Hai luồng suy nghĩ trong hắn nổi lên, một mặt hắn muốn một lần thử sức với đám tu linh giả kia, nhất là khi bản thân vừa đạt tới luyện khí trung kỳ, mặt khác hắn lại phải kìm nén bản thân lại.
Ở một nơi thế này nguy hiểm có thể sảy đến bất kỳ lúc nào, buộc hắn phải luôn duy trì bản thân ở trạng thái tốt nhất có thể.
Lực lượng của hắn vô cùng mỏng, mỏng đến mức đáng thương, cứ nhìn đám người kia, không phải là có gia tộc đi cùng thì cũng kết đội mà đi, bản thân hắn bên cạnh chỉ có một mình Sở Vị, mà liệu hắn có đáng tin tưởng mà không.
Bí mật của Trần Lâm nhiều, hắn ngại chia sẽ cùng người khác, cái cách mà hắn tu luyện đã là một điều khó lý giải được rồi, ít nhất thì hắn cho rằng là như vậy.
Cứ nhìn lại tu linh giả là biết, Trần Lâm rõ ràng hơn ai hết, một tu linh giả muốn tu luyện thì phải “Dung hồn thông thể”.
Cái gọi là Dung hồn thông thể là sử dụng bí pháp tu linh khai thông khiếu huyệt, điều này thì cũng tương tự như Hồng Bàng Hỗn Pháp của hắn.
Vừa giống nhau lại vừa khác nhau, nhưng mấu chốt lại chính là nằm ở điểm này, khiếu huyệt tu linh giả bị hạn chế bởi số lượng còn của hắn thì lại không.
Nói cho dễ hiểu thì tu linh giả chú trọng vào “Linh”, Linh ở đây là linh căn, là linh hồn, là linh thể, là linh cung,.
.
.
Chữ “Linh” lấy bản thân là trung tâm, từ đó khuếch đại tiềm năng bên trong, mỗi khiếu huyệt vừa là một xiềng xích cũng vừa là một cánh cổng.
Chỉ khi xiềng xích của bản thân bị phá tan, con người mới có thể bước qua một cảnh cổng mới, hoàn toàn tân sinh.
Mặc dù linh căn có hạn, khiếu huyệt thì không nhưng hai điều này lại hoàn toàn phụ thuộc vào nhau.
Cái chính là linh căn càng tốt thì càng có thể dễ dàng mở nhiều khiếu huyệt hơn.
Chính ở điểm này thiên tài và phế vật không gì hơn hai chữ linh căn.
Khiếu huyệt được mở càng nhiều thì tốc độ tu luyện càng nhanh, ngược lại khi mở ít linh căn thì tu luyện sẽ bị chậm đi rất nhiều.
Mỗi khi khảo hạch chiêu đồ Lĩnh Hồng sơn cũng thông qua linh căn chính là vì vậy.
— QUẢNG CÁO —
Mỗi khiếu huyệt là cánh cổng kết nối bên trong và bên ngoài cơ thể lại với nhau.
Tu linh giả chỉ khai phá tiềm năng bản thân, nhưng sức người có hạn, chính điểm này số khiếu huyệt sẽ bị hạn chế bởi số lượng nhất định.
Hàng ngàn hàng vạn năm qua, tu linh giả có thể mở ra được khiếu huyệt lên tới ba con số chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.
Dù có là thiên tài ngút trời, vạn cổ chí kim có một cũng không thể vượt qua được ranh giới này.
Khi Trần Lâm biết được điều này cũng chỉ biết thở dài cảm thán không thôi, khi ấy hắn lại càng thêm trân trọng Hồng Bàng Hỗn Pháp của hắn.
Công pháp tu chân này dù là của cha hắn hay là của Trần gia đều không đáng quan trọng, khi hắn lớn mạnh tương lại mọi thứ sẽ tự sáng tỏ.
