Kịch liệt một buổi sáng, thân thể Tần Duyệt hư nhuyễn, thỏa mãn dựa vào ngực Tôn Xán Tình. Y thực hưởng thụ mỗi lần làm xong hai người thân mật như vậy. Dường như thân thể giao hợp quá nhiều, hai người cũng trở nên càng gắn kết.
Thường sau khi làm xong, hai người muốn ôm nhau nói chuyện, thỉnh thoảng trao mấy nụ hôn, phải thân mật đủ mới thấy mỹ mãn, nhưng hôm nay Tôn Xán Tình làm xong liền tính chạy lấy người, Tần Duyệt lại gần chỗ không, mờ mịt lưu lại trên giường.
Tôn Xán Tình vừa mặc áo vừa nói:
"Lão sư, chút nữa tôi còn có việc, liền đi trước."
Tiếp theo cúi xuống ở trên mặt Tần Duyệt hôn một cái, cười, "Lão sư rời giường hảo hảo tắm rửa, sẵn tiện cũng giặt quần sạch sẽ, lần tới tôi còn muốn lại xem lão sư mặc đâu."
Tần Duyệt cúi đầu nhìn nhìn quần lót chữ Đinh ướt đến rối tinh rối mù, tức khắc mặt nóng lên. Lúc y ngẩng đầu lên, Tôn Xán Tình đã đóng cửa ra ngoài.
Tần Duyệt phản ứng không kịp, trong trí nhớ, trừ bỏ một ít tình huống đặc biệt, Tôn Xán Tình như hôm nay làm xong một lần liền đi là lần đầu tiên. Hắn nói có việc, nhưng rốt cuộc là chuyện gì?
Gần đây Tôn Xán Tình so trước kia có chút khác thường, không chỉ mỗi buổi tối lại đây muộn, hôm qua khi tìm hắn hắn còn che che dấu dấu, cửa cũng không muốn mở, còn có câu "Qua mấy ngày nữa thì tốt rồi", đến tột cùng là ý tứ gì?
Tần Duyệt không rõ, trong lòng ẩn ẩn cảm thấy không thoải mái.
Vì sáng nay trước mặt Nghê lão sư nói dối, Tần Duyệt cả ngày đều không ra cửa, cơm trưa cơm chiều cũng ở trong ký túc xá giải quyết, mà cả ngày nay, Tôn Xán Tình vẫn không đến tìm y.
Tới tối, Tôn Xán Tình thậm chí lúc y ngủ cũng không tới, lý do vẫn như cũ là một câu hàm hồ "Có việc". Khi Tần Duyệt truy hỏi hắn, Tôn Xán Tình ấp úng không muốn nói rõ, qua loa lấy lệ vài câu rồi cúp điện thoại. Cuối cùng Tần Duyệt một người lẻ loi nằm trên giường, trong lòng vắng vẻ, có chút muốn thở dài.
Trong ký túc xá Tần Duyệt vốn dĩ chỉ có một chiếc giường đơn, giường đôi này là lúc trước Tôn Xán Tình một hai quấn lấy y đòi đổi. Hiện tại Tôn Xán Tình không ở, Tần Duyệt mới phát hiện mình đã không quen một mình đi vào giấc ngủ, giường này cũng chưa bao giờ có vẻ quá rộng như thế.
Y trở mình, nằm chỗ ngày thường Tôn Xán Tình vẫn nằm, ngửi hương vị gối đầu lưu lại.
Hương vị vốn thuộc về Tôn Xán Tình bị mùi nước hoa hắn dùng mấy ngày nay che lấp, Tần Duyệt không thích.
Chủ nhật hôm sau, Tôn Xán Tình vẫn như cũ không thấy bóng dáng, Tần Duyệt rốt cuộc ngồi không yên, lại chạy tới gõ cửa ký túc xá Tôn Xán Tình. Khi Tôn Xán Tình phát hiện người tới là Tần Duyệt, vội vàng chắn cửa không cho y vào:
"Lão sư, ở đây rất loạn, em vẫn là đừng vào."
