Cậu tú với lão đạo sĩ vội vàng chạy nhanh về phía rìa làng, lúc này cả hai chạy không ngưng nghỉ. chạy được tầm hơn một canh giờ, cả hai ngồi xuống thở dốc. Đang nghỉ ngơi thì bỗng nhiên gió lạnh thổi thốc tới, theo đó là một mùi vị bất an khó diễn tả được. Lão đạo sĩ nhíu mày, liền ngay đó cắn ngón tay trở tay trái, vẽ lên gốc cây chò đối diện một đạo phù văn, sau đó niệm chú:
– Lĩnh Nam thiên vi Hồng Bàng nhân, La Bình lâm chủ vi Sơn Tiêu chi binh! Khởi… Khởi… Khởi.
Tức thì từ trong cây chò đối diện bỗng nứt dần ra, rồi từ chỗ nứt có một dị vật bò ra. Thoắt cái, từ hình dạng nhỏ như bàn tay người lớn, nó đã lớn như thổi cao gần ba trượng, mặt mũi dữ tợn, hai hàng răng nanh dài như lưỡi dao. Thân thể cao lớn dị thường, lông dài màu xanh như rêu, trên đều có sừng như sơn dương, lại chĩa nhánh như hươu, thân thể to lớn nhưng hai tay lại dài giống vượn, mắt có tới sáu con, nhưng lại ba cặp thì có hai cặp mắt như mắt mèo, còn đôi mắt còn lại đồng tử vàng khé, sọc dài như mắt rắn. Không cần bàn cãi nữa, cậu tú biết rừng đây là Linh vật mà người ta ngày đêm đồn thổi, Sơn Tiêu!
Lúc này đầu Si Mị kia đã đuổi tới, cậu tú lúc này mới nhìn rõ được chân thân của nó. Si Mị mang cánh dơi, chân dê, đuôi như đuôi hổ đập đi dập lại xuống đất. Ả có khuôn mặt mèo nhưng lại có tai trâu, vuốt dai nửa gang tay người, tuy thân thể có lông mao màu xám, nhưng ẩn hiện ở dưới lại là một tầng lân phiến thật dày như con tê tê. Cậu tú hit lạnh một hơi, rõ ràng đây là đầu lĩnh của Si Mị, Tu La Kiền Si.
Lại nói về Kiền Si, trong Kinh Phật có viết “Khi Đức Phật ngồi tham ngộ dưới gốc cây Bồ Đề, Ác Ma Thiên có đến quấy quá Ngài, hắn cùng Ngài đấu trí đấu Pháp liền thua. Nhưng thủ hạ của hắn trốn thoát có Thiên ma Ba Tuần cùng Tu La Kiền Si”. Còn Thái Vi có viết “Kiền Si là đầu lĩnh của chư thiên Si Mị. Si Mị oán khí tích dày, lại không có Thần để tu luyện, không sinh Linh đài, không tạo Nguyên Anh. Nhưng Kiền Si vào ngày Hạ nguyên (Tết Trùng Thập) mà lợi dụng Âm Dương giao hòa, cướp đoạt đi Dương khí mà trở Kiền!”. Vậy nên dù lý giải theo Phật hay Đạo thì Kiền Si pháp lực không thể nghi ngờ được.
Kiền Si và Sơn Tiêu đều có thân dựa nuí, lấy sơn linh thạch khí mà nâng cao pháp lực. Hai chủng này không giống như Si Mị và Võng Lượng lãnh thổ địa bàn xa nhau, tạm thời mà cấu kết- chúng nhìn thấy nhau như nhìn thấy tử địch thiên sinh. Hơn nữa Kiền Si vốn là ma vật tự tu mà thành, còn Sơn Tiêu là sơn linh dưới trướng của Mẫu Thương Ngàn La Bình thánh mẫu, vốn chính tà đối lập, chúng liền lao vào nhau mà tử chiến.
Kiền Si cùng Sơn Tiêu mạnh mẽ không hợp lẽ thường, chúng lại chiến đấu không màng sinh tử, nên cả một cùng rừng núi như có cơn bão tó đi qua, bạt thành từng mảnh. Tiếng động vang lên ồn ã như tiếng sấm, gió thổi cùng tiếng rít gào khiến người khác sợ đến nhũn gối. Cậu tú ngoảnh lại thấy bọn chúng đang lao vào nhau cắn xé nhau như mãnh thú. Cả hai thứ yêu vật vốn dĩ hình thể to lớn hơn con người rất nhiều, giờ hung tính trỗi dậy khiến chúng không ngại triển hết thực lực, liền hóa lớn lên mà tiêu diệt tử địch.
Lúc này lão đạo mới kéo cậu tú, cả hai tiếp tục chạy sâu vào rừng, men theo sao Bắc Đẩu mà chạy ngược ra. Sao Bắc Thần chiếu sáng cả mảnh trời phương Bắc, cả hai liền chạy theo hướng Nam, lúc này lão đạo mới âu sầu mà nói:
– Kiền Si này không biết đã ăn bao nhiêu người, không phải tám chục cũng đến cả trăm! Giờ yêu khí nó đã trở nên quá tà dị rồi, đừng thấy Sơn Tiêu đang đánh ngang tay, chẳng qua là cái vỏ thôi, chúng ta mau chạy về phương Nam. Vi sư ắt có cách tiêu diệt yêu nghiệt đấy.
