Có thể nói không quá khi xem Tào Ảnh là ma, chỉ là Trần Lâm thì lại không xem là như thế.
Nghe nói khi chết linh hồn bị đưa về cõi âm, khi qua cầu Nại Hà sẽ bắt gặp Vọng Hương Đài, nơi đó có một bà lão phân phát Canh Mạnh Bà cho các vong hồn, sau khi uống bát canh mạnh bà, khi đó mọi ký ức trước vào kiếp trước sẽ hoàn toàn bị lãng quên, cũng chính là các vong hồn có thể đầu thai sống một kiếp mới được rồi.
Đây cũng là truyền thuyết mà hắn nghe nói, thực tế tất nhiên không người nào biết được, nhưng câu chuyện này không phải không có ý nghĩa.
Nhìn xem Tào Ảnh lúc này cũng không khác gì những linh hồn như vậy, không rõ mình là ai, quá khứ từng có thế nào.
Quá khứ của hắn cũng là một mớ hỗn độn, còn quá nhiều thứ còn cần hắn từ từ tìm hiểu, bởi vậy hắn vẫn khá đồng cảm với Tào Ảnh.
Lúc này Tào Ảnh bay tới, dáng vẻ của nó khá là đắc chí, vội liếc nhìn Trần Lâm một cái nó liền gào thét muốn đánh tới.
Tuy chỉ là dạng linh hồn nhưng dáng vẻ của nó đã mơ hồ muốn ngưng thực, có thể sau này nếu tu luyện tới cảnh giới nhất định có thể sẽ có lại thân hình, nhưng trước hết nó vẫn đang dưới dạng hồn ảnh.
Nhìn Tào Ảnh đánh tới dưới mắt hắn vô vàn sơ hở, không phải là hắn muốn đả kích nó mà là thực lực hai bên quá chênh lệch, Trần Lâm tiện tay khoát ra một cái, Tào Ảnh chưa tới đã bị thổi bay đi xa rồi.
Dường như không cam tâm, lần nữa nó lại cuốn mình phóng tới, dường như chỉ cần chạm tới góc áo của Trần Lâm liền có thể mãn nguyện rồi.
“Sư phụ, lại tiếp của đệ tử một chiêu.”
Trần Lâm không biết nói gì, đây là muốn khi sư diệt tổ sao, không nhiều lời Trần Lâm liền vác ra Phong Vân trường kích.
“Sư phụ đại nhân, đệ tử chỉ giỡn chơi mà thôi.” Tào Ảnh vội vàng hô lên rồi uyển chuyển luồn cúi xung quanh hắn.
Nếu để ý kỹ sẽ thấy Tào Ảnh lúc này ánh mắt sắc bén, vẻ mặt nó có phần nguy hiểm lại kèm theo một chút gian manh.
— QUẢNG CÁO —
Trần Lâm giật mình nhưng rất nhanh liền hừ lạnh một cái, một lần nữa vác lên trường kích muốn chém về Tào Ảnh, tất nhiên đây cũng chỉ là hắn làm cho có vẻ mà thôi, với tu vi chênh lệch của hắn hiện tại chỉ cần tay không cũng đủ cho Tào Ảnh ăn không tiêu rồi.
“A giết người rồi, giết người rồi.
Đây là trời xanh cố kỵ người tài, muốn giết chết từ trong trứng nước hay sao.” Tào Ảnh giống như con heo bị chọc tiết, vội vàng la lên thất thanh.
Trong giọng nói có kèm theo chút bi thương, nếu ai ở đây có lẽ sẽ tin rằng lời này là thật, Trần Lâm lại bị cho là một kẻ đao phủ.
“Muốn so thần niệm với ta sao, tốt, chúng ta thử lại lần nữa.” Trần Lâm không ngờ chỉ nghịch chơi mấy hôm thôi, từ Tử Linh Tâm Pháp tên này đã có thể luyện ra được thần niệm giống hắn rồi, đây là khác biệt về ngộ tính sao, nhưng rất nhanh hắn không cho rằng như vậy, chắc hẳn là cùng dạng linh hồn nên công pháp này có lẽ là thích hợp với nó.
Tử Linh Tâm Pháp dù sao cũng là của Tào Tu Kiệt đưa cho, Trần Lâm cũng không keo kiệt với Tào Ảnh rồi.
Chỉ là hắn lại có phần ganh tỵ với Tào Ảnh, người thì ngàn vạn gian khổ mới luyện ra được, người thì đảo mắt cái đã nắm bắt được rồi.
Đúng là không có công pháp khó, chỉ có công pháp không đúng người tu luyện.
“Hì hì, đệ tử nào dám múa rìu quá mắt thợ, chỉ là vừa có chút thành tựu đang muốn sư phụ kiểm chứng mà thôi.” Tào Ảnh vô sỉ, nói mà không sợ cắn trúng lưỡi.
Trần Lâm cũng lười so đo, hắn lấy trong người ra quyển công pháp vứt cho Tào Ảnh, đây là thứ mà hắn lấy được từ trên người của mấy người hoàng sắc đệ tử kia, mấy quyển này thì hắn có nhiều lắm liền vứt một ít cho Tào Ảnh mang đi chơi cho đỡ mệt người.
