“Anh đói bụng.”
Điền Tâm Niệm vừa nghe anh đói bụng, cũng không đợi anh ra lệnh, vội
vã múc cháo ra, lập tức mùi thơm bay khắp phòng bệnh, vẫn còn bốc hơi
nóng.
Ân Diệc Phong hít một hơi thật sâu, trong lồng ngực tất cả đều là mùi cháo, khóe miệng lạnh nhạt không khỏi nhếch lên.
Điền Tâm Niệm cầm chén giơ lên trước mặt anh nhìn anh nhướng mày, cầm lấy cái muỗng từng miếng từng miếng đút anh, anh cũng rất nghe lời, lần này không có soi mói, cô đút một muỗng thì anh ăn một muỗng, hai mắt
thâm thúy chăm chú nhìn chằm chằm người phụ nữ trước mắt, nhìn chăm chú
đến nỗi tim Điền Tâm Niệm như nai con nhảy loạn, thấy vành tai cô cũng
biến thành màu hồng, lúc này mới hài lòng buông tha cô.
Thật vất vả đút anh ăn xong một chén cháo, Điền Tâm Niệm cảm giác mình cũng toát mồ hôi.
Vừa định thở phào một cái, thì nghe anh nói, “Không phải là còn có canh sao? Anh muốn uống.”
“Còn chưa no sao?” Cháo cô nấu rất nhiều, một chén lớn, đồ con heo!
“Em muốn quản anh hả! Nhanh lên đi!” Ân Diệc Phong nhướng mày phách
lối nói, anh đương nhiên sẽ không nói cho cô biết, anh chỉ hưởng thụ
loại trạng thái ấm áp với cô thôi.
Điền Tâm Niệm khẽ thở dài, rót canh ra, Ân Diệc Phong vừa nhìn thấy
canh hầm xương, khóe miệng không khỏi nhếch lên, “Ăn cái gì bổ cái đó.”
“Uống nhanh đi!”
Điền Tâm Niệm đút anh vài hớp, lấy xương ra, dùng dao nhỏ bóc thịt đưa cho anh ăn, đầu anh hơi nghiêng, “Em ăn trước đi.”
Điền Tâm Niệm sửng sốt, mím môi, “Anh ăn nhanh đi, không thì mặc kệ anh đó.”
“Muốn anh đút em hả?” Ân Diệc Phong khẽ động cô vội vã đè anh lại, bệnh nhân lớn nhất, cô đầu hàng ăn một miếng.
Anh yêu cầu càng ngày càng nhiều, cuối cùng anh một miếng, cô một
miếng, còn bị anh đổ đầy một bụng canh, thực ra cô bị anh dọa sợ cả một
ngày cũng không có ăn, lần này uống canh, trong dạ dày ấm áp, trên người lại có sức.
Ăn xong, Điền Tâm Niệm đem hộp giữ ấm rửa sạch, ngồi vào ghế sa lon
cách anh xa nhất cúi đầu nghịch điện thoại, quan hệ hai người bây giờ có chút tế nhị, hôm qua còn cãi nhau muốn ly hôn, hôm nay từ lúc gặp mặt
cũng không biết có phải là hai người cố ý không, không ai đề cập tới
chuyện đó.
Nhưng trong lòng Điền Tâm Niệm vẫn hơi không được tự nhiên, ngồi cách anh xa một chút tĩnh táo lại.
Ân Diệc Phong nhìn người phụ nữ ngồi cách anh xa như vậy, chân mày không khỏi nhíu, lạnh giọng ra lệnh, “Qua đây.”
Điền Tâm Niệm miễn cưỡng ngẩng đầu, “Để làm chi.”
“A, kêu em qua thì cứ qua đi.”
Anh là bệnh nhân! Anh là bệnh nhân!
Điền Tâm Niệm từng lần một nhắc nhở mình, không muốn chấp nhặt với
anh, chậm rãi đi qua, mới vừa đi tới bên giường trên tay liền truyền đến cảm giác ấm áp.
