“Được rồi, nháo đủ chưa? Nháo đủ rồi qua đi ăn cơm đi, hử?” Anh từ
phía sau ôm lấy cô, vang lên bên tai tiếng nói dịu dàng đến gần như
nuông chiều của anh, nhưng Điền Tâm Niệm lại chỉ cảm thấy đáng sợ…
Tại sao anh có thể, tại sao có thể nhốt cô một ngày sau đó còn dùng
giọng điệu gần như cưng chìu nói chuyện với cô, ngực của cô, cái ôm của
anh không bao giờ ấm áp như trước đây nữa, chỉ khiến người ta cảm thấy
lạnh lẽo mà thôi.
“Đừng đụng tôi! Đừng đụng tôi!”!” Điền Tâm Niệm ra sức giãy dụa, muốn tránh thoát khỏi cái ôm của anh, Ân Diệc Phong cũng nuông chiều thả cô
ra, thậm chí không để ý trên mặt hai người đàn ông ngoài cửa vô cùng
kinh ngạc, hiếm thấy được dỗ dành đến vậy, “Được, anh không đụng em, một ngày nay em cũng chưa ăn cơm, đi vào trước ăn, nha?”
“Tôi muốn rời khỏi, anh thả tôi đi đi, Ân Diệc Phong! Anh thả tôi đi đi!” Điền Tâm Niệm không nhúc nhích chút nào.
Mặt Ân Diệc Phong trầm xuống, mím môi nói, “Ăn cơm trước.”
Tất cả bình tĩnh của Điền Tâm Niệm đều bị đập vỡ, cô lần nữa giùng giằng muốn xông ra ngoài, “Tôi muốn về nhà! Tôi muốn về nhà!”
“Ở đây chính là nhà của em!” Ân Diệc Phong lạnh giọng quát lên, lại
không kiên trì, kéo tay cô vào trong phòng, dùng sức đẩy tới ghế sa lon, mặt tràn đầy lạnh lẽo, “Ăn!”
Điền Tâm Niệm chán nản té ở trên ghế sa lon, thân thể vẫn không nhúc
nhích, ánh mắt không sóng nhìn về phía mặt đất, xem lời của anh trở
thành không khí.
Nhìn bộ dạng cô muốn chết không sống, Ân Diệc Phong chỉ cảm giác mình muốn điên, một tay quăng cái bàn, thức ăn trên bàn rơi xuống đất,
“Không ăn thì bị đói đi!”
Rầm một tiếng, Ân Diệc Phong xoay người rời khỏi phòng.
Giọt nước mắt trong suốt theo khóe mắt rơi vào tóc mai, cô cuộn lại
thân thể vùi ở trong ghế sa lon, không biết ai có thể tới cứu cô, ai có
thể cứu cô thoát khỏi đây.
Bất tri bất giác, thân thể dường như nhẹ một chút, tiếp theo bị kéo
vào một cái ôm ấm áp, mũi tràn đầy hơi thở quen thuộc, dưới thân mềm
nhũn, cô hơi mở mắt ra, đập vào mắt lại là đôi mắt thâm thúy đen như mực của người đàn ông, thấy cô nhìn chăm chăm, lông mi rậm đen nhánh hơi
khẽ khép, đặt cô lên giường, anh cũng không có lập tức rời khỏi, thân
thể vọt lên cao trước cô, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp có chút tái
nhợt của cô.
Ngủ lâu như vậy, viền mắt có hơi sưng, đầu ngón tay đau lòng quét
trên mặt cô, giọng trầm mang theo một tia thỏa hiệp thậm chí còn có cầu
xin không dễ phát giác, “Niệm Niệm, đừng lộn xộn được không? Xảy ra
chuyện như vậy anh cũng không muốn, anh cam đoan với em tuyệt đối không
có lần sau, lần này em tha thứ cho anh được không, chúng ta đừng ly hôn, em cũng đừng cả ngày nói hai chữ ly hôn này, hử?”
