Sáng sớm, trong phòng ấm áp như mùa xuân, trong không khí mơ hồ truyền đến mùi bữa sáng thoang thoảng từ phòng bếp.
“... Ngày hôm qua có một vụ đấu súng phát sinh trước cửa nhà phó thị trưởng, hai bảo tiêu đã hi sinh vì nhiệm vụ, trước mắt sự việc vẫn đang được cảnh sát triển khai điều tra làm rõ...”
Tiếng ti vi truyền đến bản tin thời sự mỗi sáng của Pháp, mấy năm rồi Nhã Hàm không dùng đến tiếng Pháp, hôm nay mới nghe lại, khả năng xử lý ngôn ngữ bắt đầu khôi phục lại một chút, tạm đủ để xem tin tức trên ti vi. Ngồi lười biếng trên giường một chút, Nhã Hàm quay đầu nhìn ra cửa sổ bên ngoài, mưa đã tạnh, nhưng nhiệt độ vẫn rất thấp, cảm giác mắt thường cũng thấy được, trong tầm nhìn cảnh vật dày đặc phủ sương. Lơ đãng nghĩ mông lung một chút, cảnh tượng tại nghĩa trang hôm qua lại ùa về.
Dưới cơn mưa, người đàn ông đó ngồi chồm hỗm lau rửa bia mộ, ánh mắt cô đơn mà chuyên chú.
Natalie Anne.
Không biết vì cái gì, cứ có cảm giác đã từng nghe qua cái tên này ở đâu đó.
Cô hít sâu một hơi, rồi đột nhiên lắc đầu, hai tay vuốt vuốt má, không nghĩ tới chuyện này nữa: “Rời giường nào!”
Trong phòng bếp có một nồi cháo, Lý Nhược Lâm lúc này đang ở trong phòng khách nói chuyện điện thoại với người nào đó, hai người đưa mắt chào hỏi một chút, Nhã Hàm đi vào toilet bắt đầu rửa mặt đánh răng, lại thỉnh thoảng nghe được bên ngoài có người sợ hãi than: “Oa... thật sao!? Không phải chứ!?” Cũng không biết đang buôn dưa lê chuyện kinh thiên động địa gì.
Nồi cháo trong phòng bếp lúc này cũng bắt đầu sôi trào lên, Lý Nhược Lâm buông lỏng điện thoại muốn chạy tới, Nhã Hàm cũng ngậm cái bàn chài, mồm đầy bọt kem đến giảm nhiệt độ của bếp lò, phất phất tay cho Lý Nhược Lâm an tâm mà tiếp tục buôn dưa lê. Không bao lâu sau, Lý Nhược Lâm buông điện thoại, chạy tới với vẻ mặt hưng phấn: “Lợi hại... lợi hại lắm đó Nhã Hàm. Cậu còn nhớ cái bia bộ Natalie Anne chúng ta nhìn thấy ngày hôm qua không!?”
“Làm sao vậy!?”
Nhã Hàm quay về súc miệng, Lý Nhược Lâm lẽo đẽo theo sau líu ríu: “Mình tìm một số người xung quanh hỏi qua một chút, bởi vì ngày hôm qua cậu tỏ ra rất có hứng thú với anh chàng rất giống người Trung Quốc kia, chỉ cần là người phương Đông, trong phạm vi nhỏ của khu này, nghe thoáng qua mọi người đều có thể đoán được đại khái rồi, mình liền nói bạn mình có hứng thú, gọi điện thoại cho nhiều người...”
Nhã Hàm không biết nên khóc hay cười, đem bàn chảy đánh răng đập xuống cái cốc đựng: “Cậu có còn để cho mình sống không vậy!? Người ta nghe xong lại tưởng mình đối với anh ta có ham muốn mãnh liệt gì đó, chỉ là có chút tò mò thôi mà! Không, nói tò mò cũng không đúng....”
“Không sao không sao mà! Không giống với trong nước, phụ nữ phải hàm xúc các kiểu, bên này phụ nữ theo đuổi đàn ông là chuyện rất bình thường... Không, mình không phải ý đó, chưa nói là cậu muốn theo đuổi anh ta nhé, tò mò thôi mà nhỉ...mình cũng chỉ hỏi người ta xem có biết không. Người bên này khá cộng đồng, mình tìm vài người hỏi xem có biết ai là người Phương Đông lại có cô bạn gái nào tên Natalie Anne không, hoặc là có biết ai tên là Natalie Anne không!? Cứ tưởng đã an táng tại nghĩa trang đó thì nhất định nhà cũng ở quanh đây, ai dè một người quen biết cũng không có, chỉ là vừa rồi có một người bạn gọi điện cho mình, nói là không rõ quanh đây có ai tên là Natalie Anne không, nhưng chỉ tính cái tên Natalie Anne này... vậy thì cũng khá nổi tiếng đó.”