Anh hơi dùng lực một chút, cô liền ngã ngồi ngồi ở trên giường, “A, làm gì vậy.”
“Thấp một chút.”
“?” Điền Tâm Niệm không hiểu nhìn anh.
“Thấy biểu hiện của em cũng không tệ, thưởng cho em một cái hôn.” Ân
Diệc Phong mặt không đổi sắc nói, vừa nói còn vừa kéo cánh tay của cô.
Phốc ——
Thật không biết xấu hổ.
Điền Tâm Niệm bĩu môi khinh thường, “Không thèm, ai mà thèm… A…” Cự
tuyệt còn chưa kịp nói ra khỏi miệng, anh liền lôi kéo cánh tay của cô,
túm thấp thân thể của cô.
Môi mỏng ngậm cô, đầu lưỡi dễ dàng đẩy hàm răng của cô ra.
Giữa môi với răng đầy mùi thơm của canh, một loại cảm giác ấm áp lan rộng khắp hai người.
Điền Tâm Niệm giãy dụa hai cái thì đắm chìm trong loại không khí ấm
áp này, anh hôn rất dịu dàng, một chút xíu ngậm, liếm, đầu lưỡi từng góc chà trong khoang miệng.
Cô hôn chóng mặt cũng cảm giác ngực căng thẳng!
Bàn tay của anh dọc theo cổ áo của cô dò xét vào, đẩy áo ngực vướng
bận ra, trực tiếp chụp lên, vốn chỉ là muốn đơn thuần hôn cô, nhưng đụng phải cảm xúc mềm mại anh cũng có chút cầm giữ không được.
Trên tay dùng sức, ngực tê rần, tối qua anh thô bạo hiện về, Điền Tâm Niệm chợt dùng sức đẩy anh ra.
“A!” Tay đụng vào trên người của anh, Ân Diệc Phong nhất thời cũng
hít một ngụm, sắc mặt trắng bệch, đau đến thân thể hơi run lên.
Điền Tâm Niệm sợ hết hồn, vừa định hỏi anh có bị sao không thì nghe một giọng bén nhọn.
“Cô làm gì vậy!”
Còn chưa kịp xoay người thì đã bị người dùng lực đẩy qua một bên,
Điền Tâm Niệm nắm lan can cuối giường, suýt nữa té ngã, ngẩng đầu thì
thấy Giang Ngọc Nhân vọt tới bên giường.
“Diệc Phong, thế nào, có sao không? Đau lắm hả? Mẹ đi gọi bác sĩ tới!” Giang Ngọc Nhân lo lắng hỏi, đâu đâu cũng thấy đau lòng.
Ân Diệc Phong chau mày, cái trán từ từ đổ mồ hôi, kéo tay bà lắc đầu, môi mỏng nhẹ bỗng tràn ra hai chữ, “Không sao.”
Điền Tâm Niệm có chút luống cuống, cô không phải cố ý, cô chỉ là bị anh tối qua hù dọa, phản xạ có điều kiện đẩy anh ra thôi.
“Điền Tâm Niệm!”
Bốp ——
Ai cũng phản ứng không kịp nữa, Giang Ngọc Nhân vung một cái tát, tất cả tâm tư của Điền Tâm Niệm đều ở trên người của Ân Diệc Phong, bị bà
đánh thân thể nghiêng qua một bên.
“Mẹ!” Đôi mắt Ân Diệc Phong run sợ, dùng sức lôi Giang Ngọc Nhân về, lạnh giọng quát lên, “Mẹ làm gì thế!”
Giang Ngọc Nhân dùng sức hất anh ra, chỉ vào Điền Tâm Niệm quát lạnh, “Lần trước tôi đánh cô nhẹ có phải không? Cô vẫn còn dám đánh Diệc
Phong nữa, trên người nó có vết thương cô không biết sao, cô muốn hại
chết nó có phải không, sao cô lại ác độc như vậy! Cô cút ra ngoài cho
tôi, đi ra ngoài!”