Hai người bên nhau nhiều năm, Tôn Xán Tình có bộ dáng gì Tần Duyệt chưa thấy qua, trong phòng loạn một chút là xảy ra chuyện gì? Y là quyết tâm muốn đi vào, nói:
"Không có gì, nếu loạn tôi có thể giúp cậu dọn dẹp một chút, cậu trước để tôi đi vào lại nói."
Tôn Xán Tình che cửa gắt gao, sức Tần Duyệt không bằng Tôn Xán Tình, vẫn không vào được bên trong. Hai lần liên tiếp bị chắn ngoài cửa, Tần Duyệt thật sự không vui, ngữ khí cũng cao hơn:
"Cả ngày cậu rốt cuộc ở bên trong làm cái gì? Xem cũng không cho xem, hỏi cũng không nói, có chuyện gì tôi không thể biết?"
Tôn Xán Tình nhanh miệng: "Duy nhất em không thể biết!"
Nói xong cũng tự biết mình nói sai, liền im miệng.
Lời này thật sự làm Tần Duyệt hít lãnh khí, "Hảo, cậu thích làm cái gì thì làm cái đó, tôi mặc kệ!"
Nói xong không màng Tôn Xán Tình giữ lại giải thích, quay đầu về ký túc xá của mình.
Nhớ lại lời nói Tôn Xán Tình vừa rồi, Tần Duyệt thực sự ngăn không được khổ sở, y biết Tôn Xán Tình đã sớm không như thiếu niên trước kia vẻ mặt ngây ngô vô tiết chế không muốn xa rời y. Hắn trưởng thành, sẽ thành thục, là một người độc lập tự chủ. Hắn sinh hoạt không chỉ có tình yêu với Tần Duyệt, còn có rất nhiều chuyện khác quan trọng.
Khi biết mình bị an bài ngoài kế hoạch của hắn còn bị cho ở ngoài, nghe được câu "Duy nhất em là không thể biết", Tần Duyệt vẫn là thương tâm. Y hoài niệm bộ dáng Tôn Xán Tình còn chưa trưởng thành đối mình ỷ lại vô hạn, tuy như vậy thường thường làm y bất đắc dĩ, nhưng sâu trong nội tâm Tần Duyệt kỳ thật là yêu thích.
Khi đó y có được đứa nhỏ tuyệt đối si tâm cùng thành khẩn, mà hiện tại hắn lại có bí mật với y ── hơn nữa là duy nhất không thể cho y biết. Tần Duyệt đột nhiên sinh ra loại nôn nóng, cùng với một loại cảm giác vô lực nắm(ở đây hiểu là không giữ được) không người yêu.
Chạng vạng, Tần Duyệt một người đi căn tin trường học ăn cơm, vừa ngồi xuống không lâu, Mạnh Triết Vũ cầm khay đi đến bàn bên cạnh y, hỏi: "Tần lão sư, nơi này không ai ngồi chứ?"
Tần Duyệt ngẩng đầu phát hiện là hắn, trả lời:
"Không có, mời ngồi."
Mạnh triết vũ thoải mái hào phóng mà ngồi xuống, tự quen thuộc mà cùng hắn đến gần nói:
"Tần lão sư cuối tuần không đi chơi sao, như thế nào còn ở trong trường cơm."
Tần Duyệt cười: "Cuối tuần tôi thường ăn cơm ở trường học, ngược lại là lần đầu tiên thấy Mạnh lão sư cuối tuần cũng ở chỗ này."
Mạnh Triết Vũ uống canh, chậc lưỡi: "Hôm nay vốn dĩ muốn gọi Tôn Xán Tình cùng ra ngoài chơi, kết quả hắn nói không rảnh, tôi lại hỏi Tề Tiếu Hoan, nàng cũng nói không rảnh, tôi xem hai người kia khẳng định là lại cùng nhau đi."
