Ẩn Sĩ

Chương 12: Hồng Hà Si Mị thượng (tiếp)




Khi lão đạo sĩ nhắc đến hai từ “Võng Lượng”, tức thì đám hành khách kia bắt đầu gào rú, con thuyền liền tròng trành như sắp lật. Nhưng tuyệt nhiên mặt sông vẫn phẳng lặng như không nổi bất cứ sóng gió gì. Bất ngờ, cả đám hành khách kia thân thể bắt đầu trương phềnh lên, mặt mũi chúng lúc này không còn là dáng vẻ của con người nữa.

Chúng lồi lõm, nát bươm vì bị cá rỉa tứ tung, hơn nữa rời bọ nhung nhúc chui từ chỗ hở thịt, thật khiến người khác buồn nôn. Chúng từ từ lết đến gần ba người, mỗi bước đi liền rơi rớt từng miếng thịt thối, mắt chúng nhìn chăm chăm vào ba con người đang sống trước mặt. Thều thào những tiếng khó nghe, bởi vì cả hàm và quai miệng của chúng đã đứt lìa, chỉ còn lủng lẳng gắn với cái sọ bằng ít thịt nát, nên họng không mấy khi phát ra âm thanh.

Lão đạo sĩ cũng không tỏ vẻ kinh sợ, lão liền lục tay nải đeo cạnh người, rút ra mấy tấm bùa vẽ chu sa. Tức thì gắn thêm vài viên Thần Sa đặt trên mùa, ném về phía lũ ma da. Bọn ma da sau khi dính phải bùa, liền quằn quại đau đớn, chúng điên cuồng càng bò nhanh hơn về phía đuôi thuyền, nhưng không được mấy bước thì thân thể chảy nhũn ra, chỉ còn là bộ xương dính gân thịt nhầy nhụa mà bò, còn thịt thì nhão nhoẹt trên lòng thuyền không ngừng tan chảy.

Cả ba người thở phào, tưởng chừng qua được một kiếp, bỗng nhiên cậu tú Nhĩ bỗng thấy tay phải nhơm nhớp, hóa ra trên bàn tay cậu tựa vào mui thuyền từ nãy tới giờ không phải là gỗ, mà là thịt thối y như thịt của lũ Ma da kia. Hoặc có lẽ, thịt lũ ma da kia chảy xuống, hoàn toàn bị con thuyền ma này hút hết rồi. Và nó từ một con thuyền ma làm bằng gỗ, giờ trở thành một con thuyền ma làm từ thịt xác thối…

Lão đạo sĩ tức thì hiểu rằng:”Cả con thuyền này vốn dĩ là một thể với lũ ma da kia. Dù dùng bùa làm tan chảy hết thịt rữa trên người chúng, thì cũng không có tác dụng gì với con thuyền này!” 

Lão liền ra hiệu với cậu tú, cả hai ôm theo người thiếu phụ kia bỏ thuyền nhảy xuống sông. bởi vì, con thuyền kia sau khi trở thành một xác thuyền thịt nát, thì số thịt nát mang theo dòi bọ ấy hình thành xúc tu thịt như con giun lớn, đã vươn tới cả ba người.

Lúc này, khi cả ba nhảy ùm xuống nước, bỗng nhiên gió lớn từ đâu thỏi thốc tới, cả lòng sông bắt đầu nổi lên sóng nước. Còn thuyền lắc lư chao đảo, rồi lật ngửa lên, chìm xuống lòng sông sâu thẳm. Cậu tú chưa kịp mừng thầm thì hốt nhiên một lực kéo mãnh liệt kéo mạnh vào chân, làm cậu mất đà chìm hẳn xuống nước. Không kịp ngưng nghỉ, cậu vội nhìn thì ra dưới bắp vế cậu có hai bộ thi thể rữa nát đang túm chặt, không ngừng kéo xuống. 

Thì ra con thuyền ma quái chìm xuống, là lúc mà bọn Ma da sẽ trơ về với lòng sông, nơi chúng mang theo oán hận vô tận mà vong mạng. 

