Bầu trời không trăng giống như một bối cảnh cho màn biểu diễn hí kịch bắt đầu, giống như là tiếng đàn đầu tiên khi dàn nhạc hòa âm Beethoven bắt đầu biểu diễn, bầu không khí an bình chỉ sau nửa khắc đã lên tới cao trào.
Toàn bộ hệ thống máy tính phòng ngự mất đi khả năng khống chế, Ngự Thủ Hỉ đang dùng một cái khăn màu trắng lau tay, đi qua cánh cửa.
"Cần gì phải khẩn trương như vậy chứ?"
Hắn nói:
"Khi học khóa huấn luyện thượng đẳng chẳng phải đã nói là cần giữ vững tâm tình, thay đổi sự chú ý khiến cho tầm nhìn của đối phương bị nhiễu loạn, thừa dịp không để ý mà vào, sau đó... giết chết."
Ánh mắt của hắn lạnh tanh nhìn mấy người trông giống như là đã bị cách không điểm huyệt, cùng lúc đó trên tường truyền tới tiếng động cơ, còn chưa kịp quay đầu lại thì một thanh vũ khí tự động ở góc tường đột nhiên khai hỏa.
Kèm theo đó là tiếng cảnh báo đột nhiên vang lên, tiếng súng xé rách trời đêm, ầm ĩ hỗn loạn, vang vọng toàn bộ căn cứ. Khi virut chiếm cứ toàn bộ hệ thống, nó coi toàn bộ mọi người bên trong thành kẻ xâm lược và kéo vô số người vào vực sâu.
Nếu như bình thường thì còn tốt, nhưng hiện giờ chế độ cảnh giới đã được đặt ở mức cao nhất, hệ thống điện tử cũng có quyền hạn lớn nhất, trong khi nhân viên trong phòng điều khiển còn chưa biết làm thế nào, thì một gã sát thủ bên cạnh Ngự Thủ Hỉ đã bị bắn nát thân thể, cũng may Bùi La Gia đã từ lo lắng tới chuyện hệ thống điện tử bị xâm nhập, mặc dù không dự kiến được toàn bộ, nhưng những vũ khí mà hệ thống bố trí chỉ được đặt ở trạng thái tạm thời, điều này giúp cho những người còn lại có thời gian ứng phó.
Bốn gã sát thủ lao ra bốn góc chết của căn phòng, đồng thời rút súng chuẩn bị bắn nát vũ khí của hệ thống, Ngự Thủ Hỉ lúc này trực tiếp phá tan một cánh cửa, nhanh chóng đi vào bên trong. Không thể không nói, tuy rằng hệ thống chưa công kích hắn, nhưng hắn đã giống như liều mạng chạy trốn, người thường đúng là khó có dự cảm và thiên phú được như thế này.
"Ta chẳng phải đã nói, sớm muộn cũng có một ngày mọi người sẽ bị khoa học kỹ thuật hiện đại hại chết..."
Công kích lúc này xuất hiện trong toàn bộ căn cứ, vũ khí toàn bộ khai hỏa, điên cuồng bắn loạn, làm cho nền đất như muốn nổ tung, cột lửa bốc lên cao, hệ thống truyền tin hoàn toàn liệt, tất cả đèn chiếu sáng bên trong căn cứ tắt ngúm, thậm chí ngay cả hệ thống chữa cháy cũng được bật.
Nói chung, chỉ cần những gì máy vi tính có thể khống chế thì sẽ được khởi động.
Cùng lúc đó, khi Ngự Thủ Thương sắp bước ra khỏi thang máy, hai cánh tay giao thoa trong chốc lát, hắn đã triển khai công kích mạnh nhất.
Đương nhiên, nếu như là một Dị năng giả bình thường thì không thể có một hệ thống dị năng khổng lồ giống như Natalie, cho dù người đó có nghiên cứu đột phá như thế nào.
Nhưng mà, sát thủ bình thường lại có khả năng tinh nhanh như Dị năng giả, ví dụ như ngươi muốn bản thân có một thứ gì đó thì ngươi phải luyện tập.
Nắm giữ nhiều loại kỹ xảo hơn sẽ chiến thắng, không thì cho dù ngươi có năng lực phóng hỏa đi chăng nữa, cũng chỉ giống như mang theo một khẩu súng phun lửa bên mình.
Nếu nói dị năng của Natalie là một tác phẩm đại hạ giá, thì lực lượng hỏa hệ của Ngự Thủ Thương lại như một tác phẩm nghệ thuật tinh mỹ, nghệ thuật dùng dị năng chiến đấu đã tới cực hạn.
Cho dù có đánh nhau với Natalie, hắn chưa chắc đã bại.
Dị năng muốn thi triển ngay lập tức cần phải có khả năng áp súc, hắn sử dụng Liệt Diễm đao kiếm đã thành thục như sử dụng một khẩu súng phun lửa, chỉ cần một cái phất tay đơn giản, ngọn lửa sẽ bộc phát giống như là một quả lựu đạn, không biết bao nhiêu người bị chiêu thức này biến thành than.