Chạy thêm hai ba dặm nữa, cả hai thầy trò đều thở không ra hơi. Đến lúc này lão đạo sĩ mới cười lớn, vội vàng nói với cậu tú Nhĩ:
– Nguyên Nhĩ, con mau lấy Chu Sa, cốt Xương Bồ, Kim Đồng mẫu, Thủy Liên sương rắc một vòng thành hình mũi tên cho ta. Lại thêm lấy chỉ ngũ sắc bện thật chắc thành hình mũi tên đặt lên. Ta nghĩ trận chiến bên kia đã ngã rồi, chuẩn bị vẫn hơn.
Rồi lão lại lấy tiền đồng ra rải khắp thành hình một mũi tên nữa, cậu tú nhìn kỹ mới phát hiên ra không phải là Gia Long thông bảo thường thấy, mà là một đồng tiền cổ, tuy vậy nó vẫn phát ra ánh đồng đến mê người. Lão đạo sĩ lúc này mới cười cười nói:
– Tiền đồng vì sao lại được dùng để trừ tà biết không? Người ta nói, tiền đồng qua tay nhiều người, nhiễm dương khí nặng nên mới được dùng để trừ tà. Đúng một phần thôi, đồng là con của hoàng kim, mà kim khắc tử vật, nên ta mới dùng đồng! Đồng tiền này là Càn Phù thông bảo, đúc thời Lý, đến nay gần một ngàn năm hun đúc linh khí, không thể coi thường đâu.
Rồi lão mới thở hắt ra, đi một vòng cảm thán:
– Chỗ mà chúng ta đang đứng có thể trước là một trọng thập quý phúc đại phong thủy, chính là Long Hổ cao tủng. Thế này chính là tả Thanh Long hữu Bạch Hổ, cung nhau ôm địa thế. Nhưng chắc lũ Tây dương đã cho nổ gò Thanh Long để làm gì đó, nên giờ thành kiểu Thanh Long phi khứ- Thanh Long tùy thời mà bay. Lại thêm gò Bạch Hổ vốn là chủ hành Kim, thế vốn đang dung hòa lại bị phá, nên sát khí càng nặng. Con nhìn địa thế phía trước, cả khoảng rừng bị phá đi non nửa, giống hệt thế Xung xạ Sát. Kiền Si mà tới, ta ắt xạ Kim Đồng ngũ sắc tiễn.
Vừa nhắc liền tới, cơn gió tanh tưởi từ đâu lùa về, thốc bay cả hai thầy trò lùi ra sau cả mét, từ sau con gió Kiền Si đang dần tiến tới. Sau cơn kịch chiến người nó thảm hại vô cùng, hai cánh dơi một cánh bị mất, một cánh nát bươm. Con mắt trái bị móc ra, toàn thân đầy má, mà cánh tay trái bị cụt phân nửa. Cậu tú vô cùng chấn động, càng chấn động hơn nữa là trong tay nó cầm một cái đầu toàn máu, là đầu của Sơn Tiêu. Trông thấy cả hai sư đồ, Kiền Si trong mắt ánh lên vẻ hung tàn, liên cầm đầu Sơn Tiêu lên mà cắn một cái, máu mé phút ra, rồi nó nhìn về phía hai người như đe dọa. Lúc này lão đạo sĩ lại bấm quyết, giọng khàn khàn.
– Xích Quỷ tinh dạ chiếu thập nhị bát tú… Hồng Bàng nhân thụ Xích Quỷ quang vĩnh tỏa…
Tức thì cậu tú có cảm giác từ sao Xích Quỷ có một luồng sáng tụ vào người lão đạo, rồi lão bấm quyết lần nữa,ảnh sáng đấy từ người lão đưa vào trong hình tiễn mà cậu tú đã xếp trước đó. Lcs này Kiền Si mới hốt hoảng, vội lao vào, thì dưới ảnh sáng từ người lão đạo, Chu Sa, Xương Bồ, Kim Đồng, Thủy Liên nhanh chóng bị hòa tan ra. Gò Bạch Hổ bên phải phát ra tiếng gầm như hổ gầm, tiếng gầm lớn dần rồi thoắt cái không khí như ngưng đọng. Từng khí lạnh từ gò Bạch Hổ bay ra, như hư như thực bàng bạc, cậu tú từng đi vào trong khu kháng chiến Cần Vương, từng nhìn thấy người chết, thấy chiến trường. Cậu biết rõ đấy là sát khi ngưng thực từ gò Bạch Hổ. Bấy giờ mũi tên nhuộm đỏ ánh sáng màu huyết của sao Xích Quỷ, quay tròn rồi như có một cánh cung vô hình, nó bị kéo lại.
Kiền Si biết nguy hiểm tới gần, liền quay đầu định bỏ chạy.
Lúc này cánh cung vô hình bỗng như buông ra, mũi tên bay như sao băng lao thẳng về phía nó. Theo nó là cả một cơn lốc sát khí nhưng tụ của khu tuyệt địa phong thủy “Thanh Long phi khứ, Bạch Hổ bất viên nhu, Xung xạ Sát. Liền Si vừa chạy
ưa được chừng trăm trượng mũi tên đã phá gió, trong ánh mắt tuyệt vọng của nó, mũi tên bắn thủng thân thẻ, cùng gió lốc như xoáy nát phần còn lại.
Lúc này, lão đạo mới thở dài một hơi, lão bỗng cảm thấy mát lạnh. Sờ lên thì thấy lạnh lạnh, ra là lão vận quá nhiều linh lực nên quá sức, đã phát triển tới mức phản phệ, máu mũi liền trào ra.
Lão chỉ kịp quay ra nói vội một câu với cậu tú: “Trở về tông môn!” rồi ngất lịm.