Cậu tú không kịp nghĩ ngợi gì, vội nín thở mà lấy từ tay nải một đống chai lọ hồ lô, tất cả đều là dược liệu từ tà mà lão đạo sĩ đã đưa cho trước khi lên thuyền, đổ hết ra. Dược liệu hòa tan trong nước sông, làm màu nước xung quanh đục ngầu, hai con ma da đang ôm lấy chân cậu tú có vẻ đau đớn không cùng, da thịt vốn đã rữa nát liền như bị thiêu cháy, mỗi phần thịt rữa đều sủi bọt lên miếng bọt biển nhúng nước vậy, rồi từ từ đen cháy hết cả. Rồi hóa thành hai bộ xương trắng hếu chìm xuống dòng nước. Cậu tú được giải thoát, vội ngoi lên mặt sông nhìn tứ phía xem.

Bỗng cậu phát hiện lòng sông bấy giờ xuất hiện một vùng nước đen kịt, cậu lặn xuống cố nhìn vào phía vùng nước. Ở đấy có hai thứ, là lão đạo sĩ và một vật tựa như khối thịt, nhưng lại có một khuôn mặt giống người ở bốn phía. Cậu tú mới sực tỉnh, hóa ra nó chính là Võng Lượng trong lời của sư phụ. Cả con thuyền mà ấy chính là Võng Lượng- nó hóa trang thành thuyền buồm chuyên trở người qua sông, đến giữa dòng người này không để ý, liền nhân cơ hội lấy mạng người.

Trương Bình Tử Tây Kinh phú có từng ghi “Võng lượng la quỷ thần, ngụ trong gỗ đá. Tương truyền rằng thời Thương, có nho sinh tên Lượng, bỏ bê nghiệp đèn sách, chỉ vui thú thói phấn hoa, sau say rượu ngã sông mà chết. Oan hồn y vất vưởng không tan, nhập vào gỗ đá dưới sông mà hóa thành Lượng. Lượng trời sinh quái ác, nhằm người yếu bóng vía mà ăn thịt người ta. Lại có thói ẩn mình sâu kín mà rình. Nên tục thêm tên là Võng- tức là núp như cái bóng. Võng Lượng sau này được thờ như thần sông”.

Cậu tú cố gắng vớt được người thiếu phụ lên bờ, rồi đứng trên bờ mà lo lắng nhìn xuống. Tự biết tài phép mình chưa đủ, xuống nước chỉ hiềm vướng tay vướng chân lão đạo sĩ. 

Bỗng “Ầm … Ầm..” hai tiếng lớn, lòng sông như bị rạch ra bằng lưỡi dao vô hình, rồi Võng Lượng thét lên một tiếng như tiếng trẻ con khóc, nó quay người nhìn chằm chằm vào lão đạo sĩ đang huyền phù ở mặt nước, sau đó không cam lòng lặn mất. 

Dù chỉ nhìn thoáng qua, nhưng cậu tú biết ắt hản nó đã ăn không ít đau khổ, thân thể nát ra thành nhiều mảnh, từng tảng thịt thối trôi từng mảnh dập dờn trên mặt nước, năm khuôn mặt người giờ chỉ còn hai. Tức thì cậu tú lao xuống bơi dìu lão đạo sĩ, vì lão cũng đã mệt lử người, dáng vẻ không tốt lắm.

Bấy giờ, người thiếu phụ đã tỉnh, ả ngơ ngác nhìn xung quanh, ánh mắt vẫn hốt hoảng như chưa tỉnh cơn ác mộng. 

Nhận thấy lão đạo sĩ đang thở hắt từng hơi yếu đuối, ả liền sắm sửa lại quần áo, đon đả mời cậu tú và lão đạo sĩ về nhà,. Cậu tú vẫn dùng dằng chưa quyết, vì nghĩ làm phiền người ta là không nên, nhưng ả thiếu phụ mời chào gắt gao quá, lại thấy sư phụ mình đang mệt nhọc mà tạm thời lịm đi. Cậu tú liền cõng lão đạo sĩ theo chân ả thiếu phụ kia rảo bước đi về phía trước, mà không để ý rằng ánh mắt của á khẽ lóe lên sáng rức, miệng cười cười…