Ẩn Sát

Chương 313: Tuyệt kỹ (1)




Ở trong phòng cả buổi sáng, Mike tới một lần, sau đó không lâu liền loáng thoáng nhận ra sự thân mật giữa Gia Minh và Nhã Hàm, mặc dù không thể ngờ được hai người là tình nhân nhưng quá nửa cũng cảm thấy mình là người chen ngang.

Lúc Mike tới, Nhã Hàm vội chạy vào nhà tắm thay lại y phục mùa đông kín đáo, đến khi thanh niên da đen cuồng dại nhưng không có kết quả, rời đi thì nàng mới nằm xuống giường tiếp tục đọc sách. Đến giữa trưa tinh thần đã tốt hơn, dù sao bệnh của Nhã Hàm đã tốt lên, mà tố chất thân thể của nàng cũng khá hơn người bình thường, nghỉ ngơi một thời gian liền khôi phục lại.

"Buổi trưa ăn cơm, đến xế chiều ra ngoài xem mấy người Mike đấu nhé?"

Đứng trước gương sửa soạn qua loa y phục, Nhã Hàm hỏi.

"Ừ, dù sao người ta cũng đã cho chúng ta đi nhờ xe, lại giúp chúng ta nhiều như vậy. Huống chi em vẫn cảm thấy hắn thích chị... Một người đáng thương, không đi cổ vũ thì thật nhẫn tâm..."

"Dừng..."

Nhã Hàm lườm hắn.

"Em còn nói mát nữa, hắn sống ở một quốc gia tự do dân chủ, chỉ là một người tốt mà thôi."

"Ừ, hắn là người tốt, em hiểu..."

"Ha hả, mặc kệ em..."

Trước kia khi nàng và Linh Tĩnh, Sa Sa vẫn hòa thuận với nhau, Gia Minh thường dạy nàng kĩ xảo từ chối người tốt, lúc này đương nhiên nàng cũng biết Gia Minh chỉ nói đùa. Sửa sang y phục xong, hai người đi xuống lầu, ăn xong bữa trưa liền ra khỏi khách sạn. Tuyết đã ngừng rơi hẳn, bầu trời có vẻ lạnh lẽo nhưng trong sáng, con đường, nóc nhà, ngọn cây đầy tuyết đọng. Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn

"Tuyết đã ngừng rơi, xem ra máy bay rất nhanh sẽ thông hành trở lại, hẳn là sẽ không ảnh hưởng đến việc chúng ta về nước sau giáng sinh."

"Không biết bây giờ mẹ hai thế nào."

"Bà ấy không sao, sáng nay em gọi điện hỏi thăm, trừ tính tình hơi nóng nảy thì không có vấn đề gì lớn… Ha hả, mẹ hai chị thật thú vị."

"Thú vị? Cũng đúng, hơn ba mươi tuổi rồi mà tính tình vẫn như một đứa trẻ."

"Không phải chị cũng vậy sao?"

"... Không thèm để ý đến em nữa... Thực ra khi mẹ hai mới được gả về luôn im lặng. ít nói, sau này mọi người quen thuộc rồi bà ấy mới nói nhiều như vậy. Thật hoài niệm mẹ hai ngày đó..."

"Lúc cha chị cưới bà ấy thì không biết tính cách của bà ấy sao?"

"Cha biết, nhưng chị không biết, hơn nữa bọn họ cưới nhau không phải vì tình yêu. Mẹ hai rất kính sợ cha, đương nhiên không dám càm ràm trước mặt cha... Hơn nữa trước khi mẹ hai được gả đến cũng không phải người có tiền, có lẽ do đột nhiên bị gả về trong nhà nên bà ấy cảm thấy chuyện gì cũng phải nghiêm nghị thì người khác mới tôn trọng mình. Thực ra mẹ hai vẫn muốn sinh con cho cha, tốt nhất là con trai để kế thừa sự nghiệp của gia tộc, chỉ là cha vẫn không đồng ý."

"Tại sao lại vậy?"

"Đó là vấn đề giữa cha và mẹ ruột của chị, đám cưới của cha mẹ vì mục đích hợp tác, ông ngoại cũng có cơ nghiệp rất khá ở Bắc Kinh, không biết bọn họ bàn bạc thế nào, ông ngoại yêu cầu nếu như cha mẹ sinh, con thì nhất định phải ưu tiên cho đứa trẻ này thừa kế Trương gia, vốn cũng chỉ xem như hiệp định bằng miệng nhưng không biết tại sao cha lại vẫn quyết tâm như vậy..."

Nàng ngẩng đầu lên.

