Ân Diệc Kỳ cười vô hại, ngầm gieo bất hòa, ông cụ Ân không về dự hôn
lễ đúng lúc không chứng kiến được trò khôi hài kia, ai dè Ân Diệc Kỳ nói mấy câu lòi ra chuyện này, ông cụ Ân muốn không biết cũng khó.
Sắc mặt Ân Quyết xấu xí, hỏi, “Tâm Niệm nó đâu rồi?”
“Cô ấy đi mua sắm với bạn ở Hồng Kông, con đã gọi điện cho cô ấy
rồi.” Nói dối với chuyện bị bệnh so ra vẫn tốt hơn, nếu không lại bị hỏi làm sao ngã bệnh, buổi tiệc rượu kia sẽ bị bới móc lên.
Hác Tĩnh và Ân Diệc Kỳ kết hôn đã hơn một năm, ông cụ đây cũng là lần đầu tiên gặp mặt, Hác Tĩnh bưng bộ đồ trà, quỳ gối trên thảm, châm một
chén trà nhỏ cho ông cụ.
Cử chỉ trang nhã khéo léo hiện ra hết vẻ quý phái.
Ông cụ mặc dù không nói gì, nhưng lại gật đầu, đây đã chứng tỏ ông tương đối hài lòng.
Hác Tĩnh không nói nhiều, ưu nhã cao quý, dung mạo cũng lộ ra thông minh.
Ông cụ thường nói không chỉ riêng người làm chủ phải có bãn lĩnh,
càng phải cưới một người vợ tốt, như vậy mới có thể dẫn dắt gia tộc
thịnh vượng.
Ân Diệc Kỳ và Ân Khuê cười đắc ý, Ân Diệc Kỳ và Hác Tĩnh đâu có tình
cảm gì chẳng qua chỉ là cuộc hôn nhân thương mại, sở dĩ ông chọn cô cũng là coi trọng cô có khí chất cao quý, rất rõ ràng lần này là bọn họ toàn thắng.
Ông cụ nhận lấy chén trà từ từ thưởng thức, từ chối cho ý kiến, một
lúc lâu, đặt chén trà xuống nói với Ân Khuê, “Tối nay nghỉ lại ở đây
đi.”
Ân Khuê vui vô cùng, “Dạ được, ba tối nay để Hác Tĩnh bộc lộ tài nấu ăn cho ba, nó nấu món cay Tứ Xuyên rất ngon ạ.”
Ông cụ gật đầu coi như là đồng ý.
Ân Quyết mở miệng cười, “Ba, ba trở về lần này ở lâu một chút, để cho chúng con báo hiếu cho ba, chờ ngày mai Diệc Phong sẽ báo cáo tình hình công ty cho ba nghe, Diệc Phong quản lý công ty không tồi.”
“Không vội.” Ông cụ thản nhiên nói.
Môi mỏng Ân Diệc Phong nhếch, ông cụ đây là đối với bọn có thành kiến mà.
Đúng lúc này, người giúp việc, “Mợ hai nhỏ tới.”
Mọi người thấy Điền Tâm Niệm đi vào.
Ân Diệc Kỳ cười càng vui vẻ, “Em dâu, anh thế nào không biết Hồng
Kông lúc nào dời đến bên cạnh thành phố A, em không phải đi Hồng Kông
mua sắm sao, sao nhanh trở về như vậy.”
Điền Tâm Niệm nhàn nhạt mở miệng, “Anh hai, em đây muốn chỉ anh một chút, bất ngờ cũng là một loại đạo lý vợ chồng.”
Điền Tâm Niệm nhìn ông cụ uy nghiêm ngồi ở chủ vị, chợt thấy có hơi quen mắt, cung kính kêu lên, “Ông nội.”
Ân Quyết liền vội vàng nói, “Ba, đây là vợ của Diệc Phong, Điền Tâm Niệm.”
Ánh mắt của ông cụ Ân rơi trên người cô, ánh mắt vốn sắc bén thay đổi liên tục, gật đầu, chỉ sang một bên, “Ngồi đi.”
Thân thể Điền Tâm Niệm mềm nhũn lúc này mới ngồi ở bên cạnh Ân Diệc Phong, chào hỏi với mọi người.
Ân Quyết nhìn thấy mặt cô tái nhợt, quan tâm hỏi, “Tâm Niệm, sắc mặt con không tốt, bị bệnh sao?”
Sắc mặt cô tái nhợt, khuôn mặt ốm yếu xanh xao, nhẹ giọng nói, “Dạ có chút cảm.”
Ân Diệc Phong thuận thế ôm cô vào trong ngực, điểm nhẹ chóp mũi của
cô, “Làm sao lại bị cảm, nhất định ban đêm ngủ em đạp chăn phải không.”
Thân thể cô yếu ớt run rẩy không ngừng tựa ở trong ngực của anh,
người ở bên ngoài nhìn lại thấy là vợ chồng tình thâm, nhưng chỉ có anh
mới biết được người phụ nữ trong ngực mềm như là bùn nhão, thân thể
không ngừng run lên.
Cánh tay ôm eo cô hơi dùng sức, anh không tiếng động chất vấn, ai kêu em tới, bức mình thành bộ dạng không chết không sống sao lại không ở
trong bệnh viện dưỡng thật tốt ngốc quá.
Cô nhíu mày, trong lòng mắng anh từ trên xuống dưới một lần, cô là đang giúp anh, vậy mà còn không cảm kích!
Tay nhỏ bé của cô buông xuống cạnh đùi anh, cách một lớp vải vẫn có thể cảm nhận được lạnh cóng.
Con ngươi chim ưng của anh lạnh lẽo, chợt nắm tay nhỏ bé của cô đặt
trong lòng bàn tay, muốn dùng độ ấm của mình giúp cô bớt lạnh.