Vừa chạy bộ vừa nói chuyện phiếm đã được một vòng, bầu chân trời đã có màu sáng, ra khỏi rừng cây, Gia Minh thấy phía trước là một quảng trường, bên cạnh quảng trường có một cái sân luyện tập rất lớn. Hiện giờ trong sân đã có khoảng 30 người cầm trong tay thanh đao dài Katana từng đôi chém giết, binh khí giao kích vang lên những thanh âm thanh thúy, có người không cẩn thận bị thương, máu đỏ cả băng gạc.
Cái quảng trường này giao cắt với con đường, lúc này có một gã trung niêm thần tình nghiêm túc đang đứng, bên cạnh hắn là một gã trẻ tuổi, ước chừng 20, trông như một tên mặt trắng hào hoa phong nhã.
Nhìn thấy người trung niên kia, tâm tình của Huân có chút biến hóa.
Nguyệt Trì Chính Không và Nguyệt Trì Triết Dã, Gia Minh đương nhiên nhận ra hai người này, nhưng mà nếu không nhìn thấy họ thì Gia Minh cũng quên luôn.
Trước kia, từ khi vào nằm vùng tới lúc Nguyệt Trì gia bị diệt, Gia Minh chưa từng thấy hắn biểu diễn, cho nên ấn tượng với người này không sâu và cũng có chút tiếc hận không biết thực lực của người này như thế nào.
"Bọn họ là... cha và anh trai do mẹ kế sinh ra của tôi."
Huân nhỏ giọng theo sát Gia Minh nói, khi tới nơi, Nguyệt Trì Chính Không đánh giá hai người, sau đó nói:
"Huân, tới đây, ta có chuyện muốn nói."
Ánh mắt của hắn nhìn về phía Gia Minh có chút không tốt.
Thấy hai người đi xa, Nguyệt Trì Triết Dã cười đi tới.
"Cố Gia Minh? Xin chào, ta là Nguyệt Trì Triết Dã, là anh trai của Huân."
"Xin chào, thường nghe Huân nói về ngươi."
"Ách... Thật không?"
"Ha ha..."
Gia Minh từ chối cho ý kiến cười cười, hai người lúc này đang đứng ở bên cạnh sân tập, Văn Thái Lang ở xa xa nhìn thấy Gia Minh thì ngừng tập luyện, đi tới phía này.
"Cố quân nói tiếng Nhật thật tốt, là Huân dạy ngươi?"
"Tự học."
"Ác, thật đúng là lợi hại."
Nguyệt Trì Triết Dã ở nước ngoài đã nhiều năm, cho nên nói tiếng Nhật có mang theo cả giọng nước ngoài.
"Ta nghĩ cũng bình thường thôi."
"Ha ha,... Được rồi, ta nói chuyện này mong ngươi bỏ quá cho, Cố quân có biết chuyện Huân đã đính hôn không?"
"Có nghe nói qua."
"Vị hôn phu của Huân là người thừa kế của tập đoàn tài chính Xuyên Khi, tên là Thiên Vũ Chính Tắc, ở lĩnh vực sinh vật học rất có thành tựu, chắc khoảng mấy hôm nữa hắn sẽ tới đây, tới lúc đó ta giới thiệu cho hai người biết nhau, ta nghĩ Cố quân sẽ hợp với hắn..."
Lời nói tuy rằng lịch sự nhưng lại mang hàm nghĩ cảnh cáo và uy hiếp cực nặng, đại khái người này chỉ cho rằng Gia Minh là một học sinh phổ thông, cho nên lười nói vòng vo.
Đúng vào lúc này, Văn Thái Lang đã mang theo trường đao tới bên cạnh, cười cười nhìn Gia Minh, bộ mặt độc ác hôm qua đã biến thành thân cận. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn
"Này, bạn học của Huân, cũng dậy luyện tập ư... Ngày hôm qua chỉ là hiểu lầm, có một số việc, ha hả, phải làm theo chức trách... Đây là Triết Dã."
Gia Minh cười bắt tay Nguyệt Trì Triết Dã:
"Cố Gia Minh."
"A, đúng, đúng đúng là Cố Gia Minh, dựa theo phong tục Trung Quốc... ngươi không ngại giao lưu chứ, thế nào? Trong tài liệu có nói ngươi có học công phu, chắc là cũng biết kiếm đạo đó chứ, ta biết công phu Trung Quốc vô cùng lợi hại, ngươi xem chúng ta tập luyện lâu như vậy có cảm giác, nhiệt huyết sôi trào không? Vào trong vui đùa một chút?"
"Dùng đao thật à?"
"Đao thật khảo nghiệm thực lực, cũng có thể rèn luyện can đảm, Huân mặc dù là nữ hài tử nhưng từ bé đã dùng đao thật rồi, thế nào?"