Mặt Điền Tâm Niệm lệch qua một bên, tay bụm mặt, mặt đau rát, đây là lần thứ mấy cô bị Giang Ngọc Nhân đánh rồi?
Răng cắn môi thật chặc, Điền Tâm Niệm cúi đầu chạy ra ngoài.
“Tâm Niệm…” Ân Diệc Phong đưa tay ra nhưng chỉ có thể nhìn bóng lưng
gầy yếu của cô, mặt đột ngột u ám, “Mẹ, làm sao mẹ có thể đánh người
được.”
Giang Ngọc Nhân rõ ràng còn chưa nguôi giận, chỉ vào cửa giọng có
chút bén nhọn, “Trên người con có vết thương, nó còn dám đánh con, mẹ
đánh nó vậy vẫn còn nhẹ! Nhìn con đau mặt mũi trắng bệch này.”
Mặt Ân Diệc Phong lạnh lùng, sắc mặt rất khó nhìn, “Chuyện giữa chúng con không cần phải mẹ quan tâm, mẹ chắc không phải là lần đầu tiên đánh cô ấy có phải không?” Anh không có nghe lầm bà vừa rồi nhắc tới lần
trước, bà nhất định không chỉ đánh Điền Tâm Niệm một lần.
“Bây giờ con có vợ thì quên luôn mẹ hả, mẹ làm như vậy là vì ai còn
không phải là vì con sao, nó ở bên ngoài cùng với người khác lăng nhăng, chuyện nó đánh con con đã quên rồi sao, con còn che chở cho nó!” Giang
Ngọc Nhân nhìn anh bảo vệ Điền Tâm Niệm giận vô cùng.
Ân Diệc Phong mím môi, không nói, nhưng mặt u ám đáng sợ.
Giang Ngọc Nhân vỗ vỗ tay anh, “Mẹ là mẹ con, mẹ có thể hại con sao,
từ nhỏ cũng không nỡ chạm tới con, làm sao có thể để cho nó ức hiếp con
được, hơn nữa, nó khi kết hôn còn cùng người khác dây dưa không ngừng,
con cũng có thể dễ dàng tha thứ? Loại người như vậy con còn muốn nó làm
gì, nghe mẹ nói, loại người như vậy không đáng.”
Trong lòng Ân Diệc Phong phiền não, gạt bà ra, không kiên nhẫn nói,
“Chuyện của con, trong lòng con hiểu rõ, không cần mẹ quan tâm, không có chuyện gì thì mẹ về đi, con muốn nghỉ ngơi.”
Giang Ngọc Nhân há miệng còn muốn nói điều gì, nhưng thấy anh hai mắt nhắm nghiền, cuối cùng cũng không nói gì, ngồi một hồi liền đi.
Cửa phòng mới vừa đóng, Ân Diệc Phong liền lấy điện thoại bên cạnh bàn vội vàng gọi.
Điện thoại vang lên thật lâu, vẫn chưa có người nhận, cho đến khi tự động tắt.
Trong lòng Ân Diệc Phong phiền não, cô lại một mình chạy đến góc nào đó khóc có phải không?
Anh gọi liên tục ba lần, cô rốt cục chịu nhận, cố ý lạnh giọng hỏi, nhưng vẫn có thể nghe ra nồng nặc giọng mũi, “Gọi chi vậy?”
Lòng Ân Diệc Phong đau xót, “Qua đây, bây giờ lập tức qua đây.”
Lúc này, Điền Tâm Niệm giống như anh nói ngồi ở bên bồn hoa trong sân bệnh viện khóc.
“Không đi đâu.” Cô vừa lau nước mắt, vừa một tiếng lạnh lùng nói.
Giọng Ân Diệc Phong không khỏi mềm nhũn ra, “Ngoan, nghe lời đi.”
Nghe anh nói như vậy, cô cũng biết Giang Ngọc Nhân chắc chắn đã đi
rồi, nhưng cô không muốn đi, không muốn gặp anh, anh không nói đạo lý cả nhà anh cũng không nói đạo lý!
