần điềm nhiên tiếp :

- Sự việc đó nếu ta nói ra là ta sẽ là cái đích của bảy môn phái nhắm vào báo thù phục hận. Cho nên nói ra rồi là ta đã có đắn đo, cân nhắc tầm quan trọng. Thì khi nào ta dám nói ngoa để chuốc lấy đại họa triền miên cho mình? Nếu ngươi suy nghĩ một chút, chắc ngươi khỏi phải hỏi sự tình có thật hay không có thật Mạc Bất Khuất hét lên một tiếng, cao vút tận mây, có thể là y tức uất đến ngất xỉu tận chỗ.

Và y trợn trừng đôi mắt như kẻ đứng tròng trước khi bất tỉnh.

Nếu những người đứng gần không kịp đưa tay giữ lại, y đã ngã nhào.

Quần hùng nhốn nháo như sắp đại loạn lên.

Phương Bửu Ngọc quát lớn :

- Thạch Bất Vi! Ngươi còn gian hoạt, dùng lời man trá khuất lấp tội tình nữa chăng? Hãy nhận đi! Ngươi không bao giờ chạy tội được đâu!

Thạch Bất Vi đang giữ vẻ mặt bình thản, trầm ồn vô cùng vụt biến đổi sau khi nghe Hỏa Ma Thần tuyên bố như vậy.

Chẳng rõ nghĩ sao, y ngẩng mặt lên không, bật cười cuồng dại.

Mạc Bất Khuất đã trấn định tâm thần, quắc mắt nhìn y, gằn từng tiếng :

- Ngươi còn cười được sao?

Thạch Bất Vi không ngừng cười, đáp qua tràng cười :

- Tại sao tiểu đệ không cười được? Lời nói của chúng chỉ để gạt trẻ nít lên ba, lên năm, chứ đem ra nói giữa quần hùng, là chúng khinh thường công luận! Đại ca cũng bị chúng lừa luôn nữa sao? Phải để cho tiểu đệ cười chứ, đại ca!

Rồi y cười lớn hơn trước, từ miệng y thoát ra những tràng ha hả, vang dội hội trường.

Mạc Bất Khuất trầm giọng :

- Sự tình như vậy, ta không thể không tin!

Thạch Bất Vi ngừng cười mỉm :

- Suốt thời gian sau này, tiểu đệ luôn luôn ở bên cạnh đại ca nửa bước, không rời nhau, thì làm gì tiểu đệ bị người mua chuộc. Giả như có ai tiếp cận với tiểu đệ, thì đương nhiên đại ca hay biết chứ? Tiểu đệ bán rẻ thân danh từ lúc nào, mà chính đại ca không hay biết?

Mạc Bất Khuất ấp úng :

- Nhưng...

Đoạn y thở dài, y dậm chân tỏ rõ sự mâu thuẫn đã hiện lên nơi tâm tư y.

- Tin bên nào?

Thạch Bất Vi tưởng thỏi sắt đã được nung nóng rồi, giáng thêm mấy nhát búa nữa :

- Hà huống dù Thạch Bất Vi này có bán rẻ thân danh đi nữa thì cũng phải chọn người mua, phải bán cho đáng giá, chứ sao lại đi bán cho bọn vô tín, vô nghĩa, vô sỉ, vô liêm? Thạch Bất Vi có ngu xuẩn điên dại đâu? Một con người ngu xuẩn, điên dại thì còn ai muốn mua mà hòng bán? Tiểu đệ dù sao cũng biết tiếc thân tiếc danh, có khi nào tín nhiệm bọn người bại hoại mà giao phó sanh mạng cho chúng? Bọn đó, khi muốn đạt một mục đích nào, bất chấp là ai, chúng cũng có thể hãm hại được cả, miễn sao cái chết của kẻ khác tạo một phương tiện thành công cho chúng thôi! Thì tiểu để thừa hiểu chúng có tâm địa như thế dại gì tiểu đệ bán mình cho chúng để rồi chịu chết trước khi hưởng dụng cái giá bán mình?

