Ẩn Sát

Chương 627: Ba ngày (1)




Lúc mặt trời mọc, ba người vẫn còn ôm nhau cuộn thành một đống ở trên giường, tứ chi quấn lấy nhau giống như dây leo.

Quạt vẫn quay vù vù, nhưng do da thịt tiếp xúc với nhau nên vẫn còn nóng bỏng.

Linh Tĩnh là người đầu tiên mở mắt, Sa Sa nằm trên ngực Gia Minh ngủ ngon lành, sau đó Gia Minh cũng tỉnh lại, hắn xoay người đặt Sa Sa xuống bên phải mình.

"Hôm qua cậu ấy 1h đêm mới về, không biết đã làm gì."

"Ừ, 1h15 phút rón ra rón rén bò lên giường..."

Hai người nói nhỏ với nhau, Linh Tĩnh vươn tay chỉ vào gương mặ của Sa Sa, nhấn vái cái, Sa Sa khó chịu, lầm bầm một câu:

"Đừng làm phiền tớ."

Giọng nói vẫn còn ngây thơ như bốn năm về trước, đầu nàng không khách khí đập tới, không ngờ đập trúng cằm của Gia Minh.

Gia Minh nhe răng há mồm, Linh Tĩnh rúc vào nách của hắn cười. Sa Sa húc rất mạnh, trán của nàng đỏ lên nhưng mà vẫn không biết, chỉ tặc tặc lưỡi rồi tiếp tục ngủ.

Nhưng khoảng năm sáu giây sau Sa Sa đột nhiên mở mắt, đúng là huấn luyện mấy năm nay không uổng. Sa Sa mở mắt là lập tức tỉnh táo, nhìn hai người trước mặt, lại sờ lên trán, trong mắt hiện lên sự nghi hoặc.

"Hai người..."

Nàng xoa trán, kêu lên:

"A... Đầu đau quá, hai người tại sao đánh tớ?"

Trong lúc nhất thời Gia Minh không nói gì, Linh Tĩnh hì hì cười nửa ngày, sau đó bổ nhào lao lên hôn Sa Sa một cái:

"Sa Sa càng ngày càng đáng yêu..."

Nhưng khi muốn lui lại thì đột nhiên bị Sa Sa ôm lấy:

"Đáng yêu? Cho cậu biệt thế nào là đáng yêu, a ô!"

"Không được cắn tớ! A..."

Nửa trên của Linh Tĩnh chỉ mặc một cái áo sơ mi trắng rộng thùng thình, mặt thì bị Sa Sa cắn, ngực lại bị xâm nhập.

Bốn năm qua nàng chưa từng làm những chuyện này, cho nên sức đề kháng rất yếu, cuộn mình lại giống như một con tôm.

Lúc định chạy trốn thì Gia Minh cong người lại tóm lấy hông của nàng, ngay lập tức nàng đã ngồi trên bụng hắn, Linh Tĩnh kêu lên:

"Người đâu cứu mạng..."

"Tối hôm qua đi đâu vậy?"

"Cùng Tiểu Mạnh gặp một số chú bác trong Sa Trúc bang trước đây, mọi người cùng nhau đi ăn khuya... đừng có tóm chân tớ!"

Linh Tĩnh giằng co chạy trốn, hoa chân múa tay vui sướng đá tung chăn ra ngoài, Sa Sa vừa nói chuyện với Gia Minh, vừa muốn ngồi xuống nhưng lại bị Linh Tĩnh tóm nên ngã.

Trong phòng nhất thời ầm ĩ, đại khái hơn mười giây sau có những tiếc rắc rắc vang lên, cả chiếc giường sụp xuống, hai cô gái kêu lên á một tiếng, sau đó trong phòng lập tức yên tĩnh.

Gia Minh không nói gì, Sa Sa nằm ở trên người hắn nháy mắt, Linh Tĩnh ngã xuống thì lại hôn trúng môi của Gia Minh, một lát sau mới ngồi dậy sờ sờ lên người hắn, lầm bầm một tiếng: "trầy da rồi..." nhưng sắc mặt lại có chút ngượng ngùng.

Một lát sau, Sa Sa dường như nhận ra cái gì đó nói một câu:

"Đêm qua quá kịch liệt mà."

Khuôn mặt Linh Tĩnh đỏ bừng:

"Nó nó nó... không liên quan tới chuyện này đâu, đêm qua... đêm qua..."

Trên thực tế thì cái giường này chính là của chủ nhà cho thuê từ trước, chất lượng không phải tốt, ba người bọn họ ở đây đã được 7 năm, trong đó bốn năm bỏ bẵng không bảo dưỡng, bên ngoài thì còn tốt nhưng bên trong đã hỏng từ lâu.

Nhưng mà nó gãy đúng vào lúc này, Linh Tĩnh thực sự khó mà giãi bày, lắp bắp nói nửa ngày, oán hận đấm hai cái lên ngực của Gia Minh.

