Nhìn ánh mắt của Phương Vũ Thành, Điền Tâm Niệm vô thức muốn chạy
trốn, trước khi tới đã tính trước là có thể sẽ gặp lại anh, nhưng mà cô
phát hiện bất luận làm như thế nào vẫn là không có biện pháp nào đối mặt anh.
Sau khi nghe được cuộc điện thoại như vậy, anh nhất định sẽ nghĩ cô
là loại phụ nữ phóng đãng, cô bây giờ là không phải là rất đáng ghét, có phải thấy cô sẽ ghê tởm hay không.
Điền Tâm Niệm muốn chạy trốn, nhưng Cổ Nhã Ngôn lại không cho cô cơ hội.
“Tâm Niệm, Ân Diệc Phong đâu rồi? Cũng quá không quan tâm, lúc này
mới vừa kết hôn, liền bỏ được vợ một mình xuất đầu lộ diện bên ngoài
sao?” Giọng nói của Cổ Nhã Ngôn rất lớn, cô còn nhớ rõ hôn lễ hôm đó
Điền Tâm Niệm làm cô nhục nhã như thế nào.
Giọng nói Cổ Nhã Ngôn làm thu hút sư chú ý của người chung quanh,
Trần trợ lý lén đụng cô một cái, để cô chớ quên hôm nay là mang theo
nhiệm vụ tới.
Lúc này mới Điền Tâm Niệm nhớ tới mục đích hôm nay, đúng vậy, cô không thể cứ đi như vậy, cô còn phải tìm được đối tác.
“Diệc Phong có chút bận, mình cũng không muốn làm phiền anh ấy, vợ
chồng mà, luôn luôn muốn thông cảm cho nhau, mình bất quá chỉ là ở nhà
buồn bực muốn đi giải sầu một chút mà thôi, không quấy rầy các cậu,
chúng ta đi qua bên kia ăn.” Điền Tâm Niệm cười mỉm chi nói, từ đầu đến
cuối đều duy trì phong độ, chỉ là cũng không dám nhìn Phương Vũ Thành
bên cạnh, cô đã sớm không mặt mũi nhìn anh nữa.
Mặt Phương Vũ Thành tiều tụy, trong đầu lúc nào cũng quanh quẩn âm
thanh nghe được đêm đó, người phụ nữ mình thích lại nằm trong lòng người đàn ông khác, mà anh lại bất lực, đó là giày vò sống không bằng chết.
Điền Tâm Niệm muốn đi thân hình Cổ Nhã Ngôn hơi nghiêng lần thứ hai
chắn phía trước cô, khóe miệng cười như không cười, “Chỉ sợ cậu hôm nay
không phải là tới đây chơi, nghe nói Điền thị gần đây việc tài chính xảy ra vấn đề, cậu tới đây là muốn tìm đối tác với Điền thị phải không.”
Điền Tâm Niệm mím môi, không nói một lời nào.
Khóe miệng Cổ Nhã Ngôn cười càng sâu, như chế giễu như châm biếm,
“Mọi người đều là bạn bè, cậu có khó khăn nói một tiếng là được, cần gì
khổ cực như vậy, chỉ là Ân thị sợ rằng chẳng hề quan tâm tới khoản tiền
này, đều là người một nhà, làm sao lại không giúp cậu một tay, đường
đường là mợ nhỏ Ân gia lại xuất đầu lộ diện tìm đối tác như vậy không
phải rất mất mặt sao.” Cổ Nhã Ngôn chào hỏi với Tiếu Vân Phi đứng ở cách đó không xa, thấy Tiếu Vân Phi đi tới, Phương Vũ Thành nhướng mày.
“Vân Phi, em giới thiệu cho anh một chút, đây là Điền Tâm Niệm, người phụ trách hiện tại của Điền thị, Tâm Niệm, đây là Tiếu Vân Phi, cậu hai Tiếu thị.” Cổ Nhã Ngôn cười như không cười giới thiệu hai người, cô đã
sớm chú ý tới, từ lúc Điền Tâm Niệm vào ánh mắt Tiếu Vân Phi vẫn rơi vào trên người của Điền Tâm Niệm, cô đây chỉ là thuận nước giong thuyền cớ
sao mà không làm.
Điền Tâm Niệm đối với người Cổ Nhã Ngôn giới thiệu không có chút hảo
cảm nào, vốn chỉ muốn có lệ chào một câu rồi đi liền, ai ngờ Trần trợ lý nhỏ giọng nhắc nhở cô, Tiếu thị là xí nghiệp Tống Lệ Mai vẫn muốn hợp
tác, chỉ bất quá vẫn chưa thực hiện, nếu như lúc này có thể nắm bắt được Tiếu Vân Phi, vậy Điền thị sẽ có hy vọng.
Trong lòng Điền Tâm Niệm khẽ động, đang nghĩ ngợi thế nào nắm bắt
được Tiếu Vân Phi, buổi tiệc rượu đột nhiên một trận xao động, cô đang
buồn bực, liền thấy Ân Diệc Phong ta đang kéo một người phụ nữ cao gầy
xinh đẹp đi tới.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô trắng nhợt, bên tai truyền đến âm thanh
giễu cợt Cổ Nhã Ngôn, “A, đó không phải là Ân Diệc Phong sao? Bên cạnh
anh ta hình như là Mạn Địch mới nổi của công ty giải trí Kỳ Hạ, Ân Diệc
Phong dẫn cô ta tham dự buổi tiệc này thật đúng là có lòng, hôm nay tới
không ít đạo diễn nha, Mạn Địch may mắn gặp phải quý nhân, nhưng không
bình thường nha, Tâm Niệm, cậu không phải nói anh ta hôm nay bận rộn lắm sao?”