“Làm sao vậy!?”
“Công tước Westminter của Anh có một dưỡng nữ, cũng tên là Natalie Anne.”
Nhã Hàm nhíu mày: “Mình nhớ rồi, trước đây đúng là đã từng nghe qua cái tên này, thảo nào cứ thấy quen quen.”
Lý Nhược Lâm thích nhất là buôn dưa lê, Nhã Hàm vừa đáp lại, thấy có người phối hợp, cô lại càng cao hứng, làm ra bộ dáng vừa thần bí vừa chuyên chú: “Cậu cảm thấy quen quen vì đã từng nghe qua tên, nhưng ở châu Âu, cái tên này cũng không chỉ là nói tới dưỡng nữ của công tước Westminter đơn giản như vậy. Bạn của mình có mấy con đường nghe ngóng không tầm thường, mới biết được vài chuyện của tầng lớp thượng lưu, cái cô Natalie này... chậc chậc, đa phần những người biết rõ cô ấy một chút, đều gọi cổ là nữ hoàng đó.”
“Ò!?”
“Nguyên nhân cụ thể thì không rõ, nhưng năm ngoái có một tập đoàn lớp sụp đổ tên là TIDUS cậu biết không!? Kéo theo đó là một loạt các tập đoàn con phá sản đóng cửa...”
Cái tên này là của một trong hai công ty cực kỳ danh tiếng trên thế giới, muốn không biết cũng khó, năm trước tại Châu Âu có một loạt biến cố tài chính, hai công ty kia cũng không tránh khỏi,Nhã Hàm nhẹ gật đầu, Lý Nhược Lâm lại nói tiếp: “Nghe nói... đều là sản nghiệp dưới tay cô ấy, nhưng thế cũng chưa tính là đặc biệt, sở dĩ người ta gọi cô ấy là nữ hoàng, đơn giản là vì ở châu Âu này, cô ấy chính là hoàng đế không ngai đây.”
“Thật à!?” Nhã Hàm nhíu nhíu mày: “Người như vậy mà lại an táng ở nghĩa trang nhỏ xíu kia. Có thể nào trùng tên không!?”
“Không biết là có chuyện gì xảy ra, nhưng bạn của mình gửi tới một bức ảnh của cô ấy, sáng nay hiện thông báo trên máy mình, để mình mở cho cậu xem.” Lý Nhược Lâm có vẻ kích động chạy tới lấy laptop, mở lên rồi tìm một tấm hình. Ảnh chụp cũng không rõ rệt, là ảnh một cô gái mặc bộ lễ phục dạ hội màu trắng, mặc dù có chút mơ hồ, nhưng vẫn có thể nhìn ra được cô gái này giống hệt bức ảnh tại bia mộ kia.
“Natalie này rất kín tiếng, ở tận Venine, nhưng mà... hai năm trước cô ấy đột nhiên tử vong không rõ nguyên nhân, bởi vì không cùng địa vị xã hội, bạn của mình cũng chẳng rõ cô ấy được chôn ở đâu, ngày hôm qua nghe mình nói đến mới điều tra một chút, kỳ quái là chẳng ai biết cô ấy được chôn ở đâu cả, nhưng từ hai năm trước khi cô ấy qua đời, cũng là cùng lúc châu Âu có một cơn lốc tài chính, cậu nói có trùng hợp hay không!?”
Hai người trầm mặc một hổi, Lý Nhược Lâm chống hai tay nằm sấp trên salon, hai mắt sáng như sao: “Oa, người đàn ông đó chắc chắn cũng là một người rất khó lường, đáng tiếc là tìm không thấy, ừm... hôm qua anh ta tới tảo mộ, chắc chắn đó là ngày giỗ của Natalie Anne. Nhất định phải nhớ kỹ ngày đó, sang năm đem camera đi rình coi sao.”
Nhìn bộ dáng thèm trai của cô bạn, Nhã Hàm tức giận cười cười vỗ vỗ đầu Lý Nhược Lâm: “Ăn điểm tâm thôi, đồ háo sắc!”
“Nhã Hàm, đối với kiểu đàn ông này, tỏ ra thèm thuồng một chút cũng không có gì dọa người đâu nha...” Lý Nhược Lâm làm ra một bộ mặt rất tâm trạng: “Thật muốn biết chuyện tình yêu ngày trước của bọn họ, nhất định rất oanh oanh liệt liệt, cậu có để ý ánh mắt của anh ta ngày hôm qua không!? U buồn, cô đơn, thương cảm lại có khí chất... yêu chết được!”
Cả người trên sopha nghiêng nghiêng, phịch một tiếng, cô nàng từ trên sopha rớt xuống tấm thảm dày đặc bên dưới.