Điền Tâm Niệm ánh mắt dịu dang, nhìn không ra vui giận, nhưng mà bình tĩnh không sóng nhìn anh, Ân Diệc Phong ở thương trường lâu như vậy,
lần đầu tiên có cảm giác bất an thấp thỏm, chờ câu trả lời của cô so với chờ kết quả đàm phán vài tỷ càng làm anh bất an hơn.
Môi đỏ mọng khẽ mở, trên mặt của cô mang theo buồn ngủ lờ mờ, “Em có chút đói bụng.”
Ân Diệc Phong sửng sốt, tiếp theo khóe miệng nhếch lên thật cao, trả lời như vậy đại biểu là cô đã chấp nhận anh đúng không?!
Nghiêng thân dùng sức hôn trên môi cô, cưng chìu mà phấn khởi nói,
“Đứa ngốc, cũng biết em đã đói rồi, ngoan ngoãn chờ anh, rất nhanh thì
ăn được rồi.”
Điền Tâm Niệm khẽ gật đầu, nhìn bóng dáng của anh biến mất ở cửa, hơi khép lại hai mắt, tay xoa xoa bụng, một ngày không ăn cơm, tâm tình lại không ổn định lớn như vậy, vừa rồi bụng đã hơi có chút đau đau đớn, cô
chợt mới ý thức tới cô kích động như vậy sẽ đối với con tổn thương rất
lớn, bản thân cô có thể không ăn, nhưng mà con thì không thể.
Cô bây giờ sẽ không tùy tiện đi ra ngoài, Ân Diệc Phong có tính cách
gì cô quá rõ, anh yên tâm đi nấu cơm như thế, có lẽ đã chuẩn bị chu đáo
rồi, cô chạy trốn không được, cô phải đợi, chờ anh buông lỏng cảnh giác
cô sẽ bỏ trốn tiếp.
Suy nghĩ một chút, Điền Tâm Niệm chợt nở nụ cười tự giễu, thực sự là
xót xa, ở đây vốn nên là nhà của cô, mà cô bây giờ lại phải nghĩ hết
cách khéo léo chạy khỏi nơi này, có phải có chút buồn cười hay không.
Ân Diệc Phong về đến phòng liền thấy sắc mặt người phụ nữ dịu dàng
bình tĩnh nằm ở trên giường, cái bóng ánh đèn lờ mờ che khuất gò má của
cô, cô bình tĩnh nhu thuận làm anh nhịn không được động tâm.
Để qua đĩa ăn một bên, giống như hôn công chúa ngủ anh yêu, anh cúi người ngậm môi của cô.
Môi hồng vẫn mềm mại như trong trí nhớ của anh, mang theo hương thơm dành riêng của cô.
Thân thể Điền Tâm Niệm run lên, mở mắt lim dim, bên trong chứa đầy
nước, trông điềm đạm đáng yêu, Ân Diệc Phong nhịn không được nhẹ giọng
nói, giống như là gọi cô thức dậy, “Công chúa của anh, em rốt cục thức
dậy rồi.”
Thứ gì nặng nề đụng ở trên người, là cô hoa mắt sao? Trong mắt người
đàn ông phía trước lại chứa đầy dịu dàng, giống như là đã đợi cô nghìn
năm rồi.
Dáng vẻ cô ngây ngốc chọc cười anh, nắm mũi ngọc nhỏ của cô cười nói, “Thức dậy tới ăn cơm đi.”
Điền Tâm Niệm tâm thần hoảng hốt ăn, Ân Diệc Phong vẫn ngồi bên cạnh
nhìn cô, làm cô có cảm giác như ngồi bàn chông, bởi vì trong lòng cô
nghĩ nếu để cho anh thả lỏng cảnh giác sau đó thuận lợi cho cô trốn
khỏi.
Điền Tâm Niệm một ngày không cơm thật đói bụng, một chén cơm chiên đầy vung cô một mình ăn hết..