Quần hùng lại một lần nữa nghiêng cái ý về Thạch Bất Vi. Họ bắt đầu thấy y có lý.

Thạch Bất Vi thoáng thấy có sự chuyển biến thuận lợi cho mình liền cao giọng tiếp nối :

- Sự tình đã rõ rệt như vậy đó, thử hỏi còn ai chưa nhìn cái đạo lý bên trong chứ? Chúng cấu kết nhau, quán thông nhau toan hãm hại tại hạ! Các vị có thể để chúng lừa dễ dàng sao?

Quần hùng rập nhau hét :

- Phải! Phải! Thạch đại hiệp hữu lý! Chúng ta đừng để mắc lừa!

Thạch Bất Vi cười nhẹ, tiếp :

- Bọn đó, nếu để chúng sống thêm ngày nào là thiên hạ còn có người bị chúng hãm hại! Nào các vị đệ tử trong bảy môn phái đâu các vị còn chờ gì, không hỏi tội kẻ gây nên tội.

Quần hùng hét lớn :

- Không thể dung tha!.... Không thể để chúng sống!

Thực ra, trong số quần hùng chẳng phải tất cả đều như những con cừu non, mặc tình gã chăn muốn dắt dẫn đi đâu thì dắt dẫn?

Nào có phải tất cả đều xuẩn ngốc, ai nói gì nghe nấy liền, rồi một vài lời ngụy biện có thể làm cho họ đổi ý ngay?

Họ không đến đỗi quá ngu xuẩn như vậy, bất quá họ bốc đồng trong cơn bốc đồng, ai lại chẳng kém suy nghĩ?

Tuy nhiên nếu phần đông bốc đồng, thì cũng có một thiểu số bình tĩnh, thiểu số này trầm lặng mà nhận xét trường hợp không vội phát biểu tư tưởng ngay.

Thiểu số đó, trước hết chưa quên hiện cảnh, sanh mạng của mọi người nằm trong tay Hỏa Ma Thần. Vì một việc không liên quan đến mình rồi bốc đồng, quên mất sự tồn vong của chính bản thân là điều mà thiểu số đó tránh làm trước hết.

Thiểu số đó, thấy các đệ tử bảy môn phái tràn tới đều lắc đầu.

Nhưng họ làm gì được? Họ không ngăn chặn được ai, trái lại họ đã thấy Hỏa Ma Thần biến sắc mặt rồi!

Trước biến chuyển đột ngột của hội trường, Hỏa Ma Thần mất cả bình tĩnh hét to :

- Hỏa dược!.... Hỏa dược!.... Các ngươi không muốn sống à?

Thạch Bất Vi cười lớn :

- Nếu ngươi có ý dùng hỏa dược, thì làm gì đợi đến bây giờ?

Hỏa Ma Thần quát?

- Ngươi không tin?

Thạch Bất Vi quát trả :

- Ta không tin! Ta biết quả thật có hỏa dược, song nếu hỏa dược phát nổ lên rồi, ngươi có tránh khỏi chết không? Ngươi dám cùng chết với bọn ta không?

Y hét :

- Nào! Các vị bằng hữu! Còn chờ chi nữa mà chẳng lướt tới?

Quần hùng rập nhau kêu to một tiếng :

- Tiến!

Toàn thể hội trường dao động mạnh, những đợt sóng người cuồn cuộn cuốn tới, ai cũng sợ lạc hậu ai cũng cố bước lên.

Nhưng, người ào tới thì đông, mà mục tiêu lại quá nhỏ, mục tiêu chỉ có một người, do đó, quần hùng nhào lên, xô lấn nhau, hất, đạp nhau, một người lướt tới phải hất ngược năm bảy người rồi lớp sau nhào lên dội lớp trước dồn lại, thành ra tất cả đều quầy quậy nhau, họ chẳng tiến được nhanh như ý muốn, mà hầu như họ chẳng tiến được tấc đất nào.

