Nhã Hàm gật đầu:
"Vậy sau đó thì sao?"
"Chuyến bay hôm nay không thể đi nữa, tránh để bọn chúng nổi điên... Sau đó sẽ sắp xếp cho mọi người bí mật về nước. Đúng rồi, bệnh của chị..."
"Bác sĩ nói cần quan sát thêm hai ngày nữa, chỉ là có vẻ như bọn họ cũng không nắm chắc được bao nhiêu... Hơn nữa đã xảy ra chuyện như vậy, bệnh viện đó coi như đã xong rồi... Em sẽ về nước cùng chị chứ?"
Thấy Nhã Hàm nhìn sang, Gia Minh cười xấu hổ:
"Ách, em vẫn còn chút việc cần làm..."
"Ách..."
"Chẳng qua hẳn là rất đơn giản, có thể cùng nhau về nước, đương nhiên chỉ là có thể, hơn nữa... Bởi vì... Nguyên nhân như vậy, chị biết đó, không thể để mẹ hai của chị thấy em."
"Tiểu quỷ nhát gan..."
Nhã Hàm liếc hắn sau đó lại cúi đầu nói:
"Trước đây em đến Mỹ rồi sao?"
"Trước đây... Con đường vừa rồi em đã từng đi qua, nhưng chưa tới nơi này, em cũng không biết nó dẫn tới đâu."
"Vậy mà em còn đến đây?"
"Không khống chế được mà."
Gia Minh bật cười.
"Chị cho rằng em là thần tiên sao, xe hơi tăng tốc bằng NO nhanh không khác gì tên lửa, chỉ cần đụng phải thứ gì đó là chết chắc rồi. Bên kia đường không tốt lắm, chỉ cần đụng phải một cục đá cũng có thể khiến chiếc xe bay lên, em chỉ có thể lao theo lối này."
"Chị thấy em cũng không sợ."
"Cố gắng quên đi mà thôi."
Thuận miệng trả lời một câu, thấy Nhã Hàm tỏ ra trầm tư, hắn vội cười nói.
"Trước kia đã nói với chị rồi mà, em là sát thủ."
"Không phải chuyện đó."
Nàng ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào hắn.
Trước kia chị chỉ cảm thấy em là một đứa bé rất lợi hại, mà bây giờ... Chị cũng không biết nên nói thếnào, em trở nên... Trở nên rất kỳ quái..."
"Em..."
Gia Minh đang định trả lời thì lại nghe thấy mấy tiếng cạch cạch của động cơ, cuối cùng thì chiếc xe cũng hoàn toàn dừng lại ở ven đường. Gia Minh thử nổ máy vài lần, đá mấy đá rồi quay đầu lại nhìn Nhã Hàm:
"Hỏng rồi..."
Tuyết rơi rất nhiều, ven một con đường ít ai lui tới ở New Jersey, một chiếc xe thể thao màu đỏ đầy vết đạn lẳng lặng dừng lại. Dưới ánh đèn màu cam, một người Mỹ bộ dạng hèn mọn đang chúi đầu vào máy ở trước xe, bên cạnh hắn, một cô gái xinh đẹp người Trung Quốc đang quay qua quay lại, hà hơi ấm và hai tay, thỉnh thoảng lại nhàm chán đá tuyết ven đường.
"Xe hỏng rồi sao?"
Giọng nói thanh thúy, cô gái lớn tiếng nói.
"Xem ra hỏng hẳn rồi, chẳng qua vẫn phải thử xem sao."
Nam tử không quay đầu lại, nói.
"Em thật sự biết sửa xe sao?"
"Biết chút ít."
"Chị vẫn tưởng rằng lần trước là em mò mẫm lại sửa được chiếc xe của chị trước mặt Hứa Mặc chứ... Còn bao nhiêu điều về em mà chị không biết?"
"Thực ra em là người từ tương lai đến."
"Khoác lác!"
Cô gái trừng mắt xem thường, gật đầu nói.
"Cố ý nói khoác!"
"Nói thật chị lại không tin."
Nam tử cố gắng phủi tuyết trên linh kiện, cầm cây búa lên gõ vài cái rồi lại quay đầu lại.
"Nếu chị thấy lạnh thì trở lại xe đi, đừng ở đây thêm phiền nữa."
"Không trở lại."
Cô gái hà chút hơi ấm vào lòng bàn tay mình, sau đó, nam từ tiếp tục sửa xe, nàng đi tới đi lui vài vòng ở bên cạnh. Cũng không biết nghĩ đến chuyện gì, nàng chợt cười lên, ngồi xuống ven đường cười đến ngặt nghẽo, nam tử đứng đậy nhìn cô gái đang cười ngốc nghếch ở bên cạnh:
"Đầu chị bị đập vào bồn cầu hả?"