Để xuống chén không cô mới chú ý tới người đàn ông bên cạnh ánh mắt đầy hài hước, lập tức có chút ngượng ngùng.
Anh dọn chén đũa còn cô đi tắm, lúc cô đi ra anh đã chuẩn bị xong khăn mặt, dịu dàng lau tóc cho cô.
Ngón tay thon dài xuyên qua tóc cô, da đầu từng cơn tê dại.
Cô tâm thần hoảng hốt, điện sấy tóc lúc nào dừng lại cô cũng không có chú ý đến, bên hông nóng lên, vang lên bên tai giọng nói người đàn ông
trầm thấp mang theo mê hoặc, “Đang suy nghĩ gì thế?”
Điền Tâm Niệm run lên, bên tai là hơi thở ấm áp của anh, rụt cổ một
cái, cô trong mắt anh thấy được lạnh lùng tìm tòi nghiên cứu, “Em, em
đang suy nghĩ, có cho em gọi điện thoại cho mẹ được không, em sợ mẹ lo
lắng.”
Ân Diệc Phong ôm ngang cô lên đặt lên giường, biểu tình có chút hòa hoãn, “Yên tâm, anh đã gọi điện thoại cho mẹ rồi.”
Điền Tâm Niệm rủ mắt xuống gật đầu, chuyện này cũng trong dự liệu của cô, nếu không Tống Lệ Mai không thể nào không đến tìm cô.
Chỗ bên cạnh trầm xuống, phía sau lưng dựa vào trong lồng ngực ấm áp, cô theo bản năng nhích sát lại mép giường, người đàn ông phía sau cũng
theo qua, bàn tay tự nhiên quấn ở hông của cô, môi mỏng hôn xuống cổ cô
nụ hôn ướt át.
“Đừng…” Cô cảm nhận được sức bên hông, run giọng nói.
Bên tai là Ân Diệc Phong nhẹ nhàng thở dài, “Anh không chạm em, ngủ đi.”
Điền Tâm Niệm như tin như không gật đầu, ánh mắt lại trong bóng đêm
mở sáng tỏ, cho đến phía sau truyền đến tiếng hít thở đều đều bình ổn,
cô mới chậm rãi buông lỏng người cứng ngắc.
Thực ra từ lúc hôm qua cô đã không sao ngủ được, mơ mơ màng màng, đều là trong trạng thái nửa ngủ nửa không, biết anh thực sự sẽ không chạm
cô, cô thần kinh căng thẳng lúc này mới buông lỏng xuống, buồn ngủ kéo
tới.
Chờ cô, ngủ thiếp đi, người đàn ông phía sau từ từ mở mắt, cánh tay ôm cô càng thêm chặt hơn.
*********************************************
“Diệc Phong, con sao vậy hả, bây giờ ngay cả điện thoại của mẹ cũng
không nhận nữa sao?” Ống nói truyền đến giọng điệu không vui của Giang
Ngọc Nhân.
“Mẹ, chuyện gì, con gần đây bề bộn nhiều việc.” Ân Diệc Phong không
kiên nhẫn nói, biết Giang Ngọc Nhân chắc chắn lại là nhắc lại những lời
nhàm nhán đó nữa.
Quả nhiên, Giang Ngọc Nhân nói, “Ngày đó con đi như vậy, con bảo Oản
Oản phải làm sao đây, con chạm người ta rồi, chẳng lẽ quên đi như vậy
sao, con biết Oản Oản có bao nhiêu đau lòng không hả? Con định xử lý như thế nào.”
Ân Diệc Phong mệt mỏi nhéo nhéo ấn đường nói, “Chuyện là mẹ làm ra,
mẹ tự mình giải quyết đi, mẹ muốn thế nào tùy mẹ, nhưng mà ly hôn, không thể nào! Tần Oản coi như là con có lỗi với cô ấy, con lúc đó cũng thân
bất do dĩ, nếu như cô ấy yêu cầu bất luận cái gì đền bù bằng tiền, con
sẽ thỏa mãn cô ấy, có lẽ về sự nghiệp con cũng có thể giúp cô ấy, cứ như vậy đi, con một hồi còn nữa có một cuộc hợp sắp mở rồi.”