Ân Diệc Phong thấy mềm không được sẽ cứng rắn, “Cho em ba phút, nếu em không lên đây thì anh xuống tìm em ngay.”
“Em đã về nhà.”
“Anh mặc kệ, ba phút, em không đến anh sẽ đi tìm em.” Ân Diệc Phong
biết cô chắc chắn không có đi xa, cũng biết bây giờ cô chắc chắn cũng
không muốn thấy anh, nhưng anh mặc kệ, anh không thể để tùy cô một mình
trốn ở góc phòng khóc, chỉ cần vừa nghĩ tới cô uất ức nước mắt rơi đầy
mặt, tim của anh liền nhăn nhúm đau buốt!
Điền Tâm Niệm không nói, cầm chặc điện thoại nhìn chằm chằm bầu trời, một lát sau chợt nghe đến bên đầu điện thoại kia vang lên tiếng huyên
náo, còn có tiếng anh nhợt nhạt hít hơi.
Điền Tâm Niệm nhịn không được mắng to, “Ân Diệc Phong, đồ bệnh thần
kinh! Đồ cuồng biến thái! Em ghét anh, em ghét chết anh! Ghét chết cả
nhà anh!”
Cô hung tợn cúp điện thoại, vội vàng chạy lên lầu, cô hận nhất anh
dùng thân thể của chính mình uy hiếp cô, coi anh có chết hay không,
chính mình cũng không biết quý trọng, cô dựa vào cái gì đau lòng, nhưng
lại không triển vọng chẳng thể không quan tâm được, nghe tiếng bước chân anh rời giường không chịu nỗi chạy lên lầu.
Nghe tiếng chạy lo lắng mà xốc xếch, Ân Diệc Phong mặt căng thẳng hơi có chút hòa hoãn, ánh mắt chăm chú nhìn cửa phòng.
Cửa phòng kẹt một tiếng bị đẩy ra, thấy Điền Tâm Niệm thở hổn hển xuất hiện ở ngoài cửa phòng.
Khi thấy Ân Diệc Phong đã ngồi dậy nửa người, lấy tay chống, nước mắt mới vừa nghẹn lại lại bừng lên, “Không muốn sống nữa có phải không,
thân thể không phải của anh sao? Đau không phải là chính anh chịu sao,
anh không thương tiếc mình cũng đừng kéo em theo chứ, không muốn sống,
anh nói thẳng một tiếng, em cũng lười cả ngày coi chừng anh.”
Thấy cô mặt sưng đỏ và đầy nước mắt, đôi mắt lóe lên, trong lòng nhăn nhúm đau.
Anh vươn tay về phía cô, giọng chưa bao giờ có mềm nhẹ như thế, mang theo nhè nhẹ dụ dỗ, “Niệm Niệm, qua đây.”
Điền Tâm Niệm cắn môi, bình tĩnh nhìn anh, nhưng không có đi qua.
Anh cũng không nóng nảy, khóe miệng hơi nhếch lên, vẫn cứ đưa cánh
tay, cái trán đã đầy mồ hôi lạnh, cánh tay hơi chống thân, xương sườn vô cùng đau đớn, nhưng anh vẫn nhếch môi nhìn cô.
Điền Tâm Niệm vốn cũng không phải là người lòng dạ ác độc, lần này
lòng càng không độc ác được, cấp bách đi vài bước, đỡ thân thể của anh,
cứng ngắc ra lệnh, “Nằm xuống!”
Ân Diệc Phong đã sớm mệt lả, nằm ở trên giường trong lòng bàn tay đã
tràn đầy mồ hôi, nắm tay cô dùng sức kéo một cái, ngậm vào môi của cô.
Điền Tâm Niệm tức giận vừa định muốn đẩy anh ra lại phát hiện anh
không có chút ý xâm nhập nào, chỉ là nhẹ chạm môi cô, giống như là trấn
an…