Phương Vũ Thành lấy điện thoại màu hồng từ trong túi ra, “Nè, ở chỗ này đây, rơi ở nhà của anh cũng không biết.”
Điền Tâm Niệm nhìn về phía Ân Diệc Phong một bên, quả nhiên sắc mặt
anh khó coi dọa người, cô vừa muốn cầm liền bị người đoạt trước một
bước, Ân Diệc Phong lấy điện thoại xinh xắn của cô đặt ở lòng bàn tay
ngắm nghía, Điền Tâm Niệm kinh hồn bạt vía nhìn động tác của anh, rất sợ anh khó chịu ném điện thoại của cô xuống lầu.
Nhưng mà Ân Diệc Phong so với cô nghĩ có thái độ đúng mực, chẳng qua
là chán ghét nhìn cô, “Em thích như vậy sao? Xấu xí, đẳng cấp thấp, tầm
thường, không có thị trường, không có triển vọng!”
Điền Tâm Niệm giương mắt mà nhìn môi mỏng của anh tràn đầy châm chọc, chỉ nghe một chuỗi lời chê bai từ bên trong tràn ra, chê bai điện thoại của cô không đáng một đồng, cô không phải là một người có mới nới cũ,
cái điện thoại này dùng hai ba năm rồi, mặc dù không theo kịp trào lưu,
nhưng mà cũng không đến mức kém như vậy chứ.
Điền Tâm Niệm có chút bất mãn, chỉ nghe được Phương Vũ Thành cười
nói, “Cũ thì có cũ một chút, nhưng mà Tâm Niệm không phải là một người
có mới nới cũ, cái mới mặc dù có cảm giác mới mẻ, nhưng mà qua thời gian mới mẻ, Tâm Niệm tự nhiên sẽ hiểu cái cũ mới thật là tốt, cái cũ mới
thích hợp nhất với cô ấy.”
Ánh mắt Phương Vũ Thành sáng quắc nhìn cô, một mảnh thâm tình hiện ở bên trong.
Điền Tâm Niệm có chút lúng túng, né tránh ánh nhìn chăm chú của anh,
lại thấy Ân Diệc Phong hận không thể nuốt ánh mắt của cô, cô có làm gì
đâu, thật bị oan quá mà.
Ân Diệc Phong khoác bả vai của cô, đôi mắt u ám nhìn cô, môi mỏng tà
mị khẽ mở, lời nói không nghiêm túc hiện rõ trước sau như một vẻ ngang
ngược của anh, “Phải không? Cô ấy còn quá nhỏ, có một số việc thấy chưa
đủ kỹ lưỡng, tôi là chồng cô ấy, đương nhiên có thể giúp cô ấy quyết
định, một hồi tôi phải đi đổi điện thoại mới cho cô ấy, chỉ thật tự tay, cô ấy mới sẽ biết cái gì tốt nhất, so sánh thì sẽ biết sự chênh lệch,
đến lúc đó cái cũ chỉ sợ cũng như cây kiếm sắt tới thời kỳ bị vứt bỏ
thôi.”
“Tâm Niệm, em muốn đổi điện thoại mới sao?” Phương Vũ Thành không để ý anh, dịu dàng nhìn Điền Tâm Niệm hỏi.
Điền Tâm Niệm thật rối ren muốn chết, hai người kia đang làm gì vậy,
chỉ vì một cái điện thoại mà thôi, có cần làm cho hai người đàn ông rối
ren như thế sao?
Cô bị Ân Diệc Phong ôm cả thân thể không yên nghiêng tựa vào trong
ngực anh, không được tự nhiên ngẩng đầu nhìn anh, “Điện thoại chỉ để
dùng trong lúc gọi, em cảm thấy cái này tốt vô cùng, không cần phải đổi… Nhỉ?”