Không bị giới hạn bởi có thể phàm trần, lấy thiên địa linh khí cọ rửa bản thân, tự làm lớn mạnh mình lên.
Với hắn huyệt đạo không phải dùng linh căn đến khai mở mà chính là nỗ lực của bản thân mình, mặc dù không thể phủ nhận công pháp tu luyện nhưng nỗ lực mà hắn bỏ ra cho đến bây giờ cũng không phải là nhỏ.
Cơ thể có tới ba trăm sáu lăm huyệt đạo, có một trăm lẻ tám đại huyệt, hai trăm năm bảy tiểu huyệt, tương ứng hơn ba vạn sáu ngàn lỗ chân lông.
Mặc dù không dám chắc có thể đả thông hết nhưng Trần Lâm tin tưởng chỉ cần hắn nổ lực thành tựu sau này sẽ không nhỏ.
Hiện tại so với một tu linh giả bất kỳ hắn nếu không nhỉnh hơn thì cũng ngang bằng hoặc cũng không thua kém quá nhiều, cái thiếu sót chính là tài nguyên.
Không có tông môn hay gia tộc chống đỡ mọi thứ chỉ có thể trông chờ và bản thân mình, cũng vì vậy Giăng Màn sơn là cơ hội cho hắn tranh thủ khoảng thời gian này.
Trong lúc Trần Lâm đang suy nghĩ miên man thì đám người xung quanh cũng đã liên tục đi vào Giăng Màn sơn.
— QUẢNG CÁO —
Lúc này là vào giữa buổi sáng, sương mù gần như vơi đi rất nhiều rồi, để lộ phía trong một mảng sơn môn rộng lớn.
Chả ai bảo ai, bọn họ như đã quen thuộc với nơi này, từng đoàn đội nối đuôi nhau đi vào.
“Trần đệ bảo trọng, mong là sẽ sớm có cơ hội gặp lại.” Sở Vị lên tiếng đánh thức Trần Lâm từ trong suy tư tỉnh lại.
Ánh mắt hướng về Giăng Màn sơn phía trường dường như tỏ rõ sự quyết tâm của mình.
Hắn vẫy tay chào Trần Lâm, nói rồi liền rời vị trí tiến đến một đám người đang tiến vào sơn môn phía xa.
Đám người kia Trần Lâm không biết cũng chả quen ai, nhưng có thể đoán được có lẽ đây là người của Sở gia đưa tới lần này.
Hắn không nói chỉ gật đầu với Sở Vị một cái rồi cũng hướng ánh mắt về sơn môn phía xa, trong ánh mắt hiện lên một cỗ quyết tâm, một luồng nhuệ khí không thể tả thành lời.
Đây là thế giới, bước qua sơn môn kia mọi chuyện đều có thể xảy đến, một thế giới tu chân đầy tàn khốc, dẫu bắt gặp yêu thú hay là tu linh giả sẽ không người biết, nhưng chắc chắn rằng sẽ không còn vẻ yên bình như hiện tại nữa.
Siết chặt nắm tay, hắn hít một hơi thật sâu cảm thụ giây phút bình yên cuối cùng trước khi phải để lại máu và nước mắt, có khi là chính mạng sống của mình nữa.
Không ai rõ quyết tâm hiện tại của hắn, có lẽ đến cả hắn cũng không biết rõ được.
Chỉ thấy bờ vai hắn khẽ run lên, là do sợ hãy hay phải chăng là do kích động mà thành.
Chờ đám người vơi bớt Trần Lâm mới chậm rãi tiến vào, đến sau dù biết là tài nguyên chiếm được sẽ bị giảm đi rất nhiều, nhưng thế này lại vừa hợp ý hắn, ngoài ra thực lực của hắn hiện tại cũng là một vấn đề.
Sương mù tan đi để lại một mảng lớn sau sơn môn, phía sau không khác lắm với những nơi Trần Lâm từng đi qua trước đây, cái khác chắc là lượng linh khí, so với bên ngoài thì nơi này có linh khí nồng đậm gấp bội, so với Hương Sơn thành thì không sai biệt bao nhiêu.