Tào Ảnh như vớ được chí bảo nữa lời cũng không thèm nói lập tức chuồn đi mất, giống như nếu ở đây thêm khắc nào sẽ có kẻ lên cướp đoạt của nó vậy, Trần Lâm gặp tình huống này cũng không quản.
Tào Ảnh đi rồi Trần Lâm cuối cùng cũng được thanh tịnh trở lại, mấy ngày nay ngày nào tên kia cũng ra phá đám, hắn quả thực có chút chịu không nổi nữa rồi.
— QUẢNG CÁO —
Múa Phong Vân kích trên tay một hồi hắn liền đánh ra mấy chiêu, một loạt hàng cây không chịu đựng nổi liền đổ rạp dưới đường kích của Trần Lâm.
Trần Lâm nhíu mày, uy lực thì không sai nhưng độ biến ảo không có bao nhiêu, bản thân cảm thấy có chút không hài lòng, đổi thế thử lại, kết quả vẫn vậy.
So với Vân Thiên kiếm uy lực đúng là không sai nhưng độ biến ảo lại không thể sánh bằng, bù lại được mỗi đa dạng phương thức tấn công, Trần Lâm đã là luyện khí tầng bảy rồi, tính ra thì không gọi là kém, phải biết trên chiến trường quá đơn điệu sẽ bị đối thủ bắt bài, thắng bại không phải chỉ hơn nhau ở điểm này sao.
“Nếu có một bản kích kỹ thì tốt.” Trần Lâm than lên một tiếng, biết là suy nghĩ này có phần quá đáng nhưng có một món vũ khí vừa tay mà lại không có vũ kỹ để sử dụng thì đúng là bi ai.
Lật tay hắn chém ra một kích, lần này chỉ là kích khí, đây là do hắn sử dụng linh khí mà thành, một gốc cây to phía xa vài trượng liền để lại một vết cắt.
Không có đỗ rạp, không có đứt gãy, chỉ có một vết sâu chừng vài phân lưu lại trên thân cây.
Kích khí cũng giống đao khí và chưởng khí, vô hình bất ngờ khó phòng bị chỉ đáng tiếc là uy lực có phần hơi kém một chút, nếu gặp phải tên da dày thịt chắc cơ hồ không có bao nhiêu tác dụng.
Trần Lâm trầm ngâm suy tư, tu vi của hắn đến giờ không tính là kém, nhưng bản thân hắn vẫn cảm thấy trong trận chiến thứ cần nhất vẫn là đa dạng chiêu thức, chỉ cần đối phương không đoán được hắn tiếp theo sẽ hành động, ra chiêu thức gì là coi như đã nắm trong tay một nữa chiến thắng rồi.
Khoan không phải vẫn còn Lục Liên Trường Thiên sao, nhưng đây chỉ là phàm nhân vũ kỹ lại còn là kiếm kỹ.
Trần Lâm cũng không suy nghĩ nhiều được vậy, hắn muốn thử qua một lần.
— QUẢNG CÁO —
Vù vù.
.
.
Phong Vân kiếm huy động kêu lên thành tiếng, siết chặt thanh cán hắn liền đâm ra một kích, xiu lên một tiếng không gian tưởng chừng như muốn xé ra, lại ra tiếp một kích, rồi lại một kích nữa, cứ thế.
Phong Vân kích được Trần Lâm vận dụng Lục Liên Trường Thiên đâm ra biến ảo không lường, một hoá hai, hai hoá bốn, bốn lại hoá tám, một loạt mũi kích đâm ra kéo thêm từng tiếng xiu xiu xiu.
Trần Lâm nét mặt hiện lên nét mừng rỡ, chỉ ôm tâm lý may mắn nhưng không ngờ lại thật sự thành công.
Dù không thể so sánh với vũ kỹ hắn cần nhưng Lục Liên Trường Thiên vậy mà cũng không kém, dùng hết giai đoạn luyện khí cũng không phải là không được.
Phải biết đây chỉ là phàm nhân vũ kiếm kỹ, hắn cũng không phải còn là luyện khí sơ kỳ nữa, yêu cầu đã cao hơn trước đó rất nhiều, hay nói đúng hơn là sử dụng vũ kỹ cấp thấp rất khó có thể tạo thành thương tổn cho địch được, cũng như rất dễ bị đối thủ bắt lấy.
Trải qua một trận chiến tại thác Vũ Môn hắn mới biết rõ bản thân nhỏ bé đến mức nào, tại đó không phải một mà là cả chục tên đều có thể uy hiếp đến tính mạng hắn, chưa kể đến thế lực phía sau những người này nữa.
Làm một tu luyện giả còn thêm là một tán tu, đôi lúc cũng là một bi ai.
Vấn đề vũ kỹ tạm thời không đáng lo nữa, Trần Lâm cũng thu lại trường kích liền quay về hang động chuyên tâm tu luyện..