“Muốn chết.” Đông Cảnh Phi nghe vậy lại càng phẫn nộ thêm, ở Đông gia ít nhiều hắn vẫn được coi là một thiên tài, còn chưa có ai dám nói với hắn như vậy cả, vậy mà bây giờ một tên tiểu tử vắt mũi chưa sạch lại dám khinh thị hắn như thế.
“Có hối hận giờ cũng muộn rồi, ta sẽ cho ngươi sống không bằng chết, để ngươi cảm thụ sai lầm khi bản thân mình được sinh ra trên cõi đời này.
.
.
cái gì.”
Đông Cảnh Phi một kiếm vừa tới trên người Trần Lâm liền ngừng lại, thanh kiếm trước sau không thể nào tiến thêm được phân nào nữa.
Trước mặt, Trần Lâm dùng hai ngón tay kẹp chặt lấy lưỡi kiếm, không để Đông Cảnh Phi chờ lâu tiếp đó hắn tung ra một cước đá bay đối phương ra xa.
Oanh.
Sự việc diễn ra quá nhanh, từ khi Đông Cảnh Phi xông tới cho tới khi bị đá ra ngoài chắc chỉ vẻn vẹn có vài ba hơi thở.
Hắn bị đá bay ra ngoài cho tới khi cả người đụng trúng một gốc gây khác, mới miễn cưỡng dừng lại rồi ngã xuống.
Đây còn là con người hay sao, toàn bộ mọi người đều bị cảnh tượng trước mắt làm cho sững sờ, bọn hắn không hiểu Trần Lâm làm bằng cách nào, nhưng sự thật hiện ra trước mắt, khiến bọn hắn không thể không tin điều này là sự thật.
Không chỉ riêng bọn hắn mà đến cả người cảm thụ rõ nhất là Đông Cảnh Phi đều một mặt không hiểu, cho tới lúc bị đá ra hắn đang còn sững sờ chưa thể tin vào những gì mình vừa thấy.
Trần Lâm trước sau sắc mặt vẫn không đổi, cũng không phải hắn trang bức hay gì cả, mà Đông Cảnh Phi này vốn đã là không phải là đối thủ của hắn rồi, dù sao tu vi của hắn vẫn cao hơn đối phương một bậc, điểm này đối phương không biết nhưng hắn liếc mắt qua đã có thể dễ dàng nhận ra được.
Mặc dù vậy Trần Lâm muốn một chiêu chấn trụ đối phương ngay vẫn là điều không thể, chỉ là là do đối phương có phần quá chủ quan khinh địch nên mới có cái kết quả như hiện tại.
Trần Lâm nghĩ rằng hắn chỉ cần khiêm tốn một chút đối phương sẽ cân nhắc thả hắn rời đi, ân oán giữa hai nhà này hắn một chút cũng không muốn dính dáng tới, nhưng có vẻ mấy người này lại không muốn lựa chọn như vậy.
Đã đến nước này, nói nhảm với mấy tên này chỉ là vô nghĩa, Trần Lâm khiêm tốn không có nghĩa là bản thân dễ bị bắt nạt, đã muốn đánh vậy thì tới đi.
— QUẢNG CÁO —
Vừa tung cước đá bay Đông Cảnh Phi, không để cho đối phương có cơ hội thở dốc, hắn không chậm trễ tiện tay rút thanh mã tấu phía sau ra chém tới.
Đã không ra tay thì thôi, ra tay thì khí thế như sấm chớp.
Aaaa.
Đông Cảnh Phi lắc nhẹ cái đầu, thần trí hắn vẫn đang choáng váng sau lần va chạm vừa rồi, đang chưa kịp hiểu chuyện gì thì đã thấy Trần Lâm xuất hiện phía trước mặt.
Hắn cản kinh vội vàng tránh đi, nhưng tốc độ của hắn sao có thể so được với Trần Lâm lúc này, đã vậy còn ở trên thế bị động, hắn chỉ vừa kịp bảo trụ cái mạng nhỏ của mình, nhưng cái giá phải trả là để lại một phần thân thể.
Máu tươi phun ra khiến cả nơi này tràn ngập mùi tanh tức tưởi, một bàn tay và một cái chân của Đông Cảnh Phi theo đó rớt xuống, hắn đau đơn gào thét, tiếng kêu vang vọng cả một vùng.
Trần Lâm thấy một thanh mã tấu của mình chém tới mà vẫn không lấy mạng được Đông Cảnh Phi cũng không có gì ngoài ý muốn, vốn hắn cũng không cho rằng một chiêu vừa rồi có thể dễ dàng kết liễu đối phương.
Dù gì thì tên này cũng bị hắn chém đi nữa cái mạng rồi.
“Haiz, ta đã nhắc trước mà ngươi không nghe, muốn trách chỉ trách con mắt ngươi vốn mọc nhầm chỗ.”
Trần Lâm thở dài một hơi, hắn chầm chậm bước tới, mỗi bước đều chậm rãi nhưng trong lòng Đông Cảnh Phi lại nặng trĩu muôn phần, theo mỗi bước chân Trần Lâm đặt xuống, Đông Cảnh Phi cảm tưởng sinh mệnh của mình lại rút ngắn đi một phần.
