Thấm thoát tô bánh canh đã thấy đáy, Ân Diệc Phong ăn rất no, ngửi
được mùi vị thơm phức anh mới biết được thì ra là anh đói bụng.
Ăn uống no đủ, anh lười biếng tựa vào trên ghế sa lon, nhìn cô cẩn thận nhìn, tùy ý hỏi, “Đang nhìn cái gì thế?”
Điền Tâm Niệm cau mày, “Tài liệu quản lý công ty, sao so với thi đại học còn khó hơn?”
Cô cắn đầu bút, khổ não bức tóc, lại gặp phải chỗ không hiểu, vội
vàng tìm kiếm tài liệu tham khảo, nhìn Ân Diệc Phong cũng đi theo đầu
như muốn nổ tung, anh cầm lấy trang giấy trên bàn, phía trên bị cô vẽ
lung tung, khoanh tròn tùm lum đủ màu sắc, nhưng khi anh thấy nội dung
khoanh tròn, trên mặt biểu cảm có thể dùng siêu khinh thường để hình
dung, đó là thứ đơn giản cỡ nào, lại đem một người sinh viên đại học làm khó thành như vậy.
Anh lắc đầu, “Em học những thứ này làm gì? Hình như em học chuyên ngành thiết kế trang sức mà phải không?”
“Em lớn rồi phải vì gia đình chia sẻ một chút, trước đây đều là em
quá tuỳ hứng, thân thể mẹ em vẫn luôn không tốt, nếu như em trước kia
nghe lời mẹ học chuyên ngành quản trị kinh doanh, bây giờ một chút cũng
không giúp được.”
Ân Diệc Phong gật đầu, chuyện của Điền thị anh vẫn luôn để ý, vốn
tưởng cô muốn mượn quan hệ thông gia cùng Ân thị cơ hội cứu lại Điền
thị, bây giờ nhìn lại cô cũng không lợi dụng Ân thị, là muốn bằng bản
lĩnh của mình, sau khi kết hôn anh cũng biết cô mỗi ngày đều đi Điền thị báo cáo, chỉ là nhìn cô ngay cả thứ cơ bản nhất bây giờ cũng không
hiểu, Điền thị chỉ sợ cũng không trông cậy nổi vào cô.
Cái gọi là ăn thịt người nhà miệng ngắn, Ân Diệc Phong lấy sách tham
khảo trong tay cô, lật sách soạt soạt, tiếp theo vẽ soàn soạt, hai mươi
phút trôi qua, trong sách tham khảo đã đầy đánh dấu của anh, một số chỗ
cô đánh dấu không hiểu lúc trước anh cũng miêu tả đơn giản, thực ra
trong sách tham khảo đều có giải thích, cũng có ví dụ, cô phần lớn là
tìm không tới, bây giờ anh ghi chú rõ ràng sáng tỏ, cô rất dễ hiểu.
Lật sách tham khảo, trong mắt Điền Tâm Niệm sáng ngời, tự nhiên sinh ra sùng bái, “Anh… Thật lợi hại nha!”
Nhìn hai mắt cô sáng lên, dáng vẻ hận không thể ôm anh hôn hai cái,
Ân Diệc Phong buồn cười, anh quản lý Ân thị lâu như vậy, nếu như ngay cả những thứ này không biết không hiểu, vậy hơn mười nghìn công nhân của
Ân thị sớm đã không có gì ăn.
Nhìn chén kiểu thấy đáy, anh gác chéo chân, “Sau này mỗi ngày buổi tối em phải nấu cơm.”
Điền Tâm Niệm không nguyện ý hỏi, “Dựa vào cái gì?”
Anh nhướng mày, “Thân làm vợ, em không phải nên tận lực với nghĩa vụ của mình sao?”
Cô oán thầm, ai quy định làm vợ không chỉ phải ngủ với anh còn phải
nấu ăn cho anh, thực ra Điền Tâm Niệm biết đây chuyện là cô phải làm,
Tống Lệ Mai đã sớm dặn dò cô qua, nhưng cô cũng không muốn để cho anh
thấy cô dễ bị bắt nạt, cho nên cố ý làm ra biểu tình không tình nguyện,
“Sao anh không ra ngoài anh đi.”
Ân Diệc Phong mê hoặc, cằm chỉ chỉ tài liệu trên bàn, “Những thứ này, anh có thể dạy em.”
Thu hoạch ngoài ý muốn nha!
Điền Tâm Niệm vui lên, “Có thật không, có thật không, anh thực sự đồng ý dạy em?”
Khóe miệng Ân Diệc Phong nhếch lên, “Sớm tối đều nấu!”
Cô cau mày kháng nghị, “Không phải là chỉ có chỉ nấu cơm tối thôi sao?” Cô còn muốn ngủ thẳng giấc!
Anh vừa nghe nhấc chân đi, cô ở sau lưng lý sự, “Được! Nấu thì nấu!”
Anh cười như cáo, “Sau này miễn là anh ở nhà em nhất định phải nấu ăn, phải làm trọn vẹn, lúc nào anh muốn ăn thì em phải nấu.”
Cô giận giậm chân, “Anh được voi đòi tiên!”
Anh bất đắc dĩ nhún vai, đáng tiếc thở dài, “Vậy thì thôi, thương lượng bị phá vỡ.”
Cô thật muốn cắn chết anh, “Anh phải nghiêm túc dạy em, không được qua loa đó.”
“Đồng ý!”
Nhìn anh đi ra phía ngoài, cô vội vã gọi lại anh, “Này, anh đi đâu vậy, em có rất nhiều vấn đề muốn hỏi.”
Anh ngáp liên tục, “Buồn ngủ quá, ngày mai rồi hãy nói.”