Lúc Ân Diệc Phong đuổi theo ra, sớm đã không thấy bóng dáng Điền Tâm
Niệm đâu, anh hung hăng đá một cú vào trên bánh xe xe bên cạnh, còi báo
động điên cuồng vang lên.
“Shit!” Ân Diệc Phong hung hăng khẽ nguyền rủa một tiếng.
Nhìn bốn phía lần nữa, không thấy bóng dáng kia mà anh muốn bóp chết, lên xe rời khỏi.
Trước xe còn để hộp bánh ga-tô lúc nãy ở cửa hàng anh mua cho cô, Ân
Diệc Phong chỉ cảm thấy càng nhìn càng tức giận, mở cửa sổ ném thẳng ra
ngoài.
Anh bị quỷ ám, mới mua bánh ga-tô cho cô, lại còn là bánh ga-tô hình trái tim!
Điền Tâm Niệm ngồi xổm xuống bên bồn hoa bên cạnh cửa chính bệnh viện khóc lớn, vừa khóc vừa nhìn bóng dáng nóng nảy rời khỏi kia, hoàn toàn
biến mất giữa tầm mắt của cô, lúc này mới cô đứng lên.
Trong lòng vừa tức vừa sợ, tức chính là anh không chỉ không tin cô,
còn nói khó nghe như vậy, sợ là vừa rồi cô dường như mắng quá sung
sướng, cô mắng càng thoải mái thì chứng tỏ anh chắc chắn càng tức giận,
dựa vào lý giải của cô đối với Ân Diệc Phong, người đàn ông tính toán
chi li này chắc chắn sẽ không đơn giản buông tha cho cô.
Nhưng là lỗi của anh mà, anh làm sao có thể nói khó nghe như vậy, nói cô thấp hèn như vậy, không an phận như vậy, cô vốn còn tưởng rằng trong lòng anh đã có chút thích cô, nếu không thì tại sao lại mua bánh ga-tô
hình trái tim cho cô, nhưng không nghĩ lại là ảo giác của cô, cho dù anh thật có chút thích, vậy chút thích của anh cũng không đáng giá, thậm
chí ngay cả một chút xíu tín nhiệm cũng không có.
Điền Tâm Niệm ngồi ở bên bồn hoa, tức cũng tức đủ rồi, khóc cũng khóc đủ rồi, đang định về nhà, nhưng chợt nhớ tới, vừa rồi anh lái đi là xe
của cô, quay về phía anh rời khỏi mắng to, “Không biết xấu hổ!”
Ví tiền rơi trên xe, trên người cô lại không tiền, ở bên ngoài đi
vòng vo một hồi lâu, đoán chắc là Phương Vũ Thành đã đi rồi, cô mới đi
đòi tiền Diệp An Bình.
Diệp An Bình thấy cô khóc sưng đỏ cả mắt, nhất quyết không buông tha
hỏi, lúc này cô mới kể đầu đuôi gốc ngọn chuyện trong thang máy, vốn
tưởng rằng cô bạn thân nhất định sẽ đứng phía mình, ai dè Diệp An Bình
này không có lương tâm cười bắn lên, cười đến ngay cả nước mắt cũng chảy ra, còn lớn lối khen ngợi, “Ân tổng nhà cậu rất đáng yêu, quá thú vị,
ha ha ha.”
Điền Tâm Niệm tức giận muốn mắng người.
Diệp An Bình thấy cô giận thật, thu lại nụ cười, ngoan ngoãn đưa ví
tiền ra, vẫn còn không quên giúp anh nói, “Mình nói nè, thực ra cũng
không thể hoàn toàn trách Ân tổng nhà cậu được đâu.”
“Sao lại không trách anh ta được, anh ta nói tiếng người sao?” Bây giờ nhớ tới Điền Tâm Niệm vẫn cảm thấy uất ức.
“Nhưng là đàn ông ai cũng không chịu nổi người khác khiêu khích như
thế được đâu, huống chi đối phương còn là tình nhân cũ của vợ mình.”