Tay Tần Duyệt cầm đũa nắm thật chặt, nói:
"Chắc không đâu, hôm nay Tôn lão sư vẫn luôn ở trong ký túc xá, tôi còn đi tìm hắn."
Mạnh Triết Vũ ha ha cười: "Chính là hai người cùng nhau ở trong ký túc xá, này mới có ý tứ a!"
"Phải không."
Tần Duyệt nhớ lại lần trước Tôn Xán Tình nói hắn cùng Mạnh Triết Vũ và Tề Tiếu Hoan cùng đi ăn khuya, kết quả từ Mạnh Triết Vũ nghe được cách nói khác, ngày đó có phải hay không chỉ có Tôn Xán Tình và Tề Tiếu Hoan hai người ở bên nhau?
Tôn Xán Tình trăm phương nghìn kế ngăn cản mình vào cửa, là vì trong phòng còn có một người khác sao? Còn có hắn mỗi tối lại đây khi đột nhiên sài nước hoa, chẳng lẽ là vì che dấu hương vị khác?
Tần Duyệt cảm thấy không nên hoài nghi Tôn Xán Tình, nhưng nghe Mạnh Triết Vũ nói xong, dấu vết khác thường gần đây làm y thật sự nhịn không được đa tâm. Y đã sắp ba mươi, mà Tôn Xán Tình tuổi vẫn còn trẻ, cùng y bất quá chỉ vừa mới bắt đầu. Nếu hắn chán ghét loại quan hệ hiện tại này, hoàn toàn có lựa chọn khác.
Hơn nữa Tôn Xán Tình vốn dĩ không phải trời sinh đồng tính luyến ái, Tần Duyệt nhớ rõ hắn trước kia đã nói với mình, trước lúc hắn thích y, cũng từng không nghiêm túc kết giao qua một hai cô bạn gái.
Tần Duyệt đến nay chưa bao giờ hoài nghi tình cảm Tôn Xán Tình đối với y, nhưng hiện tại trong lòng y lại xuất hiện một tia khủng hoảng lạnh lẽo. Vừa lúc bắt đầu y hoàn toàn tín nhiệm hắn, có phải hay không có chút quá tự tin?
Tôn Xán Tình chẳng lẽ thật sự cùng Tề Tiếu Hoan có quan hệ không giống bình thường ── nếu như vậy, xác thật là một bí mật duy độc không thể để Tần Duyệt biết.
Tôn Xán Tình biết mình ban ngày khi chọc Tần Duyệt không cao hứng, thế là nghĩ buổi tối chờ y tâm bình khí hoà lại đến hảo hảo xin lỗi. Tối nay khi hắn tới tìm Tần Duyệt, rõ ràng cảm giác được áp suất thấp chung quanh hắn.
Tần Duyệt mở cửa cho hắn, một câu chưa nói liền xoay người vào phòng, Tôn Xán Tình tiến muốn ôm y, bị y né tránh, Tôn Xán Tình tươi cười nói:
"Lão sư còn giận tôi? Hôm qua là tôi nói sai, em là lão sư, vậy đánh tôi giáo huấn một chút đi, thuận tiện cũng bớt giận."
Tần Duyệt nghe hắn nói như thế, nhất thời lại có chút mềm lòng, ngữ khí cũng ôn hòa, "Cho tới bây giờ tôi không dùng cách xử phạt thân xác học sinh."
Tôn Xán Tình bắt lấy tay y đánh mặt mình một chút, nói: "Không có việc gì, tôi thích lão sư dùng cách xử phạt thân xác tôi."
Thuận thế kéo y vào lồng ngực, ở kẽ mông chọc một chút, "Đặc biệt là dùng nơi này dùng xử phạt thân xác tôi."
Tần Duyệt bị hắn chọc đến mềm nhũn, dựa vào ngực Tôn Xán Tình, nhưng y không quên sự tình phát sinh hôm nay, nói:
"Cậu cũng đừng luôn lời ngon tiếng ngọt, chỉ cần không có chuyện gạt tôi thì tốt rồi."
