Ẩn Sát

Chương 370: Đung đưa (3)




Mặc dù nói mình là người Nhật Bản nhưng giọng nói, phát âm lại không khác gì giọng Trung Quốc tiêu chuẩn, tên cao to kia còn chưa kịp phản ứng thì đã bị Thiên Vũ Chính Tắc lôi đi một cách thân thiết:

"Ách, tôi là Hoàng Kiến Bằng, chuyện này..."

"Ha hả. Kiến Bằng, tên rất hay. Ừm, tôi gọi cậu là Kiến Bằng được chứ? Tên tiếng Trung của tôi là Lãm Chính Tắc, cậu có thể gọi tôi là Chính Tắc... A, đúng rồi, cô giáo Trương, chúng ta sẽ nói chuyện sau nhé."

Hai người nhanh chóng đi xa, Nhã Hàm nhìn theo sau một cách nghi ngờ, sau đó đi vào, thuận tay đóng cửa lại:

"Ồ, sao hắn lại biết chị? Thiên Vũ Chính Tắc... À, chị nghe cha nhắc đến rồi, hình như là người Nhật Bản có hai bằng tiến sĩ thì phải, còn là người thừa kế của một tập đoàn tài chính lớn... Sao em lại quen hắn?"

"Hắn nói rồi mà, cùng sở thích phim hoạt hình, những người có sở thích này ở Nhật Bản rất nhiều."

Gia Minh ngồi trên ghế cười nói.

"Thôi đi, tin em mới là lạ..."

Nhã Hàm cau mũi, trừng mắt nhìn hắn, sau đó lại lắc đầu:

"Không để ý hắn nữa... Vừa rồi ở ngoài cửa chị còn đang nghĩ em có bạn là nam giới từ bao giờ vậy... Đúng rồi, tên Hoàng Kiến Bằng kia đánh bạc không đàng hoàng, hắn ăn gian. Thiên Vũ gì đó kia sẽ không sao chứ?"

"Thiên Vũ Chính Tắc là một trong những sát thủ lợi hại nhất Nhật Bản, đồng thời cũng là dị năng giả."

"Vậy thì coi như xong, đáng đời hắn xui xẻo..."

Nhã Hàm hoi sững sờ, sau đó bật cười nói.

Nàng ném túi xách lên giường của Gia Minh, sau đó tiện tay cởi luôn áo khoác màu đen ném tới. Đang chuẩn bị ngồi xuống bên giường lại thấy Gia Minh mỉm cười, giang đôi tay ra, ánh mắt lả lướt. Nhã Hàm đứng nguyên tại chỗ, hỏi:

"Làm gì vậy?"

Gia Minh vẫn giang tay ra như vậy.

"Em muốn làm gì thì phải nói ra chứ, em không nói sao chị biết được em muốn làm gì?"

"Đến đây."

"Hừ... Em cho chị là thú cưng em nuôi dưỡng sao?"

Nói thì nói như vậy, hai người giằng co một lát, cuối cùng Nhã Hàm vẫn đi tới ngồi lên đùi Gia Minh. Tháo mắt kính gọng đen đại biểu cho vẻ tài trí xuống, sau đó lại đá văng giày cao gót, nàng co chân lên ngồi trên đùi Gia Minh. Đeo tất màu trắng nõn, váy trắng kéo lên để lộ ra hai bắp chân nhẵn nhụi, lúc này nàng và Gia Minh đang ngồi trên chiếc ghế cạnh bàn đọc sách. Gần như cuộn tròn trong lòng Gia Minh, nàng đưa tay ra day bắp chân và mắt cá, miệng phát ra tiếng rên rỉ thoải mái, vẻ mặt cũng thả lỏng hơn rất nhiều.

"Đi giày cao gót chạy tới chạy lui từ sáng đến trưa, mệt chết chị rồi, em xoa bóp giúp chị đi."

"Nhưng cũng không cần phải rên rỉ như vậy chứ."

Gia Minh mỉm cười, đưa tay ra vuốt ve nhẹ nhàng đôi chân kia. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn

"Hơn nữa chạy qua chạy lại từ sáng đến trưa, không hôi chứ?"

"Em mới hôi đó! Có bao giờ chị bị hôi chân đâu, chỉ có em mới hôi, chị còn chưa ghét bỏ em mà em đã... A, đừng đụng vào tóc chị, vất vả lắm mới búi lên được."

"Nữ nhân các chị tại sao luôn thích búi tóc lên như vậy nhỉ, em vuốt vào chỉ cảm thấy giống hệt như cải bẹ..."

Gia Minh vuốt khăn trùm đầu của nàng, cười nói.

"Là vì muốn búi tóc dài cao lên..."

Nhã Hàm nhớ tới lời một bài hát, thốt lên, sau đó khuôn mặt lập tức đỏ lên. Khi nói đùa, những lời buồn nôn đến thế nào hai người cũng có thể nói được, nhưng biểu lộ một cách nghiêm túc thế này vẫn khiến nàng cảm thấy thẹn thùng, sau đó vẻ mặt nàng cũng trở nên nghiêm túc, nói:

"Cải bẹ cái gì.. Đúng rồi, nữ nhân bọn chị là sao? Mấy đứa Linh Tĩnh còn nhỏ, chẳng lẽ sẽ vì em mà búi tóc cao sao? Tên hoa tâm đại la bặc em thành thật khai ra, có phải còn có tình nhân khác hay không!"