Điền Tâm Niệm xù lông, “Ngay cả cậu cũng nói như vậy!”
“Được được được, mình nói sai rồi được chưa, bây giờ nhìn cậu nóng
nảy, quả thực như nhau với Ân tổng nhà cậu, vừa nhỏ mọn lại vừa thích xù lông!” Diệp An Bình liếc mắt nhìn oán giận, thấy cô đổi sắc mặt, vội vã nói sang chuyện khác, “Mình nói đúng sự thực mà, đàn ông nói chung đều
không chịu nổi bị người khiêu khích như thế đâu, huống chi còn là Ân
Diệc Phong có thân phận có địa vị như vậy.”
Điền Tâm Niệm không hiểu, “Mình đâu khiêu khích anh ta? Là tại tính tình thối kia của anh ta, mình còn dám khiêu khích anh ta?”
Diệp An Bình không dám tin nhìn cô, “Mình nói nè chị hai, cậu đừng
nói cho mình cậu hoàn toàn không nghe thấy lúc nãy hai người bọn họ đối
với chuyện đổi điện thoại tranh chấp nhau?”
Chân mày Điền Tâm Niệm khẽ nhíu, hiển nhiên không phải hết sức rõ ràng.
“Trời ạ, chị ơi, cũng khó trách Ân tổng nhà cậu tức giận, vừa rồi
Phương Vũ Thành nói cậu không phải là người có mới nới cũ, còn nói cái
cũ phù hợp với cậu, đó là nói cậu và anh ta mới cần ở cùng một chỗ, Ân
tổng nhà cậu đấu cả buổi, kết quả cậu nói một câu, không muốn đổi điện
thoại mới, cậu đây không phải là làm cho anh ta bị bẽ mặt sao, a, trời
ạ, người bạn nhỏ Ân Diệc Phong thật đáng thương quá.”
Chân mày Điền Tâm Niệm nhíu sát lại, lúc đó cô chỉ cảm thấy lúng túng muốn chết, kẹp ở giữa hai người đàn ông quá khó khăn, căn bản không có
chú ý bọn họ lúc đó rốt cuộc nói cái gì.
Anh cho là cô lựa chọn Phương Vũ Thành?
“Nhưng như thế nào đi nữa, anh ta cũng không thể nói mình như vậy được!” Điền Tâm Niệm vẫn mạnh miệng nói!
“Ai ~~~~” Diệp An Bình thở dài một hơi, vì Ân Diệc Phong chia buồn sâu sắc.
Lúc này, cửa phòng bệnh bị đẩy ra, Điền Tâm Niệm thấy Bùi Tuấn đi vào, phía sau anh là y tá đẩy theo xe đẩy.
Ai dè, Diệp An Bình vừa thấy được anh liền kêu lớn lên, “Anh đi ra
ngoài! Anh đi ra ngoài cho tôi, a, tôi không phải nói phải thay bác sĩ
khác sao?”
Điền Tâm Niệm không biết giữa hai người là thế nào, Diệp An Bình lại
có phản ứng lớn như vậy, nghi ngờ nhìn về phía Bùi Tuấn, gương mặt anh
vẫn lạnh lùng, quay qua gật đầu với cô, nói, “Em phải chích cho cô ấy,
chị đi ra ngoài trước đi.”
Điền Tâm Niệm gật đầu, cô biết Diệp An Bình xưa nay sợ nhất là chích, tưởng vì nguyên nhân này, cô ấy mới phản ứng kịch liệt như vậy, vì vậy
cô lấy ra hai tờ tiền màu đỏ trong ví tiền, nói câu, “Mình đi đây, buổi
tối cậu ăn cơm hộp trong bệnh viện đi.”
Diệp An Bình thấy cô muốn đi thiếu chút nữa nhảy dựng khỏi giường,
“A, Điềm Tâm cậu đừng đi! Anh ta muốn hại mình! Cứu mình với!”