Gia Minh cứ người ngây ngốc, hắn ôm Sa Sa, mắt thấy Sa Sa vừa cười vừa dụi mắt, hỏi:

"Bụi à?"

"Lúc nãy còn ngủ thì hai người cứ làm phiền..."

Nàng dừng lại một chút, sau đó cười rộ lên, nói nhỏ:

"Tớ cũng muốn..."

Gia Minh và Linh Tĩnh đều ngẩn người, sau một lát, Gia Minh cười ôm lấy nàng, Linh Tĩnh ngồi xổm xuống trước mặt Sa Sa hôn một cái:

"Hóa ra cậu thích..."

Từ trong phòng đi ra ngoài, Linh Tĩnh xoay người nói: "Tớ đi ra ngoài mua bữa sáng, chiều nay thì cùng nhau mua giường, ha hả..."

Ở trong phòng khách mặc quần, thay áo khoác, đánh răng rửa mặt, sửa sang lại đầu tóc, nàng cầm găng tay ra cửa. Ánh mặt trời chiếu sáng thiếu nữ thanh xuân tràn ngập sức sống, nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, nhắm mắt lạ nở một nụ cười ấm áp.

Tất cả đều đã trở về rồi...

Ba ngày tiếp theo bọn họ ở nhà, không ra ngoài. Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn

Chiều hôm đó đi mua giường, tối thì ra chợ mua đồ ăn, nghiễm nhiên cuộc sống của họ biến thành ngủ đông, Linh Tĩnh nói điện thoại nói với bố mẹ một câu.

Tuy rằng vợ chồng bác Diệp đều có chút nghi hoặc, nhưng do căn nhà kia đóng cửa từ chối tiếp khác, cho nên cũng không biết nói gì.

Một nam hai nữ cứ như tuần trăng mật quấn lấy nhau, tuy rằng chuyện này là bình thường, nhưng cũng khó mà tưởng tượng, ba người ăn mặc mát mẻ, ăn cơm cũng chẳng cố định thời gian, phần lớn là ăn những thứ đã mua về như bánh bích quy, cà phê, nước khoáng, đói bụng thì ăn, no thì ở trên giường đánh bài, chơi cờ tỷ phú.

Họ mở TV hai mươi bốn giờ một ngày, lúc nào thích xem phim thì ba người cuộn lấy nhau trong phòng khách, thỉnh thoảng đùa giỡn, lúc nào muốn ngủ thì ngủ.

Cái cảm giác quen thuộc và mới lạ đan xen vào nhau, chẳng cần dùng biện pháp an toàn gì cả.

Tuy rằng Gia Minh cũng biết sinh con lúc này không tốt lắm, nhưng Linh Tĩnh và Sa Sa hiển nhiên không có ý muốn đem vấn đề này ra thảo luận, họ dùng hành động thay lời nói, có thể họ ấm ức vì chuyện Nhã Hàm.

Đại đa số thời gian ba người đều nói những chuyện trong bốn năm qua, Sa Sa huấn luyện ở U Ám Thiên Cầm, Linh Tĩnh ở Viên học tập:

"Hiện giờ mới nhớ lại hóa ra có nhiều người theo đuổi mình tới vậy, thư tình quá nhiều, còn hoa nữa, tất cả đều bị ném đi... à, còn có một cô gái rất đẹp, nhưng đồng tính luyến ái cũng có một lần thổ lộ..."

Linh Tĩnh ở Viên bốn năm, trái tim của nàng đã đóng băng, coi những người theo đuổi như mây gió.

Trong lòng của nàng lúc đó không coi chuyện này vào đâu, không giao lưu, xã giao thì hạn chế, nhưng bây giờ nhớ lại mới thấy rất nhiều chuyện đã biến thành hồi ức thú vị.

Nói xong mặt mày nàng hớn hở:

"Mỗi năm người Hoa tụ họp đều tới mời tớ, tớ đều không đi..."

Chuyện Sa Sa ở U Ám Thiên Cầm thì tương đối khô khan, giờ nhớ lại mới biết là nàng đã vượt qua được những chuyện trước đây không tưởng tượng nổi, bản lĩnh cũng được thể hiện.

Linh Tĩnh cảm thấy mấy thứ này mới mẻ, nhưng Gia Minh vốn đứng trong đám người trên đỉnh, thỉnh thoảng nghe Sa Sa nói gì đó không đúng hắn lại to mồm sửa chữa, hù cho Sa Sa sửng sốt một hồi.

Mỗi khi Sa Sa nói tới những chuyện có yêu cầu vô cùng cao thì Gia Minh lại cho đó là những trò trẻ con, đương nhiên, bị chặn nhiều quá, Sa Sa nổi giận đuổi giết một hồi.

Cuộc sống của ba người trong suốt 4 năm qua luôn cô độc, Gia Minh từ khi rời khỏi Giang Hải là đi thẳng tới Trường Giang Tây, lúc đó đầu óc hắn đã mụ mẫm giống như một cái xác không hồn, không bằng cả một tên ăn mày, có thể sống được là nhờ vào bản năng sinh tồn của sát thủ.