Mẹ Phương đang không biết phải giải thích với Cổ Nhã Ngôn như thế
nào, nghe cô vừa nói vậy, trong lòng vui lên, “Cũng là con hiểu chuyện,
Vũ Thành chúng ta tìm được người vợ như con nó thật là có phúc lớn.”
Mẹ Phương đối với lời nói của Cổ Nhã Ngôn rất là hài lòng, quay đầu
nói với Phương Vũ Thành, “Vũ Thành, con đã nghe chưa, Nhã Ngôn đối với
con thật tốt, lúc này còn vì con giải thích, về sau con hãy đối xử thật
tốt với Nhã Ngôn, nếu không xem mẹ xử con như thế nào! Còn cái con Điền
Tâm Niệm kia, nó là thứ gì, mới có tí tuổi mà đã biết thay lòng đổi dạ,
bên này dây dưa không ngừng với con, bên kia lại lên giường cùng đàn ông gây ra vụ bê bối lớn như vậy! Về sau không cho phép con gặp nó! Thực sự là thấp hèn!”
Nghe mẹ dùng lời lẽ khó nghe, Phương Vũ Thành day day huyệt Thái
Dương, “Mẹ! Chú ý lời nói của mình, dầu gì mẹ cũng là bà lớn của Phương
gia!”
“Con!” Bị con nói như vậy, trong lòng mẹ Phương càng thêm giận, “Con
vì con nhỏ hạ tiện đó mà nói mẹ của mình như vậy, nó đúng là yêu tinh,
mẹ nói cho con biết, nếu như con còn dám gặp nó, đừng trách ta đạp đổ
công ty nhà nó!”
Bà chưa bào giờ để Điền thị vào mắt, một xí nghiệp không lớn không
nhỏ như vậy, đem so sánh với Phương thị quả thực khác nhau trời vực, đây cũng là nguyên nhân mà mẹ Phương coi thường Điền Tâm Niệm, Phương Vũ
Thành nếu cưới nó sẽ không có bất cứ sự trợ giúp nào cho việc thừa kế
gia sản, trái lại còn làm liên lụy thêm.
Phương Vũ Thành giễu cợt mà cười cay đắng, “Điền thị sắp làm thông
gia với Ân thị, giờ mọi chuyện đã kết thúc rồi, sợ rằng mẹ chắc không
bao giờ … có thể sử dụng điều này để uy hiếp con nữa.”
Phương gia là đại gia tộc ở thành phố A, người nắm quyền Phương gia
thực sự là ông nội, Phương Vũ Thành bất quá chỉ là cái võ rỗng mà thôi,
trước kia mẹ Phương hay dùng Điền thị để uy hiếp anh, anh mới phải đính
hôn với Cổ Nhã Ngôn, bây giờ, điều này có lẽ không bao giờ… có thể uy
hiếp được nữa, nhưng mà anh và Điền Tâm Niệm cũng không thể nào được
nữa.
“Con!” Mẹ Phương á khẩu không trả lời được, bà không để Điền thị vào
mắt nhưng Ân thị là đầu rồng của thành phố A, Phương gia hoàn toàn không phải là đối thủ.
“Bác à, bác đừng nóng giận, hà tất để người ngoài không quan trọng
chọc tức thân thể chứ, Điền Tâm Niệm là bạn học của tụi con, con cũng
biết, cô ấy vẫn luôn như vậy, con vẫn cứ tưởng cô ấy thích Vũ Thành,
không nghĩ tới lại lén vụng trộm với Ân Diệc Phong, Vũ Thành là người
sáng suốt đương nhiên biết quan hệ hiện nay của bọn họ như thế nào, hơn
nữa Ân Diệc Phong là ai, danh hiệu bên ngoài, ai ai cũng biết, làm thông gia với một xí nghiệp nhỏ Điền thị như thế còn không biết trong đó giao dịch mà không ai biết đây, bác chưa thấy được đoạn video đó, không
chừng đây là thủ đoạn.”
“Đúng rồi! Mới đầu bác nghĩ mãi mà không ra Ân thị làm sao lại đồng ý hôn sự này, không nghĩ tới con nhỏ này mới tí tuổi nhưng thủ đoạn lại
không ít!” Nghe Cổ Nhã Ngôn nói xong mẹ Phương càng thêm ghét Điền Tâm
Niệm, ở trong mắt bà Điền Tâm Niệm đã trở thành người phụ nữ không từ
thủ đoạn để được gả vào nhà giàu có.
“Các người đủ rồi! Tâm Niệm không phải là người như thế!” Phương Vũ Thành thật sự không chịu nỗi bọn họ nói.
“Hừ! Đã làm còn sợ người ta nói sao!” Mẹ Phương hừ lạnh một tiếng,
“Nhã Ngôn à, ở lại ăn cơm tối đi con, bác sẽ tự mình xuống bếp làm nhiều món mà con thích ăn.”
“Dạ, cảm ơn bác.”
Sắc mặt Phương Vũ Thành tái xanh, đứng dậy đi ra ngoài, trong nhà buồn bực làm cho anh thở không thông.
“Vũ Thành, anh đi đâu đó.” Cổ Nhã Ngôn thấy anh đứng lên cũng đứng lên theo.
“Các người ăn đi, tôi đi ra ngoài một chút.”
“Vũ Thành, con đứng lại đó cho mẹ!” Mẹ Phương quát.
Nhưng Phương Vũ Thành làm như là không nghe bước lên xe phóng đi,
nhìn bóng lưng của anh Cổ Nhã Ngôn căm hận dậm chân, Điền Tâm Niệm, đều
tại mày con tiện nhân, tao nhất định sẽ không bỏ qua cho mày đâu!