Điền Tâm Niệm nói mới vừa nói phân nửa thì thấy vẻ mặt Ân Diệc Phong
lạnh lẽo, tay dùng sức, cánh tay bị anh bóp suýt nữa kêu lên, ánh mắt
anh lạnh như băng, giọng nói lại cố ý dịu dàng, điều này làm cho Điền
Tâm Niệm cảm thấy càng thêm sợ hãi.
Anh hỏi, “Em mới vừa nói cái gì, anh chưa nghe rõ, đổi hay không đổi?”
Điền Tâm Niệm cắn răng nhịn đau, cam chịu nói, “Nghe lời anh, anh tính đi.”
Trong mắt Phương Vũ Thành khó nén thất vọng, nhưng càng bực anh ta ép cô như vậy, anh làm sao không nhìn ra Điền Tâm Niệm là bất đắc dĩ.
Ân Diệc Phong cũng mặc kệ trong quá trình dùng thủ đoạn gì, anh luôn
luôn chỉ quan tâm kết quả, đắc ý giống như người chiến thắng nhìn Phương Vũ Thành trước mắt, anh đứng lên tiện thể lôi dậy Điền Tâm Niệm trong
lòng, không có chút áy náy nào nói, “Thật xin lỗi, hai vị, tôi đồng ý vợ tôi hôm nay đi dạo phố với cô ấy, chúng tôi phải đi trước rồi.”
Phương Vũ Thành hừ lạnh, “Thật nhìn không ra Ân tổng hăng hái như
vậy, bỏ mặc Ân thị lớn như vậy, còn có tâm tình đi dạo phố, tôi thật
muốn lo lắng thay cho tương lai hơn chục nghìn công nhân của Ân thị.”
Ân Diệc Phong cũng cười nhạt, ngón tay lại mập mờ nhéo nhéo má Điền
Tâm Niệm, có chút bất đắc dĩ nói, “Không có cách nào, vợ nói không theo
đi dạo phố sẽ không cho lên giường, Phương tổng chắc chắn cũng hiểu
được, không cho lên giường là việc lớn, những thứ khác cái gì cũng phải
nhượng bộ.”
Sắc mặt Phương Vũ Thành trở nên xấu xí, hai tay nắm chặt, tức giận
như một quả bóng chứa đầy khí, có bất kỳ kích động đều có thể nổ tung,
anh nổi giận đùng đùng nhìn Ân Diệc Phong lại bị một câu nói nói không
nên lời, còn bị những câu của anh ta đâm vào lòng.
Điền Tâm Niệm cũng không cách nào chịu nỗi anh ở trước mặt mọi người
nói mập mờ trắng trợn như vậy, muốn đẩy tay anh ra, nhưng anh lại nắm
chặc hơn.
Ân Diệc Phong âm thầm dùng mắt cảnh cáo cô, lại đột nhiên quay đầu
cười ý tứ không rõ, “A đúng rồi, tôi quên mất, đã không thể xưng hô anh
là Phương tổng nữa rồi, thực sự xin lỗi.”
Diệp An Bình đã từ lâu chui vào trong chăn lúc này thầm kinh hãi, Ân
Diệc Phong thật đúng là một nhân vật kinh khủng, lúc không hung ác thì
là cáo, lúc hung ác thì như con báo, Điềm Tâm của mình à, gả cho người
đàn ông như vậy, cậu tự cầu nhiều phúc đi, rất rõ ràng người nào đó mới
vừa đổ bình dấm chua, mà cậu tên ngu ngốc này vẫn đang không nhìn ra.
Đi ra phòng bệnh, Ân Diệc Phong đẩy Điền Tâm Niệm trong lòng ra nổi
giận đùng đùng đi về phía trước, toàn thân trên dưới dường như vây quanh một tầng sương giá, thật xa cũng có thể làm cho người ta cảm thấy trên
người ớn lạnh.
Điền Tâm Niệm cảm thấy anh quái lạ, chân đứng vững vàng liền đi theo, trong lòng cũng suy đoán nhất định là bởi vì cô đến nhà Phương Vũ Thành mà tức giận.