Bằng sự hiểu biết của nàng về Gia Minh, khả năng có chuyện như vậy không lớn, song dù sao trong lòng cũng vẫn quan tâm, những lời này một nửa là nói đùa, mà một nửa cũng là thực sự. Gia Minh cười đáp:

"Làm gì có. Linh Tĩnh khi múa thỉnh thoảng cũng búi tóc lên, kẹp rất nhiều kẹp tóc, sau đó lại cuốn lại giống như con giun vậy, sờ lên tóc khiến em nhớ đến Phật Đà..."

"Dừng, chút thưởng thức cũng không có... Này, em đừng làm loạn nữa... Lát nữa chị lại phải búi lại..."

Trong giọng nói có chút tức giận, Gia Minh vẫn tháo kẹp tóc của nàng xuống. Lập tức, mái tóc dài buông xuống như thác nước, vẻ thành thục còn sót lại của Nhã Hàm tan thành mây khói, nằm trong lòng Gia Minh, nàng dường như biến thành một thiếu nữ nhu nhược với áo trắng, váy trắng, tất chân trắng.

"Em thích thế này..."

Ôm trọn lấy thân thể Nhã Hàm, Gia Minh nhẹ giọng nói. Nghe hắn nói vậy, nàng cũng chỉ hờn dỗi một cách tượng trưng, đôi tay vẫn xoa bóp bắp chân mệt mỏi. Gia Minh dán sát mặt vào sau lưng nàng, nhẹ nhàng cọ sát. Bầu không khí yên lặng trôi qua một lúc lâu, sau đó Gia Minh nói:

"Em thấy hơi nhức đầu..."

"Sao vậy?"

Nàng giật mình, muốn quay đầu lại nhưng lại bị Gia Minh ôm chặt vào trong lòng. Gia Minh dựa sát vào lưng nàng, cười nói:

"Lần trước đây là ba ngày trước đúng không..."

"Ở chỗ này sao?"

Khuôn mặt Nhã Hàm đột nhiên nóng bừng, một nút áo trước ngực nàng bị cởi ra, cái tay kia nhẹ nhàng luồn vào trong áo sơ mi. Chỉ bằng cảm giác, nàng cũng đoán được chuyện sắp tới sẽ là gì.

Bởi vì bệnh tình của Nhã Hàm, mà tinh lực của Gia Minh lại tốt hơn người bình thường, sau mỗi lần thân mật. Nhã Hàm đều mệt mỏi hơn người bình thường một chút. Suy nghĩ đến vấn đề thân thể của nàng, trước giờ Gia Minh vẫn luôn khắc chế ở phương diện này. Nhưng đã thân mật đến mức này, chuyện kế tiếp không cần nghĩ cũng đoán được. Nhã Hàm không ngăn cản chiếc tay đang làm loạn trong áo sơ mi, đến khi Gia Minh vén làn váy nên thì nàng mới nói nhỏ:

"Chờ đã..."

Quỳ gối trên ghế, nửa người úp sấp lên mặt bàn, nàng đưa tay ra kéo rèm cửa sổ lại.

Bên ngoài cửa sổ là phía sau khu biệt thự, mặc dù qua tấm kính thủy tinh mờ rất khó nhìn vào bên trong nhưng nếu đến gần thì vẫn có thể thấy được bóng người loáng thoáng. Nàng đỏ mặt, thở hổn hển vươn người ra kéo rèm cửa lại, đến khi gian phòng trở nên tối tăm, nàng cảm thấy hạ thân hơi lạnh lẽo, thân thể cũng lập tức mềm nhũn.

Tư thế mập mờ như vậy gần như là để Gia Minh cởi quần lót của nàng được dễ dàng hơn. Nàng bẩm sinh đã nhạy cảm, rất dễ động tình, đến khi bàn tay kia thò vào giữa hai chân nàng thì nơi đó đã ướt nhẹp...

"A... Lên giường đi..."

"Không, em muốn thử thế này xem sao..."

"Ngồi xuống nhé..."

"Thả váy xuống, người khác có thấy cũng không biết..."

"Tự, tự lừa mình dối người... Hơn nữa... Mấy ngày trước đã thử rồi, chỉ một lát là... A... Chị đã bị em làm cho không còn chút sức lực... Lên giường đi..."

"A, ở đây đi..."

"Chị... A... Đưa tay em cho chị cắn... Nếu không... Chị sẽ hét lên đó..."

"Trong TV thường dùng quần lót..."

"Biến thái..."

Trong bóng tối, Nhã Hàm ngồi trong lòng Gia Minh, làn váy màu trắng trải rộng ra như đóa hoa sen đung đưa nhẹ nhàng, khiến người ta không thấy được bất kỳ thứ gì, chỉ đôi chân gợi cảm lộ ra dưới làn váy và chiếc quần lót bị cởi ra vẫn giắt lại trên mắt cá chân trái đang không ngừng lắc lư theo tiếng nói chuyện nho nhỏ mà hổn hển...