Ân Sủng

Chương 14: 14: Chiêu Nghị






Một cơn gió thổi qua làm cửa sổ ngự thư phòng rung động.

Chiêu Nghị chăm chú đọc tấu chương, hướng bóng đêm hỏi: “Nàng thế nào?”
Trong bóng đêm không biết tự bao giờ xuất hiện một thân ảnh.

Dáng người quen thuộc khuôn mặt anh tuấn, không phải Lý đại nhân Lý Tử Mặc thì ai.

Y hướng Thánh thượng làm một cái thủ thế: “Bẩm bệ hạ, nương nương dị ứng với xạ hương, không có gì nghiêm trọng.

Ngủ một giấc sẽ khỏi”
Hoàng thượng không đáp lại coi như đã biết.

Lát sau thấy Lý Tử Mặc vẫn ở đó không rời đi, bèn hỏi: “Còn chuyện gì sao?”
“Bệ hạ...!xin cho phép thuộc hạ đi làm nhiệm vụ”, Lý Tử Mặc khuỵu gối, bất khuất cúi mình cầu xin.

“Ngươi vẫn đang làm nhiệm vụ”
“Bệ hạ, thuộc hạ một thân võ nghệ là để hỗ trợ bệ hạ lo việc quốc gia đại sự.

Vấn đề trông coi phi tần kính xin bệ hạ giao cho người khác”
“Nàng ấy là ái nữ của Định quốc hầu.

An toàn của nàng ấy có thể quyết định an toàn của toàn bộ con dân Chiêu quốc”
Lý Tử Mặc nhăn chặt đôi mày kiếm, đoạn nói: “Bệ hạ, Chiêu quốc không sợ một nước chư hầu như Định quốc”.

Lý do ngài đưa ra quá miễn cưỡng rồi.

Chiêu Nghị chậm rãi buông xuống tấu chương trong tay, đi tới bên trà kỷ trong ngự thư phòng rót một chén trà.

Hắn ra hiệu cho người còn lại tới ngồi bên cạnh, tay nhấc lên chén trà chế tạo tinh xảo mà ngắm nhìn.

Một thân nam nhân nhuốm mùi máu tươi, không đếm nổi đã có bao nhiêu kẻ phải chết dưới bàn tay ấy.

Tưởng chừng khi đặt hắn ở cạnh những thứ tao nhã này sẽ khập khiễng, nhưng không ngờ lại phù hợp tựa như một bức tranh thủy mặc.
Bạc môi mấp máy mà rằng: “Nhưng nếu có thể tránh được chiến tranh không phải càng tốt sao?”
Lý Tử Mặc trợn mắt, tuy Thánh thượng nói đúng lý hợp tình, nhưng y vẫn không thể chấp nhận lý do này.
“Rõ ràng là bởi bệ hạ yêu thương nàng ta, sao phải lấy lý do này nọ”
Lý Tử Mặc đi tới bên trà kỷ tiếp nhận chén trà, kìm chế tâm tình khó chịu mà nói, dứt lời mới thấy mình nói lời kia có bao nhiêu bất kính với Hoàng thượng.

Cũng may bọn họ từ nhỏ đã cùng nhau, hoàng thượng không thực sự vì chuyện nhỏ này mà tính toán với y.

Chiêu Nghị nghe xong chỉ đạm mạc cười.

“Ngươi cảm thấy việc ta yêu thích nàng có khả năng sao?”
Lý Tử Mặc nghẹn lời.
Theo dòng hồi tưởng nhớ lại, từ năm tám tuổi quen biết Thánh thượng đến giờ, y chưa thấy ngài đối với ai hay vật gì thể hiện lòng yêu thích.

Chiêu Nghị sống bấy nhiêu năm trời chỉ khiến Lý Tử Mặc cảm nhận rằng hai chữ tình cảm vốn không tồn tại trong con người hắn.

Nói quá chính là, Chiêu Nghị giống như không có trái tim.
Từ nhỏ hắn đã khác biệt với đám trẻ bọn họ.


Chiêu Nghị rất trầm lặng.