Không đợi Giang Ngọc Nhân nói, Ân Diệc Phong liền vội vã cúp điện thoại.
Gọi cho vệ sĩ, biết được Điền Tâm Niệm ăn xong bữa trưa rồi ngoan
ngoãn nghỉ trưa trong phòng, trong lòng anh sinh ra kiên định, mặc dù
đối với Điền Tâm Niệm đột nhiên nhu thuận luôn có loại cảm giác nói
không ra lời, nhưng mà anh cũng mệt mỏi tìm tòi nghiên cứu, chỉ cần cô
có thể tiếp tục ở bên cạnh anh, anh mỗi ngày khuya về nhà đều có thể
thấy cô, giữa hai người nếu không nói ly hôn, anh liền thỏa mãn, cũng
chính là ở lúc cô kiên quyết như vậy nói ra ly hôn, anh mới biết được
đối với cuộc hôn nhân này, anh có cỡ nào không muốn bỏ đi.
Điền Tâm Niệm mấy ngày nay vẫn ngoan ngoãn ở nhà, cô đã có thể tự do
ra vào phòng, nhưng mà vẫn không thể rời khỏi biệt thự, Ân Diệc Phong
quả nhiên vẫn không tin cô.
Cả ngôi biệt thự tổng cộng có sáu vệ sĩ, Điền Tâm Niệm biết mình
không thể nào thoát khỏi sáu người này cho nên cũng sẽ không mạo hiểm.
Trong mơ mơ màng màng, chợt nghe đến dưới lầu truyền đến tiếng ầm ĩ,
chỉ chốc lát cửa phòng bị đẩy mạnh ra, cô đã thấy đứng ở cửa Giang Ngọc
Nhân vẻ mặt tức giận.
“Điền Tâm Niệm, cô thật là mặt mũi lớn, bây giờ tôi đến nhà con tôi lại còn phải thông truyền!”
Không nhìn Giang Ngọc Nhân châm chọc khiêu khích nói, Điền Tâm Niệm
trực tiếp xem bà là không khí, cô bây giờ chỉ cần vừa nhìn thấy Giang
Ngọc Nhân sẽ nhớ tới bà làm những chuyện kia, tâm, không khỏi sẽ rùng cả mình.
Giang Ngọc Nhân nghênh ngang đi vào, không tốt nhìn cô, “Đứng lên cho tôi, đừng ở đây giả chết với tôi!”
Điền Tâm Niệm mắt lạnh nhìn bà, đạm mạc nói, “Bà muốn làm gì?”
“Nói đi, cô rốt cuộc muốn muốn thế nào, tôi thật đúng là xem thường
cô, thấy tình cảnh như vậy lại vẫn có thể dây dưa Diệc Phong không tha,
cô thực sự không biết xấu hổ!”
Điền Tâm Niệm nhịn không được cười nhạt, “A ~~ Tôi cũng mong muốn có
mặt mũi như thế, vậy xin hỏi bà Ân có khả năng bảo con trai của bà buông tha tôi hay không, tiện thể ký đơn ly hôn!”
Giang Ngọc Nhân biến sắc, “Cô có ý gì!”
“Như tôi nói, tôi muốn ly hôn, là con trai bà không đồng ý, anh ta
còn nhốt tôi ở đây, vệ sĩ bên ngoài chính là anh ta phái tới giám sát
tôi, bà có cách thả tôi ra ngoài không?”
Giang Ngọc Nhân híp mắt suy nghĩ nhìn cô, vẻ mặt tìm tòi nghiên cứu, “Cô thực sự đồng ý ly hôn?”
“Đây chẳng phải là bà muốn sao, bà thành công rồi đó.”
“Được, tôi thả cô đi, nhưng mà cô đừng quên những gì cô đã nói.”