"Làm bị thương người khác không tốt đâu."
"Yên tâm, chúng ta đã quen rồi, biết có chừng mực, theo như các ngươi nói cái gì là... điểm đến thì dừng, ha hả, đương nhiên, nếu như ngươi muốn dùng Trúc Đao cũng có thể."
Gia Minh vẫn chưa trả lời mà đưa mắt nhìn về phía rừng cây, Huân cúi đầu đi ra, Nguyệt Trì Chính Không đi phía sau sắc mặt nghiêm túc.
Thấy hai người đứng bên cạnh Gia Minh, Huân nhất thời khẩn trương:
"Các ngươi muốn làm gì?"
Gia Minh khẽ nhíu mày, tiến lên vài bước hỏi:
"Làm sao vậy?"
"Không có gì."
Huân lại cúi đầu, cho dù ánh sáng không rõ, nhưng vẫn nhận ra trên mặt nàng có một dấu tay đỏ hồng, chắc là hai cha con vừa nãy không còn cách nào thống nhất, đây là hậu quả của việc Nguyệt Trì Chính Không tức giận.
Nghe thấy Huân chất vấn, Văn Thái Lang vuốt tay:
"Không có gì, chúng ta chỉ là... Ách, hẹn Gia Minh vào vui đùa một chút, dùng Trúc Đao, chuyện này... Gia Minh hắn chẳng phải là đã từng học công phu trong võ quán hay sao, chỉ là khảo nghiệm võ học đôi bên một chút mà thôi... xem có khác nhau gì không, ha hả..."
Huân nhìn có chút bất đắc dĩ nhìn Gia Minh, ánh mắt phức tạp, Văn Thái Lang buông tay cười, Nguyệt Trì Chính Không biểu tình nghiêm túc đi tới.
Thấy sắc mặt của cha mình, Nguyệt Trì Triết Dã đã biết kết quả cuộc nói chuyện, chợt nói:
"Như vậy đi, Văn Thái Lang là người mạnh nhất trong chúng ta, không bằng ta với Cố quân giao lưu một chút, Cố quân thấy thế nào?"
Trong tài liệu nói về Gia Minh chỉ ghi rằng người này đã từng học mấy bộ quyền pháp cường thân kiện thể trong võ quán, nhìn Nguyệt Trì Triết Dã tràn đầy tự tin, lại nhìn dấu tay trên mặt của Huân, Gia Minh thở dài.
"Được rồi, thì vui đùa một chút..."
Gia Minh quyết định "vui đùa một chút" khiến cho ánh mắt của Huân trở nên phức tạp, nhưng mà nàng vẫn không nói gì. Ba người đi vào trong sân, Văn Thái Lang phất phất tay, hơn 30 người trong sân lập tức dừng lại, bởi vì mọi người toàn dùng đao thật, cho nên lúc này kiếm Trúc Đao lại trở nên khó khăn, họ phải gọi người khác cầm tới. Gia Minh cầm lấy một cây Trúc Đao khua khua vài cái, Văn Thái Lang đi tới, mây người ở xung quanh cũng được dịp bàn luận.
"Sai rồi sai rồi, phải cầm thế này, dựa theo đặc tính của thanh đao dài Katana, cầm như thế này mới có lợi cho việc chặt chém, công phòng kết hợp, nếu như dùng quen..."
Chân trời phía đông đã hiện lên những tia nắng ban mai, ánh sáng lọt qua những kẽ lá cây chiếu xuống, làm cho cái sân luyện tập trở nên lung linh hơn nhiều. Huân đứng ở bên ngoài nhìn vào bên trong, Nguyệt Trì Chính Không ánh mắt âm trầm, đối với đứa con gái này, tâm tình của hắn có chút phức tạp, ngày thường có thể không quan tâm, nhưng khi muốn nói lại không thể dùng phương thức ra lệnh đơn thuần, khi hắn ép nàng đính hôn với Thiên Vũ Chính Tắc đã có chút quá đáng, huống chi hai năm trước nàng thể hiện thân thủ đặc biệt, khiến cho hắn càng phải đắn đo.
"Triết Dã những năm gần đây ở nước ngoài, có thể ngươi không rõ ràng lắm, phương diện kiếm đạo của hắn tuyệt không kém Văn Thái Lang bao nhiêu đâu, anh trai của con là người có thiên phú, ngươi không nên cho bạn học của ngươi tỷ thí, nếu không sẽ thảm bại."
Nguyệt Trì Chính Không là người bảo thủ, hắn nhìn thấy Huân không ngăn cản nên buộc phải nói ra mấy câu theo đạo lý. Hiện giờ hắn cho rằng con gái mình đã thích tiểu tử kia, nhưng cho dù tình cảm có thế nào thì chuyện là do nam nhân quyết định, nữ nhân đừng có xen miệng vào.