Lúc đám bọn họ chơi đùa, Chiêu Nghị ngồi đọc sách, lúc bọn họ trốn học, Chiêu Nghị một mình tới lớp nghe giảng.

Chiêu Nghị hồi đó giống như thuộc về thế giới khác, hắn dành cả tuổi thơ chỉ để phấn đấu trở thành vị Hoàng tử xuất sắc nhất.

Thế nhưng chớ trêu thay, những cố gắng của hắn ai cũng thấy được, chỉ có thân sinh phụ thân của hắn- Thái thượng hoàng, không thấy được.
Cho dù lão sư khen bao nhiêu lần, mỗi kỳ khảo hạch đều đứng đầu, hay mặc kệ hắn tài hoa ưu tú thế nào đi chăng nữa, Thái thượng hoàng đều chưa một lần công nhận hắn.
Năm Chiêu Nghị mười bốn tuổi, vào một buổi tảo triều, hắn đứng giữa bá quan văn võ, xin được theo cha y- Chấn quốc tướng quân Lý Hâm ra trận.

Toàn bộ quan triều đình bấy giờ đều chê cười hắn, nói hắn tuổi nhỏ hiếu thắng cẩn thận trèo cao ngã đau.

Duy chỉ có phụ thân y nhìn ra được hắn khác biệt.

Phụ thân nói với y rằng Nhị hoàng tử có phong thái của bậc đế vương, tương lai nhất định quân lâm thiên hạ, trở thành một bậc hiền vương đời đời ghi nhớ.

Nhưng khi ấy phụ thân ngại hắn tuổi nhỏ không dám xin cho hắn ra trận, sợ rằng đao thương chiến trường không có mắt sẽ đem đứa nhỏ này giết chết.
Nào ngờ, hoàng thượng lại giống như phó mặc tính mạng hắn, đồng ý để hắn theo chân phụ thân y.

Nói là giúp hẳn trưởng thành, còn không bằng nói vứt bỏ không quan tâm hắn.
Ai cũng không nghĩ tới, Chiêu nghị bởi một lần vứt bỏ này mà làm nên lịch sử.

Thiếu niên ấy chỉ mới mười bốn tuổi, khi mà đám trẻ cùng lứa bọn họ còn đang ngồi nghe lão sư giảng về binh pháp Tôn Tử, hắn đã tự tay lấy đầu tướng lĩnh quân đối địch.

Một mũi tên kia vượt qua hàng rào quân địch trùng trùng, chuẩn xác ghim vào tim tên tướng lĩnh xấu số nọ.


Phụ thân y bây giờ kể lại vẫn là một loại biểu cảm kính ngưỡng.
Lại nói năm đó thái thượng hoàng băng hà, nội bộ triều đình lục đục, Chiêu Nghị cướp lấy ngai vàng vốn thuộc về Lục hoàng tử.

Đúng! Không phải y nói nhầm.

Cái sự thật mà sau một hồi phân tranh đã bị cải biến và che lấp chính là Thánh chỉ cuối cùng của Thái thượng hoàng.

Trong Thánh chỉ ghi rõ rành rành, “Nay trẫm không thể tiếp tục gìn giữ cơ đồ Tiên đế để lại, mong muốn truyền ngai vị cho Lục hoàng tử Chiêu Cảnh Hiên”.
Lạc vương gia, thân sinh đệ đệ của Thái thượng hoàng, cũng là hoàng thúc của Chiêu Nghị, vốn là người không tranh với đời, chỉ muốn hoàn thành đúng với tâm nguyện của Hoàng huynh y mà phò trợ Chiêu Cảnh Hiên lên ngôi.
Đáng tiếc, thói đời xưa nay thắng làm vua thua làm giặc, lịch sử được vẽ nên từ tay kẻ chiến thắng.

Y không nghĩ tới Chiêu Nghị từ lâu đã chuẩn bị một con đường lát hoàng kim tiến tới ngai vị, nên y thua cuộc.

Thành ra người đời giờ nhắc đến y chỉ còn là cái thuỵ hiệu đầy phỉ báng, là một kẻ phản đồ có ý định cướp ngôi vua, là nỗi ô nhục của hoàng tộc.
Lý Tử Mặc vẫn nhớ tình cảnh đêm đó, Lạc vương gia bị bắt quỳ gối trước cửa đại điện bộ dáng chật vật thảm hại.