Tầng lầu đã có người đang chờ thang máy, ai dè Ân Diệc Phong đi tới
tất cả mọi người cảm thấy trên người anh lạnh lẻo, anh mặc dù rất đẹp
trai, nhưng mà lại một bộ dạng đẹp trai ai tới gần tôi tôi sẽ giết người đó, bọn họ thấy sợ, cho nên thang máy tới cũng không có người đi vào,
Ân Diệc Phong vừa đi vào thang máy liền ấn phím đóng cửa, Điền Tâm Niệm
còn chưa đi vào, vừa thấy đóng lại càng cuống cuồng, thân thể thoáng cái bị thang máy kẹp lại, “A!”
Điền Tâm Niệm hét to một tiếng, thang máy cũng không biết có phải là
có vấn đề không, kẹp người không phải là tự động mở ra liền sao, nhưng
sao lại đau như vậy.
Cô nhìn Ân Diệc Phong mặt không thay đổi bên cạnh chỉ cảm thấy uất
ức, giọng không khỏi có chút bén nhọn, “Anh làm gì vậy, không có việc gì lại nổi giận, cố tình gây sự… A!”
Cô vừa dứt lời, chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, thân thể bị anh nặng
nề đè trên vách thang máy, va chạm mạnh, cả thang máy cũng lung lay,
Điền Tâm Niệm sợ đến một cử động nhỏ cũng không dám, chợt nghe đến trên
đỉnh đầu truyền đến giọng nói âm ty của Ân Diệc Phong, “Em nói tôi cố
tình gây sự? Vừa rồi tại sao nói không đổi điện thoại? Có phải đối với
anh ta vẫn nhớ mãi không quên hay không? Muốn nối lại tình xưa?”
Điền Tâm Niệm nghe không hiểu anh đang nói cái gì, cau mày muốn đẩy anh ra, “Ân Diệc Phong, anh bị điên rồi.”
“Đúng, tôi con mẹ nó bị điên rồi! Nếu không cũng sẽ không trở về gấp
như vậy, còn tới bệnh viện với em, tôi con mẹ nó thật sự bị điên rồi,
tôi sớm nên biết em không chịu nổi cô quạnh, tôi mới vừa rời đi mấy ngày thôi, làm sao người ta vì em từ bỏ công ty, từ bỏ gia tộc, hôn ước cũng không cần, em rất cảm động sao? Muốn một lần nữa chạy vào trong lòng
anh ta sao?”
Điền Tâm Niệm không dám tin nhìn người đàn ông trước mắt, nước mắt
thoáng cái nhịn không được cuồn cuộn ra, dùng sức muốn đẩy người đàn ông trước mắt ra, nhưng sức giữa nam và nữ chênh lệch xa, cô làm sao cũng
không đẩy anh ra được, “Ân Diệc Phong, tên khốn kiếp!”
“Đúng, tôi là tên khốn kiếp, nhưng em đời này nhất định phải cùng tên khốn kiếp này ở cùng một chỗ, không muốn cũng không có biện pháp, em
cho là anh ta thật lòng với em sao, em đã ăn nằm với tôi, sớm đã là giày rách, đàn ông đều là loại xấu xa, không có được đều là tốt nhất, đến
khi anh ta chiếm được em rồi, sẽ đá em ngay thôi.” Ân Diệc Phong tức
giận, bắt đầu miệng không thể ngăn cản, hôm qua ở trên máy bay, anh vẫn
thấp thỏm không yên, không biết đối với cách làm của Phương Vũ Thành cô
sẽ có phản ứng gì, nhưng tối qua sự nhiệt tình của cô, anh cảm nhận
được, anh tưởng bản thân đa nghi, không nghĩ tới cô lại còn đi đến nhà
anh ta tìm, nghĩ đến lúc anh không có ở đây, hai người bọn họ cô nam quả nữ ở cùng một phòng, Phương Vũ Thành còn là người nhớ mãi không quên
trong lòng cô, anh liền không khống chế được tâm tình của mình, trong
lòng anh không thoải mái, anh cũng không để cho cô vui vẻ, nhìn cô mù
quáng, trong lòng bỗng nhiên có khoái cảm, chính là muốn làm cô khóc!