Chỉ là mới bên ngoài mà hắn đã cảm nhận rõ ràng được như vậy rồi, không biết ở phía sâu bên trong sẽ lên tới mức độ nào.
— QUẢNG CÁO —
Nếu không phải nơi này được coi là cấm địa quá nguy hiểm thì Trần Lâm đã muốn ở lại đây kiến tạo động phủ tu luyện luôn rồi, việc kiếm được một chỗ linh khí nồng đậm thế này không phải là dễ dàng gì.
Mới đầu vẫn rất dễ dàng, không biết do đây chỉ là bước đầu bên ngoài hay là tại hắn xuất phát chậm trễ nữa, Trần Lâm từng bước tiến sâu vào bên trong.
Không có gì nguy hiểm, xung quanh chỉ gồm những tiếng xào xạc, lách cách liên tục truyền tới.
Càng bước vào sâu bên trong âm thanh ngày càng rõ ràng, kết hợp với nó còn có vô vàn âm thanh khác xen lẫn truyền tới, thậm chí còn nghe ra được tiếng của các yêu thú trong đó nữa, tiếng yêu thú gầm rú, tiếng kêu gào phẫn nộ, tiếng chém giết, mọi thứ có đủ cả.
Trần Lâm cẩn thận đi phía sau, vận dụng linh lực về tai, thính giác của hắn được phát huy một cách tối đa, những nơi nào chỉ cần có một chút nguy hiểm hắn sẽ đi vòng tránh sang.
Tuy nhiên nếu có cơ hội hắn cũng không ngại nhảy vào, chỉ tiếc là từ đầu tới giờ đều gồm những trận đánh lớn, buộc lòng hắn phải từ bỏ suy nghĩ này.
Toàn những yêu thú cấp hai, còn không phải là loại tầm thường, so với Đường Lang mà Trần Lâm gặp trước đó thì mạnh mẽ hơn nhiều, Đường Lang chỉ là một yêu thú vừa đột phá cấp hai, cảnh giới còn không ổn định thì không thể so sánh với được.
Ngoài yêu thú thì sương mù vẫn là một cản trở không nhỏ, tuy nói là sương mù đã vơi đi rất nhiều nhưng khi vào sâu bên trong chúng vẫn còn vô cùng dày đặc.
Tầm nhìn chỉ có độ vài trượng đổ lại, với Trần Lâm ngay cả khi hắn vận dụng đến linh lực cũng chỉ nhìn thấy không quá được năm trượng.
Nơi này dù sao vẫn là địa bàn của yêu thú, đánh không lại thì chúng vẫn có thể đào tẩu, một khi để chúng đào tẩu vượt qua tầm nhìn sẽ không có ai mạo hiểm đuổi theo nữa cả.
Phải nói yêu thú ở đây vô cùng nhiều, nhiều hơn bất cứ nơi nào khác trước đây, thường thì yêu thú cần định một lãnh thổ rộng lớn không ai có thể can thiệp, ở đây lại hoàn toàn khác.
Qua chứng kiến Trần Lâm suy đoán bọn chúng dường như không đặt nặng vấn đề này, hành động còn theo quy luật cụ thể nhưng lại khiến không ai đoán ra được.
Lượng linh khí thế này thì yêu thú nhiều cũng là một điều dễ hiểu, nhưng hành động của đám yêu thú thì có lẽ còn chứa ẩn tình bên trong.
Một suy nghĩ rất nhanh chợt hiện lên trong đầu hắn, nhưng rất nhanh liền bị hắn đè ép xuống, nếu mà đúng như suy đoán của hắn thì mọi chuyện sẽ vô cùng tồi tệ không chỉ với hắn mà còn là toàn bộ những tu linh giả kia.
Hắn cần phải chuẩn bị cho trường hợp xấu nhất có thể xảy ra..