"Ừ, nếu nghĩ như vậy, có thế nào bọn họ đã nảy sinh cảm tình khi chung sống với nhau hay không..."

"Chuyện của người lớn ai biết đâu được, khi đó chị vẫn còn nhỏ."

"Thực ra trong ấn tượng của chị, hai người bọn họ cũng không thân mật lắm, luôn chỉ có mình mẹ ở nhà với chị."

Nhã Hàm hít sâu một hơi.

"Đứa trẻ mà bọn họ sinh ra chính là chị, bởi vì là con gái nên định sinh thêm một đứa nữa. Nghe nói mẹ có mang thai thêm một lần nữa nhưng lại bị sảy thai, từ đó về sau cũng không mang thai nữa, cũng vì chuyện này mà khi còn bé chị đã bị bồi dưỡng để làm lãnh đạo trong mấy năm liền. Không lâu sau thì mẹ mất, chị lại bị tật nấc cục, khi đó chị không thích cha, chuyện gì cũng đều mâu thuẫn với ông ấy, ông ấy cũng chỉ còn cách không cho người ta dạy chị những thứ kia nữa. Chẳng qua sau đó chị có nghe nói, sau khi hạ táng mẹ, ông ấy đi thắt ống dẫn tinh..."

Nói câu được câu chăng, bông tuyết thỉnh thoảng rơi xuống từ những cây ven đường, nếu rung động mạnh liền có từng tảng lớn rơi xuống. Gia Minh nhặt một cục tuyết lên cho vào miệng, nói:

"Đến bác sĩ nối lại là lại có thể sinh nở được."

"Đúng vậy, chẳng qua cha không có ý định đó. Chị biết ông ấy là người khá nghiêm túc, bảo thủ, chuyện gì đã đồng ý thì sẽ làm bằng được, nhưng thực ra chị lại càng hi vọng mẹ hai có thể sinh con cho cha. Nhiều lần suy nghĩ muốn nói với cha nhưng quan hệ với cha trong mấy năm nay không hòa thuận lắm, bây giờ nghĩ lại, nguyên nhân phần lớn đều do chị."

Gia Minh quay sang nhìn nàng, nhíu mày tò mò:

"Tại sao lại đột nhiên hiểu ra?"

Nhã Hàm mỉm cười.

"Vui vẻ nha, liền dễ dàng nhớ tới chuyện này, thật sự muốn sửa đổi những gì không đúng, làm sai trước đây. Thực ra trước đây chị cũng khá quan hệ, quan hệ với rất nhiều người đều không tốt lắm, thái độ đối với người nhà cũng rất lạnh nhạt, cũng vì hận bọn hắn luôn nhòm ngó địa vị của cha, mâu thuẫn với cha nhiều năm như vậy..."

Nàng vung vung nắm đấm.

"Hôm nay là ngày đầu tiên bạn Trương Nhã Hàm bắt đầu một cuộc sống mới, cần phải làm một tình nhân tốt, đương nhiên cũng phải cố gắng càng dịu dàng hơn, càng biết chiều lòng hơn..."

"Còn nói tình nhân tình nhân làm em đau lòng... Có muốn tương lai em tìm một người làm công tác tư tưởng cho chị hay không..."

"Đúng vậy, đúng vậy, cho em đau lòng chết đi..."

Mặc dù đang nói về đề tài tình nhân nhưng nụ cười trên khóe môi Nhã Hàm vãn tươi rói. Dường như trở lại khoảng thời gian trước đây khi chưa có sự ngăn cách, hai người một lớn một nhỏ luôn cãi nhau ầm ĩ. Chẳng qua hôm nay Gia Minh đã cao bằng Nhã Hàm, mặc dù vẫn có vẻ hơi trẻ con, nhưng hẳn là không lâu sau sẽ vượt qua Nhã Hàm. Đương nhiên, có lẽ khi đó nhìn hai người vẫn không giống tình nhân của nhau, đối với bọn họ, thực ra tình cảm không chút kiêng kỵ như chị em hoặc bạn thân lại càng nhiều hơn.

Đi thẳng về phía trước, không lâu sau liền ra khỏi thị trấn, có thể thấy được khu nhà xưởng bỏ hoang bị tuyết phủ đầy ở xa xa. Trận đấu tay đôi của Mike phải đến chiều mới tiến hành, nhưng dù sao cũng không có việc gì để làm, hai người liền quyết định đến đó chờ trước. Còn chưa tới gần thì đã nghe thấy tiếng nhạc đinh tai nhức óc vọng tới từ xa.

"Thật là một sở thích khó có thể khiến người ta khen ngợi được..."