Điền Tâm Niệm chỉ coi cô bạn cố tình gây sự, ai dè y tá cũng đi ra theo với cô, vừa đi vừa che miệng cười trộm.
Ngay sau đó bên trong truyền đến tiếng thét chói tai giết lợn của
Diệp An Bình, “Cái đồ mặt chết bầm, không được cỡi quần của tôi! A ~~~~~ tôi muốn giết anh ~~~~~~~ ”
An Bình dễ thương ha!!! Sau bộ truyện Ân thiếu, đừng quá vô sỉ
thì tg đang viết bộ mới nữ chính là An Bình ák, mình sắp đọc tới r, chắc hay, mà khổ nỗi tới 300 mấy chương lận, mà tg chưa viết xong nhák,
hixhix:((
**********************
Điền Tâm Niệm về đến nhà vẫn cứ luôn thấp thỏm không yên không biết
với tính cách Ân Diệc Phong sẽ trừng trị cô ra sao, nghĩ đến màn giày vò của anh ở đêm tân hôn, lòng của cô không cầm được run rẩy.
Cô cũng rối ren không biết nên làm sao cho anh hiểu, thực ra ban ngày không phải cô có ý đó, cô cũng không có lựa chọn Phương Vũ Thành.
Lúc ăn cơm tối Ân Diệc Phong chưa về, đương nhiên cũng không có thông báo bất kỳ gì cho cô.
Cho đến mười giờ tối, anh vẫn chưa về.
Điền Tâm Niệm cầm tài liệu học nhưng một chữ cũng nhìn không nổi,
thỉnh thoảng nhìn đồng hồ trên tường, trong lòng lại đang miên man suy
nghĩ, lúc này anh vẫn chưa trở về, là ở công ty? Hay là đang tức giận?
Hay là đang uống rượu? Hay là… Bên cạnh một cô gái nào đó.
Rốt cục nhanh đến mười hai giờ, cô nghe thấy tiếng xe dưới lầu, cô
hốt hoảng ném tài liệu qua một bên, tắt đèn đầu giường, lưng hướng về
phía cánh cửa giả bộ ngủ.
Chỉ chốc lát, truyền đến tiếng động lên lầu, bịch ~ bịch ~ bịch ~
Mỗi một tiếng chân như đập vào trong lòng của Điền Tâm Niệm, cô nghe
tiếng bước chân càng ngày càng tới gần, tần suất tim đập cũng càng lúc
càng nhanh, cô nghĩ thầm một hồi phải làm sao đối mặt với anh đây, anh
sẽ tức giận, sẽ trừng phạt cô sao? Cô phải nói xin lỗi với anh trước hay là nói rõ ràng với anh trước đây?
Ngay lúc trong lòng cô vô cùng rối ren, tiếng bước chân vững vàng vòng qua cửa phòng.
Rầm một tiếng
Cô nghe thấy anh đi vào phòng khách bên cạnh.
Điền Tâm Niệm một đêm này ngủ rất không yên, đã không có cánh tay
kiên cố và lồng ngực nóng ấm, trong chăn luôn luôn lạnh, sáng sớm lúc
thức dậy, thân thể của cô co rúc vào một chỗ, cột sống có chút đau, ngủ
mệt chết được, hai chân lạnh cả người cũng lạnh.
Trên người một chút sức cũng không có, thời gian còn sớm, cô tắm nước nóng cho đỡ mệt chút, tiếng nước chảy ào ào cô nghe bên ngoài có tiếng, cô tắt vòi nước, nghe bên ngoài sột soạt sột soạt, anh đang thay quần
áo.
Trải qua cả đêm, cô cũng đã bình tĩnh, nhưng vẫn không thể xuống nước chủ động nói chuyện với anh, cô chậm rãi tắm gội, lúc đi ra anh đã rời
khỏi, dưới lầu vang lên tiếng khởi động xe, cô đi tới bên cửa sổ nhìn
thấy xe anh vụt chạy đi.
Trong lòng bị đè nén kịch liệt, cô là người ghét nhất chiến tranh
lạnh, có chuyện gì không thể nói ra được, nhưng có thể là đôi khi ai
cũng không muốn làm người mở miệng trước.