Thêm vào đó, tiếng la hét của những người bị xô ngả, bị đạp lên mình, tiếng cổ võ nhào lên, ngàn thứ tiếng hoà lẫn nhau tạo nên một âm thanh quái dị.

Cảnh hỗn loạn cực kỳ dữ dội.

Càng hỗn loạn người càng ngã, càng nhào, càng bị đạp, càng kêu la, cuối cùng thì chẳng khác nào họ tự xô xát với nhau chứ chẳng phải đồng tâm hiệp lực trừ diệt kẻ thù chung.

Bỗng, mọi người cảm thấy một đạo kình lực cuốn tới, đạo kinh lực vừa mạnh vừa rộng lớn bình sanh họ chưa từng biết.

Đạo kình lực đó cuốn đến đâu, người bị dạt ra hai bên, ai dạt nhanh, đạp bừa bãi lên người bên cạnh, ai dạt chậm phải ngã nhào.

Một con đường đã mở rộng giữa biển người.

Quần hùng sôi giận, cùng quay đầu nhìn lại.

Nơi con đường đó có bảy tám người đang bước đi. Họ mặc y phục màu sắc bất đồng, có người mặc áo màu tro, có người mặc gấm sặc sỡ, có người mặc vải thô sơ, có người mặc hoa lệ tân kỳ.

Nhưng màu sắc chất liệu bất đồng, song kích thước thì duy nhất.

Áo dài quét đất, phủ kín chân họ, đầu đội nón trúc như một chiếc lồng trùm xuống, kín tận vành tai, che mất mặt.

Họ sắp thành hàng hai, mỗi cặp sách vai nhau bước đi, cặp đi đầu thì xuôi tay, từ cặp thứ hai trở xuống thì tay đưa thẳng tới bàn tay sát vai người trước.

Toàn thân không nhút nhít, chỉ có đôi chân bước đều, tà áo dài phất gió rẹt rẹt.

Giá như có người nào xông ra chận lối thì hai người dẫn đầu đưa chưởng tới, kẻ chận lối bị tung bổng lên không, rơi xuống đám đông.

Họ xuất thủ nhẹ nhàng, họ tung các chướng ngại vật như tung quả cầu.

Họ không có ý hại ai, nên kình lực chạm vào những người ngăn chận không gây thương tổn quan trọng.

Quần hùng bây giờ lắng dịu cơn phẫn nộ, họ bắt đầu kinh ngạc rồi hãi hùng.

Họ sững sờ nhận ra số người đó có công lực phi phàm, bình sanh họ chưa từng thấy, chưa từng nghe.

Có người lão luyện giang hồ nhận ra người đi sau đưa tay đặt nơi vai người đi trước là để chuyền công lực cho người đi đầu, cả ba người đi sau dồn tất công lực cho người đi đầu, cộng với chính công lực của chính người đó hẳn phải tạo nên một kình lực phi phàm.

Càng phi phàm hơn nữa, những người đó là những tay có võ công cao tuyệt, riêng một người còn lợi hại lắm rồi, hà huống cả bốn người nhập một?

Ngoài ra, họ lướt đi rất nhanh, chứng tỏ thuật khinh công của họ đạt đến mức diệu huyền.

Thủ pháp và thân pháp của họ chứng tỏ rõ rệt tài năng vô thượng của họ.

Tám người đó là ai?

Họ từ đâu đến? Đến để làm gì?

* * * * *

Sao dần dần thưa, sao càng thưa càng nhạt.

Màn đêm cũng dần dần mỏng, từ đen tối đã chuyển sang mờ mờ.

Và nơi phương Đông trời rừng rực sáng.

Quần hùng nhìn nhau để cùng lắc đầu, chẳng ai giải thích với ai được tiếng nào, và ai ai cũng tự hỏi, xuất xứ của tám người bí mật này.