“Ân Diệc Phong, tên khốn kiếp! Không nghĩ tới ở trong lòng anh tôi
chính là người như vậy, còn nói cái gì là sống chung thật tốt, cái gì sẽ không ức hiếp tôi, anh toàn là nói dóc! Anh mới là giày rách ấy, anh
không biết bị bao nhiêu phụ nữ ngủ qua đồ đàn ông bẩn! Anh không phân
biệt tốt xấu người cặn bã! Anh là cái đồ vô cùng đần độn!” Điền Tâm Niệm gần bị anh làm cho giận điên lên, uất ức giống thủy triều đầy trời vỗ
tới bao phủ cô, cô khóc nắm cổ áo của anh mắng to, được Diệp An Bình hun đúc phát huy bản tính người phụ nữ đanh đá vô cùng nhuần nhuyễn.
Sắc mặt Ân Diệc Phong càng ngày càng đen, nghe cô mắng đến cuối cùng, cả khuôn mặt đã không thể nhìn, anh chịu đựng tức giận, sợ mình sơ ý
một chút bóp chết cô, anh cực kỳ giận dữ hỏi, “Con nhỏ đáng chết này, em có gan lập lại lần nữa coi!”
Hai tay anh đang buộc chặt ở cổ cô, nhưng Điền Tâm Niệm sớm đã bị anh làm giận điên lên, lúc này cũng không biết sợ là thứ gì, cô nắm chặt cổ áo của anh, một cú, gót giày hung hăng dẫm chân của anh, “Nếu như trước khi cưới kiểm tra biết anh bị điếc, tôi chết cũng sẽ không gả cho anh
đâu!”
Nói xong, lại hung hăng đá một cú trên bắp chân của anh.
“A! Con nhỏ đáng chết này!” Ân Diệc Phong kêu lên một tiếng đau đớn,
đau đến mắt trong nháy mắt đầy tơ máu, trên mặt âm ty lạnh lẻo, biểu
tình dử tợn giống như là muốn ăn cô.
Nhìn anh đau đến còng lưng, lúc này lý trí Điền Tâm Niệm mới hơi trở
về, mới biết sợ, vung tay của anh ra thang máy vẫn đóng kín, hốt hoảng
mở thang máy chạy ra ngoài.
Bên ngoài cũng sớm đã có người chờ đến bực mình, thang máy đã đến lại không chịu mở cửa, khi thấy bên trong chỉ có hai người, nữ quần áo xốc
xếch nước mắt rơi đầy mặt, nam đỏ mắt cúi người, gần trong nháy mắt đều
hiểu đã xảy ra chuyện gì.
Điền Tâm Niệm cúi đầu, đẩy đám người chạy ra ngoài.
Ân Diệc Phong ở sau lưng rống to, “Em trở lại cho tôi!”
Người chung quanh hô nhau mà lên, ngăn anh không cho anh đi, chỉ chỉ
chõ chõ, nói ban ngày ban mặt lại có đàn ông ở trong thang máy dám cướp
đoạt gái nhà lành, quá cả gan làm chuyện như thế.
Còn có người hô ngăn anh lại trong thang máy, sau đó báo cảnh sát!
Mặt Ân Diệc Phong đã gần như vặn vẹo, thực sự là hận không thể nổ
súng bắn chết đám người chưa thấy qua việc đời này, thậm chí ngay cả anh là ai cũng không biết.
Không thể nhẫn nại nỗi nữa, anh hung hăng đá trên vách thang máy,
“Con mẹ nó tránh ra cho tôi, tôi với vợ mình thì phạm pháp hả?”
Ách, yên lặng như tờ…