Ngự Thủ Thương tương đối tự tin vào lực của mình, biết đối phương thực lực siêu cường, nên hắn chưa từng có ý nghĩ khinh địch. Lần xuất thủ này dị năng đã ngưng tụ tới cực điểm, đưa tay là bộc phát.
Theo như hắn dự tính thì chỉ sau một khắc, ngọn lửa sẽ bốc cháy và lan tỏa khắp không gian nhỏ hẹp của thang máy, lan tràn ra bốn phía, hắn sẽ lao ra tới hành lang, khí lãng sẽ lan tới nóc nhà, không ai có thể sống trong lực lượng như vậy.
Nhưng, năng lực của hắn mất đi tác dụng.
Ngọn lửa không xuất hiện, bàn tay của Gia Minh đưa vào bên trong thang máy, trong giây lát, người trung niên kia còn chưa kịp kinh ngạc thì thân hình đã như đạn pháo bay ra khỏi thang máy, ép chặt vào hai bức tường.
Bị lực lượng và tốc độ như vậy tấn công, hai chân của Ngự Thủ Thương đã rời khỏi mặt đất, đầu thì liên tục bị đập vào phía sau. Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.
Đối với hai người, chỉ cần một sai lầm cũng đủ chết.
Không kịp nghĩ tại sao dị năng của mình mất đi tác dụng, khi hai chân rời khỏi mặt đất, tay phải của Ngự Thủ Thương đã rung lên, năm ngón tay như cương đao đánh về phía thắt lưng của Gia Minh. Lúc này, tay trái của Gia Minh đã cầm một thanh đao nhỏ, đâm thẳng ra ngoài.
Ầm
Máu tươi bắn ra, cánh tay vụt của Ngự Thủ Thương bay lên trời, đao phong kéo dài từ thắt lưng tới vai trái tạo thành một vết thương trí mạng với hắn, đầu thì bị đập vào tường khiến cho gạch nát tường vỡ nát, tường gạch biến thành bột phấn.
Thanh đao nhỏ của Gia Minh tuột tay bay ra ngoài, tay phải đang dí đầu của Ngự Thủ Thương bỗng dưng thu hồi, tóm lấy thanh đao đang xoay tròn trên không trung, chém thẳng xuống… cánh tay còn lại của đối phương, ngay sau đó hắn nhanh như chớp đâm thêm một phá nữa, thâm đao cắm thẳng vào người của Ngự Thủ Thương, sau đó nhảy lui ra phía sau.
Cánh tay cụt của Ngự Thủ Thương lúc này mới rơi xuống đến trước mặt hắn, bịch một cái rơi xuống đất.
Thời gian chỉ là một cái chớp mắt, toàn bộ lực lượng ám sát của hắn đã dùng hết.
Hắn đứng im nhìn Ngự Thủ Thương, đầu, trái tim của người này đã bị vết thương trí mạng, sắc mặt biến ảo bất định, hắn kinh ngạc nhận ra, máu của người này bây giờ mới phun ra miệng.
Ngự Thủ Thương kinh ngạc nhìn thiếu niên trước mặt, trong nháy mắt hắn đã hiểu toàn bộ sự tình, cười cười châm chọc.
"A Hỉ... việc này... thực làm cho ta thương tâm..."
Sau đó, ngọn lửa bùng phát.
Khi hỗn loạn bắt đầu xảy ra, những người phụ trách thân kinh bách chiến của Bùi La Gia đã tập trung ở trong sân đánh giá tình hình, do hệ thống cảnh giới đang ở mức cao nhất đột nhiên phản chiến, không ai rõ là có những chuyện gì phát sinh, nhưng bọn họ có thể bò lên được những vị trí này trong tổ chức thì không phải là túi cơm, ngay khi vũ khí khai hỏa đã bị phá nát, đồng thời họ quyết định một cách nhanh nhất.
"Hệ thống máy tính bị xâm nhập, lập tức ngắt máy chủ..."
"Cắt điện cùng những nguồn cung cấp điện dự trữ!"
"Tập hợp nhân thủ, sau đó tìm người xâm nhập!"
Chỉ mấy câu đơn giản đã sắp xếp một đám người đi về những phương hướng khác nhau, cũng may mắn là máy chủ chưa bị virut tấn công, đối với một tổ chức sát thủ, lực lượng con người mới được tín nhiệm nhất, nếu không chỉ cần có người nào đó có trình độ vi tính vượt thời gian sẽ có khả năng phong tỏa toàn bộc ăn cứ, khởi động chế độ tự bạo, giết chết toàn bộ mọi người.
Đồng thời, người quản lý cao nhất tên là Tỉnh Thượng cũng đi tới căn phòng chỗ của Ngự Thủ Thương, hắn chỉ gọi thêm mấy người, vội vã tới kiểm tra tình hình an toàn bên ngoài.