Thực ra, họ chẳng phải vừa đến, họ có mặt tại đây từ lâu, như mọi người, họ chen chúc trong đám đông, họ chứng kiến những cuộc đấu từ lúc đầu, khi vòng loại sơ khởi, khởi sự Dù họ mặc y phục kỳ quái, song có ai lưu ý đến họ đâu, bởi tất cả đều chú mắt lên lôi đài, nhận diện từng đấu thủ một trước khi xem cuộc đấu.

Thạch Bất Vi nhìn sững bọn người lạ mặt, thấy họ hướng về phía Hỏa Ma Thần.

Giá như họ xuất thủ, hạ Hỏa Ma Thần thì đúng là một cái may hi hữu cho y vậy.

Y chỉ có việc bất động mà an hưởng sự thành công. Võ lâm sẽ không kết án y, còn Phương Bửu Ngọc thì vĩnh viễn chẳng còn dám chường mặt trên giang hồ, nếu chàng thoát chết dưới quần hùng hiện diện.

Nhưng tám người đó tuy bước đi về hướng Hỏa Ma Thần, còn cách một khoảng xa xa, đột nhiên cùng dừng chân lại.

Họ dừng chân, Thạch Bất Vi thất vọng. Niềm thất vọng chớm hiện mang theo nỗi sợ hãi liền.

Chẳng những họ dừng lại mà họ tỏ lộ cái ý không muốn xuất thủ với Hỏa Ma Thần.

Thạch Bất Vi càng sợ hại hơn.

Y vung hai cánh tay cổ vũ :

- Sao các vị dừng chân? Sao các vị không chịu xuất thủ?

- Còn chờ gì nữa chứ? Các vị có thấy không đồng đảng của ác ma đã xuất hiện rồi đó, nếu để cho bảy tám gã ấy cứu thoát ác ma đi thì sao chứ?

Quần hùng do dự.

Cuối cùng biển người vừa trầm lặng, lại bắt đầu dao động, thoạt tiên, năm ba người hét lên, nhào tới.

Đã có kẻ dẫn đầu nhiều người lập tức phụ họa theo ngay và tình hình vừa dịu, trở lại hỗn loạn như trước.

Đột nhiên bảy tám người bí mật đó, cùng một loạt, quát to :

- Tất cả đệ tử bảy môn phái! Chẳng một ai được động thủ!

Bảy tám người đó cùng một loạt quát lên, âm thanh rền dội, âm thanh có đầy khí lực, vang động khắp hội trường.

Thạch Bất Vi hấp tấp hét to :

- Các ngươi là những quái vật ở đâu có tư cách gì ngăn chặn đệ tử các môn phái?

Người đứng đầu gằn từng tiếng :

- Ngươi có biết ta là ai chăng?

Tuy một người cất tiếng song âm thanh vẫn vang lớn dù chẳng bằng bảy tám người hợp lại, vẫn chấn dội hội trường như thường.

Thạch Bất Vi giật mình, mất cả tự chủ, y linh cảm có sự bất thường sắp xảy ra rồi lùi lại mấy bước định lẻn vào đám đông vừa lùi vừa đáp :

- Ta muốn biết ngươi là ai!

Người đó ngẩng mặt nhìn lên không bật cười lớn :

- Ngươi muốn biết ta là ai? Được lắm!....

Y hất ngược bàn tay lên, đánh bay chiếc nón trúc, đoạn cao giọng hét :

- Hãy nhìn xem ta là ai!

Sao cứ thưa dần, màn đêm mỏng dần, những ngọn đèn quanh đấu trường nhạt dần.

Nơi phương đông, khung trời dần dần sáng.

Trong ánh sáng mậtp mờ, người đó hiện ra với chiếc đầu bạc trắng, tóc vấn lại, nơi chéo tóc có một mũi trâm bằng ngọc, đôi mày hơi xếch lên, mũi quớt lên không, nơi cằm có chòm râu bạc, mép cũng khá dài, che khuất chiếc miệng.

Đôi mắt của người sáng lạ lùng, nhìn vào ai như thu hồn đoạt phách.