Tôn Xán Tình thanh minh, "Tôi thật không tính toán gạt lão sư chuyện gì."
Hắn ở trên lỗ tai Tần Duyệt hôn một cái, "Chẳng qua nghĩ tới thời điểm thích hợp sẽ cho em biết."
Tần Duyệt trong lòng đã có ngờ vực, nghe xong lời này không khỏi suy nghĩ một hướng. Thời điểm thích hợp là lúc nào? Chẳng lẽ phải chờ tới khi hắn cùng người khác đã xác định tình cảm, mới tính toán cho y biết để vô pháp thay đổi kết quả sao?
Tần Duyệt không hy vọng giữa bọn bọn họ có hoài nghi cùng ngăn cách, nói đùa hỏi:
"Cậu như thế sợ tôi tiến vào phòng, bên trong còn giấu người khác đi?"
"Như thế nào sẽ." Tôn Xán Tình lập tức phủ nhận, "Tôi mới không nghĩ để cho người khác nhìn thấy ──"
"Nhìn thấy cái gì?" Tần Duyệt truy hỏi hắn.
"Khụ, không có gì."
Tôn Xán Tình ánh mắt né tránh muốn nói sang chuyện khác, "Lão sư, chúng ta ngủ sớm chút đi, ngày mai là thứ hai."
Tần Duyệt thấy hắn che che giấu giấu, rốt cuộc nhịn không được:
"Hôm nay lúc tôi ở căn tin gặp Mạnh lão sư, hắn nói cậu hôm nay cùng Tề lão sư ở bên nhau đâu."
"Nào a, hôm nay không phải tôi vẫn luôn ở trong ký túc xá sao."
"Tôi cũng nói với hắn như thế, nhưng hắn lại nói, chính là hai người cùng nhau ở trong ký túc xá, lúc này mới có ý tứ."
Tôn Xán Tình nghe được buồn cười, "Lung tung rối loạn cái gì, đừng nghe hắn nói bừa."
Nhưng Tần Duyệt không cười, tiếp tục:
"Có một buổi tối cậu nói cậu cùng Tề lão sư và Mạnh lão sư cùng đi ăn khuya, nhưng sau đó Mạnh lão sư nói cho tôi, ngày đó hắn cả đêm cửa cũng chưa ra, hơn nữa hắn cũng không vui làm bóng đèn cho hai người."
Tôn Xán Tình lúc này nghe ra điểm ý tại ngôn ngoại, tươi cười cũng cương ở trên mặt, hỏi:
"Lão sư, em hoài nghi tôi?"
Hắn kinh ngạc, nhưng càng ủy khuất, như trung khuyển bị chủ nhân nghi kỵ:
"Lòng tôi trừ bỏ em ai cũng không được, tôi nghĩ em biết, nhưng em còn hoài nghi tôi cùng người khác?"
Tôn Xán Tình dùng biểu tình như vậy nói ra, làm Tần Duyệt nhịn không được đau lòng:
"Tôi không muốn hoài nghi cậu, nhưng cậu không cảm thấy gần đây cậu có điểm khác thường sao, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, có thể nói cho tôi hay không?"
Tôn Xán Tình cúi đầu, cắn môi, nói: "Tôi chỉ là muốn cho em một kinh hỉ."
"Kinh hỉ?" Đáp án này Tần Duyệt rất ngoài ý muốn.
"Vốn dĩ phỏng chừng ngày mốt là được, nhưng nếu lão sư thật sự muốn biết ── ngày mai đi, ngày mai buổi tối em tới ký túc xá của tôi, tôi nhất định đem tất cả đều chuẩn bị tốt." Nói xong người liền đi ra cửa, một bộ vội vội vàng vàng.
"Ai, Xán Tình ──"
Tần Duyệt định gọi hắn, lại thấy Tôn Xán Tình đi nhanh, chỉ còn âm thanh đóng cửa.