Thể diện rất khó khăn mới tìm lại được, cô cũng không cái thú thanh
nhàn ngầm đấu đá với phụ nữ khác, nhìn Mạn Địch ở trước mặt Ân Diệc
Phong uốn éo eo mông, cô chỉ cảm thấy buồn nôn, đúng là, con heo rất
xứng đôi với loại phụ nữ như vậy.
Phòng ngừa khó xử thêm, cô giao mọi việc giao cho Trần trợ lý một
mình đi ra hồ bơi bên ngoài, gió đêm lướt nhẹ mặt nước, sóng lăn tăn
mang theo cảm giác mát nhè nhẹ, cô thích nhất đêm yên tĩnh như vậy, tiếc là đêm tốt như vậy bao giờ cũng sẽ bị người không thích phá hỏng.
“Ô, Điền Tâm Niệm là cô à, tôi nói là ai lớn như vậy buổi tối ở hồ bơi, bộ dạng đau buồn kia tôi còn tưởng là ai chứ.”
Trần San San cùng Cổ Nhã Ngôn đều như nhau, cho nên Điền Tâm Niệm đối với cô không có cảm tình gì, chỉ là gật đầu có lệ coi như là chào hỏi,
muốn đi, lại bị cô chặn lối đi, “Cô muốn đi đâu, tôi thấy bây giờ cô đi
vào hơi bất tiện, lúc nãy tôi đi ra thấy Ân tổng và Mạn Địch đang ở cây
cột phía sau hôn nhau thắm thiết, quấy rầy chuyện tốt người ta thực là
kém văn hoá.” Trần San San nũng nịu cười.
Điền Tâm Niệm cũng không phải người dễ bị bắt nạt, không dễ dàng cho
phép người nào mắng chửi, “Không nghĩ tới cô lại có sở thích rình coi
người khác, hay là cô đang ghen tỵ?”
Trần San San biến sắc, “Cô nói cái gì?”
Điền Tâm Niệm khéo hiểu lòng người nói, “Tôi nghe nói cô thầm mến
chồng tôi rất lâu rồi, không sao, tôi rất độ lượng, với quan hệ của
chúng ta, để anh ấy hôn cô một cái tôi cũng sẽ không từ chối, chỉ có
điều cũng không biết anh ấy có chịu hôn cô không nữa.” Nhìn Trần San San tô môi đỏ tươi, cô tặc lưỡi lắc đầu.
“Tiện nhân, cô lập lại lần nữa! A…” Vốn là Trần San San tới cười nhạo Điền Tâm Niệm, lại không nghĩ rằng cô miệng mồm lanh lợi, giơ tay lên
muốn tát cô, bỗng chân bị trợt, thân thể té về phía hồ bơi.
Điền Tâm Niệm theo phản ứng nắm cô lại, lại bị cô lôi xuống hồ bơi,
tõm tõm, âm thanh rơi xuống nước làm kinh động đến người đứng ở bên cửa
sổ, không biết là ai la lên, bà Ân rơi xuống nước, ngay sau đó một hình
dáng cường tráng nhảy xuống nước.
Điền Tâm Niệm không biết bơi, thân thể ở trong nước giãy dụa, chân bị Trần San San nắm không ngừng lôi cô xuống phía dưới, liên tục uống vài
hớp nước, thế giới ở trước mắt lắc lư bất ổn, cô hít thở không nổi, ngay lập tức hiện lên rất nhiều ý nghĩ trong đầu, chưa kịp vĩnh biệt mẹ,
chưa kịp nói lời xin lỗi với Phương Vũ Thành, chưa kịp giẫm mấy phát lên mặt phách lối của Ân Diệc Phong, cô chưa kịp làm nhiều chuyện lắm,
chẳng lẽ sẽ phải chết như thế này sao?
Phương Vũ Thành chật vật kéo hai người bất tỉnh bơi về phía mép hồ,
Cổ Nhã Ngôn ghi hận đứng ở bên cạnh hồ, móng tay cắm thật sâu ở trong
lòng bàn tay, cô còn nhớ khi nghe Điền Tâm Niệm rơi xuống nước thì, dáng vẻ Phương Vũ Thành liều lĩnh, giống như cho dù là hố lửa anh cũng sẽ
không chút do dự nhảy xuống.
“Tâm Niệm, Tâm Niệm, em mau tỉnh.” Toàn thân ướt đẫm, gió đêm thổi
tới khắp người không ngừng run rẩy, Phương Vũ Thành bất chấp mọi thứ,
không ngừng ấn trước bụng cô, anh biết cô không biết bơi, khi biết cô
rơi xuống nước một giây kia trái tim anh như ngừng đập.
“Vũ Thành, anh quấn khăn lại trước đi, sẽ cảm lạnh mất.” Cổ Nhã Ngôn
nhận lấy khăn tắm từ tay của nhân viên tạp vụ, Phương Vũ Thành như là
không có nghe thấy lời cô nói, một bên ấn trước bụng Điền Tâm Niệm một
bên cúi xuống lắng nghe hô hấp của cô, bỗng nhiên, anh nắm mũi cô lại
hôn xuống.
Người vây xem hít một ngụm lãnh khí, mọi người đều biết anh đang làm
hô hấp nhân tạo, nhưng mà đây cũng quá… Dù sao Ân Diệc Phong vẫn còn
đang ở buổi tiệc này, lúc này không biết ai thấy Ân Diệc Phong chạy tới
nhỏ giọng nói nhường ra một con đường.