Rõ ràng không phải là lỗi của cô dựa vào cái gì cô phải cúi đầu trước?!
Chiến tranh lạnh chừng mấy ngày, Ân Diệc Phong trở về càng ngày càng
trễ, cô cũng từ từ không chờ anh nữa, mệt nhọc thì cô ngủ trước, nhưng
sáng sớm hôm nay lúc thức dậy phát hiện tối qua anh lại chưa về.
Điền Tâm Niệm nói không rõ đau lòng, trong lòng cảm thấy, rất bị đè nén, rất khó chịu, còn rất muốn khóc.
Nhưng cô nhịn được, cô làm bữa trưa đi đến bệnh viện.
Cô tự nói với mình không nên quan tâm, dù sao anh cũng nói mình như
vậy, cần gì quan tâm anh đi nơi nào, anh vốn là người như vậy, trước đây cô đều biết bên cạnh anh chưa bao giờ thiếu phụ nữ, là khoảng thời gian trước chung sống hòa hợp che đi lòng của cô, cô thực sự cho rằng anh sẽ tu thân dưỡng tính, sẽ cắt đứt qua lại với những phụ nữ khác.
Mặc dù tự nói với mình như vậy, nhưng cô vẫn khó nén hồn bay phách lạc, đi trên đường cứ đụng vào người khác.
“Xin lỗi, xin lỗi.” Đầu Điền Tâm Niệm đụng vào trong một lồng ngực
kiên cố, cô liên tục nói xin lỗi, chợt nghe thấy một giọng cưng chìu,
“Đang nghĩ gì thế, cũng không nhìn đường, nếu như gặp phải người giả bị
đụng, em sẽ chờ cấp tiền thuốc men đó.”
Phương Vũ Thành che ngực làm bộ rất đau, ngón tay nhẹ nhàng bắn nhẹ ở trên đầu của cô.
“Lớp trưởng? Tại sao anh lại ở chỗ này, tới thăm An Bình sao?” Điền
Tâm Niệm buồn bã ỉu xìu nhìn anh, tay vỗ về nơi anh bắn cô, Ân Diệc
Phong cũng luôn luôn làm động tác này đối với cô, nhưng mà bây giờ cô
lại thấy quá thân mật.
Phương Vũ Thành lắc đầu, nụ cười dịu dàng như ngọc, “Anh là tới tìm
em, mỗi ngày anh đều tới, nhưng em hai ngày nay không có tới.”
Anh nhìn cô, biểu tình có chút uất ức, anh mỗi ngày sáng sớm sẽ tới,
không đi lên thì ở dưới lầu chờ, anh biết cô mỗi ngày đều đưa thức ăn
cho Diệp An Bình, nhưng hai ngày nay cô lại chưa từng lộ mặt, nếu không
phải biết cô gọi điện thoại tới cho An Bình, anh chắc có thể sẽ đi báo
cảnh sát.
Điền Tâm Niệm không biết sao, chợt dâng lên một tia phiền não, không vui nói, “Anh tìm em có chuyện gì không?”
“Điện thoại của em đâu, anh gọi cho em sao đều là tắt máy?”
Điện thoại?
Đúng rồi, ngày đó ở bệnh viện Ân Diệc Phong đã giấu đi điện thoại của cô, không có trả lại cho cô.
Cô cúi đầu, nhớ tới Ân Diệc Phong chỉ cảm thấy khó chịu, “Đã mất rồi.”
“Sao lại mất?” Anh nhìn ra tâm tình cô không tốt lắm, cúi xuống nhìn mặt cô rủ xuống, kiên nhẫn hỏi.
“Đã mất là đã mất, sao lại anh hỏi nhiều như vậy!” Điền Tâm Niệm chợt ngẩng đầu, giọng điệu bất thiện nói, chỉ cảm thấy chán ghét bị anh làm
phiền, câu hỏi của anh làm cô không thở nổi.