Mái tóc y xõa tung, trên khuôn mặt anh tuấn nhuốm đầy máu tươi quân mình, y nói: “Chiêu Nghị, ngươi thực sự muốn trở thành một người bất trung, bất hiếu, bất nghĩa bị người đời phỉ báng.

Kể cả chết đi cũng bị đày xuống mười tám tầng địa ngục, mãi mãi không được siêu sinh?”
Chiêu Nghị cong bạc môi tàn nhẫn cười.

“Người bất trung, bất hiếu, bất nghĩa bị người đời phỉ báng là ngươi, không phải trẫm.

Còn sau khi chết đi… chết rồi còn để tâm làm gì.

Trẫm cũng không nghĩ tới lại sống một lần nữa”.
“Ngươi… ngươi không sợ bị báo ứng sao? Còn có hài tử sau này của ngươi, ngươi không sợ nó cũng như ngươi bây giờ, giết hại phụ hoàng, cướp ngôi thân đệ, làm ra những việc vô nhân đạo này hay sao?”
“Hoàng thúc, trẫm cảm thấy hoàng tộc họ Chiêu đến đời trẫm là đã đủ dài rồi.


Ngươi nghĩ sao nếu sau này trẫm truyền ngôi cho một người có đủ tài đức nhưng không thuộc họ Chiêu?”
Lạc vương gia trợn trừng hai mắt khó tin nổi, sau đó nổi điên muốn thoát khỏi kìm kẹp mà xông tới một đao giết chết Chiêu Nghị.
“Hoàng thúc, nể tình ngươi coi như một nửa thân huynh đệ của trẫm, trước khi tiễn ngươi theo chân phụ hoàng, trẫm cam đoan sẽ buông tha cho người nhà ngươi.

Ngươi có thể yên tâm được rồi.” Dứt lời liền vung tay cho cấm vệ quân đem Lạc vương gia giải đi.
Lý Tử Mặc dừng hồi tưởng, nghĩ tới năm đó y từng hỏi phụ thân, tại sao lại tiếp tay cho Chiêu Nghị làm phản.

Phụ thân tuyệt không hối hận mà nói rằng: “Lý gia ta đời sau nối tiếp đời trước một lòng phò trợ quân vương bảo vệ non sông Chiêu quốc, trung với bệ hạ, hiếu với con dân Chiêu quốc.

Phụ thân ngươi tuy rằng được liệt vào hàng ngũ làm phản thế nhưng không thẹn với liệt tổ liệt tông Lý gia”.
Nói rồi ông vỗ vai Lý Tử Mặc.

“Tử Mặc, muốn thần tử trung thành tận tâm cống hiến, trước tiên quân vương phải là người có khả năng.

Thái thượng hoàng vì tư tâm mà ghẻ lạnh Hoàng thượng, nhưng ngai vị kia người duy nhất xứng đáng ngồi lên cũng chỉ có Hoàng thượng của chúng ta.” Lão nhân gia buông tiếng thở dài.

“Hoàng thượng từng đến tìm ta cầu ta trợ giúp ngài trang ngai vị, con biết ta đáp lại ngài thế nào không?”
Lý Tử Mặc lắc đầu.
“Thần tuy rằng tuổi tác đã cao nhưng không mụ mị đầu óc.

Ai xứng ai không xứng, theo ai phản ai, vốn không cần Thái tử phải răn dạy, đến lúc cần tự khắc thần sẽ đưa ra quyết định của mình.”
Phụ thân y híp mắt cười vui vẻ.
“Ta vốn muốn thử xem thái độ của ngài thế nào, không ngờ Hoàng thượng một chút rung động cũng không có, chỉ gật đầu rời đi.

Sau đó như con thấy đấy, phụ thân con chậm trễ nửa tháng, bệ hạ cũng không đánh mất khí thế của mình, giống như có phụ thân con giúp hay không đều không quan trọng.

Tử Mặc, phụ thân con đã chọn được một minh quân.”.