“Còn một lời cuối, ngươi có muốn trăn trối điều gì không.”
— QUẢNG CÁO —
Hắn hiện tại đang vô cùng hối hận, hắn vừa căm ghét Trần Lâm vừa căm ghét bản thân mình quá lỗ mãng lại vừa căm ghét Đông Cảnh Thi, trăm luồng suy nghĩ hỗn loạn đan chồng lên nhau.
Nếu được làm lại hắn ngàn vạn lần cũng không muốn trêu chọc tới sát tinh này, ngươi vốn mạnh vậy lúc đầu cần gì cứ thích tỏ ra yếu đuối cơ chứ.
Những gì Đông Cảnh Phi đang suy nghĩ Trần Lâm không hề hay biết, hắn lúc này một lần nữa đã xuất hiện lại trước mặt Đông Cảnh Phi, thanh mã tấu dính đầy máu một lần nữa lại dơ lên, chỉ cần hạ xuống liền có thể dễ dàng lấy mạng mục tiêu của mình.
“Không, ngươi không thể giết ta, cha ta là.
.
.” Đông Cảnh Phi hoảng sợ tới mức nói không rõ lời.
“Dừng tay, việc này là do Đông gia ta không đúng, chỉ cần các hạ chịu dừng tay Đông gia chúng ta cảm kích ngàn lần.” Đông Quân phía kia cũng không ngờ Trần Lâm lại lợi hại đến như vậy, lại có thể nhanh chóng đánh bại Đông Cảnh Phi dễ dàng.
Phải biết Đông Cảnh Phi tu vi cũng không hề yếu, mặc dù một phần do Đông Cảnh Phi trước đó có phần kinh địch, nhưng muốn đánh bại Đông Cảnh Phi dễ dàng như vậy thì ít nhất thực lực của Trần Lâm phải không hề dưới hắn.
Ở độ tuổi này, không biết Trần Lâm làm cách nào tu luyện được như vậy, nhưng xem ra bí mật bên trong không hề nhỏ.
Dù rất muốn bắt lấy Trần Lâm về tra hỏi nhưng hắn biết hiện tại không phải là lúc.
“Không được.” Hạ Mân Dung ở phía xa thấy Đông Quân vừa nói xong, thanh mã tấu trong tay Trần Lâm có phần dừng lại liền vô cùng gấp gáp.
Đông Quân thấy vậy cười thầm trong lòng “Xem ra tên này ít nhiều vẫn cố kỵ Đông gia, chỉ cần ta xử lý xong tên Hạ Trí Đăng liền xem ta thu phục người thế nào.
Đến lúc đó dù ngươi có bí mật nào đều là của Đông Quân ta đây.”
Trần Lâm dừng lại hành động của mình, hắn nhìn quanh một lượt rồi nở một nụ cười khiến ai cũng khó hiểu, tâm tư mấy người này làm sao hắn không rõ cơ chứ.
Bản thân hắn không có giá trị thì sẵn sàng vứt bỏ, còn nếu lợi dụng được thì liền không tiếc giá nào muốn hút cạn hắn thành một bộ sương khô.
— QUẢNG CÁO —
Trần Lâm lắc đầu, điều hắn muốn làm không thể nào dễ dàng bị thay đổi qua và ba câu nói được, chưa kể tên này vừa rồi còn có ác ý muốn lấy mạng hắn, đã vậy thì lấy mạng của mình trả giá đi.
"Một lời đã hết.
.
."
Ngừng thanh mã tấu lại một nhịp, Trần Lâm lại đem nó mạnh mẽ chém xuống.
Rít.
Cơ bản Đông Cảnh Phi bình thường đã không phải là đối thủ của hắn, huống chi là vào lúc này, chưa kể đối phương còn tưởng hắn cố kỵ Đông gia mà không tiếp tục ra tay khiến cho bản thân nhất thời lơ là phòng bị.
Đông Quân vô cùng gấp, không ngờ Trần Lâm nói ra tay liền ra tay, cũng không xem Đông gia ra gì, lúc muốn hắn muốn lên ứng cứu Đông Cảnh Phi thì lại bị Hạ Trí Đăng phía sau gắt gao bám sát, chỉ có thể trơ mắt nhìn người của mình ngã xuống.
Hạ Trí Đăng cũng rất quyết đoán, bản thân hắn rất hiểu lòng người, bản thân từ khi Trần Lâm ra tay thì đã phần nào đặt niềm tin vào người thiếu niên này rồi, bởi vậy hắn dù bị thương nhưng vẫn lập tức quấn lấy Đông Quân, dù lập tức bị đối phương đánh bay nhưng lúc này chỉ cần ngăn cản một nhịp là đủ rồi.
Một cột máu phun lên, theo ngay sau đó là cái đầu của Đông Cảnh Phi lăn lông lốc, Trần Lâm ra tay vô cùng nhanh chóng khiến đối phương trở tay không kịp.
“Ngươi.
Muốn.
Chết.” Vừa đánh bay Hạ Trí Đăng, Đông Quân liền hướng về Trần Lâm gằn giọng từng từ..