"Ha ha, chị buồn cười không nhịn được, vừa rồi em... Ha ha, còn nhớ rõ không? Vừa rồi em..."
Nàng một tay ôm bụng, một tay chỉ tới, cười đến gập người xuống,
"Vừa rồi em nói... Chị xong rồi, ha ha... Em xong rồi... Em xong rồi. Ha ha..."
Nam tử nhìn nàng một lúc lâu, vẻ mặt không chút thay đổi, sau đó lại tiếp tục vùi đầu vào sửa xe. Cô gái cười thêm một lát, sau đó mới khó khăn ngưng lại.
"Này, em không thể trở lại bộ dạng ban đầu sao? Như bây giờ nhìn rất mất tự nhiên nha..."
"Chị cho rằng em làm ảo thuật sao, dễ như vậy? Nơi này thậm chí cả nước cũng không có."
"Trong két nước có nước nóng, dưới đất có nước lạnh..."
"Ngu ngốc..."
"Cố Gia Minh, em... A..."
Lời còn chưa nói xong thì đã thấy đối phương nhào đến, trong chớp mắt này, nàng còn cho rằng hắn tức giận. Hai người nặng nề ngã xuống bụi cỏ ven đường, ngay sau đó, nàng thấy được ánh mắt vô cùng nghiêm túc của đối phương, hắn chỉ về phía đồng cỏ khô héo bị phủ đầy tuyết ở đằng trước:
"Nhanh, tìm chỗ nào đó tùy tiện nấp đi, không nên đến gần chiếc xe này."
Cách đó không xa, trên bầu trời đầy tuyết xuất hiện ánh sáng mơ hồ.
Chiếc trực thăng kia thậm chí lại tìm được con đường này, theo con đường tìm đến đây...
Không hề do dự, nàng bò về phía xa. Lúc quay đầu lại thấy Gia Minh lấy một chiếc túi trong xe ra, sau đó nhẹ nhàng đóng cửa xe lại.
Không lâu sau, chiếc trực thăng đã đến gần, đèn pha trên trực thăng rọi xuống chiếc xe hơi nằm ven đường.
Nàng nằm trong một bụi cỏ cách đường cái chừng hai mươi mét, cố gắng lấy tuyết phủ lên người, thân thể lạnh, đến phát run. Đã không thấy bóng dáng Gia Minh đâu nữa. Trên bầu trời, chiếc trực thăng kia dừng ngay phía trên chiếc xe, một lát sau hình như cửa máy bay mở ra.
Trong tiếng gió tuyết, một tiếng nổ vang lên!
Sau đó, cột sáng màu da cam từ trên không trung lao xuống, bởi vì bắn từ trên máy bay, quá rốc két này trật khỏi chiếc xe rồi nổ tung ở một nơi gần đó. Chiếc máy bay nhanh chóng bay vòng, chiếc súng máy bên cạnh máy bay nổ liên hồi, bao trùm mỗi nơi trên mặt đất khiến bùn đất, tuyết đọng bị bắn lên tung tóe. Trên cánh đồng, một bóng dáng vụt ra, quay đầu nổ một phát súng rồi chạy về phía rừng cây rậm rạp ở gần đó.
Trực thăng đuổi theo sát phía sau. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - http://truyenfull.vn
Gục trên tuyết đọng, nàng lẳng lặng chờ, dần dần, chiếc trực thăng rời xa, tiếng súng cũng rời xa. Năm phút... Mười phút... Không gian xung quanh trở nên yên lặng, nàng nằm úp sấp ở đó, trong chốc lát bỗng không biết nên nghĩ gì, nên làm gì, chỉ có tuyết đọng lạnh đến xương tủy, cảm giác sợ hãi từ từ dâng lên. Nhìn cánh rừng nơi máy bay và người cùng biến mắt, thỉnh thoảng nàng lại giãy dụa, nắm chặt đôi tay.
Không gặp hắn, trong lòng hơi oán giận, vừa gặp rồi thì hết thảy lại trở nên không biết nói gì. Vừa rồi nhìn hắn sửa xe, hơn một giờ trước gần như đã cận kề với cái chết, cùng với tất cả những chuyện trước đây, đều trở nên không hề quan trọng nữa, song trong nháy mắt hắn lại biến mất.
Nàng hiểu hắn rất lợi hại, song loại "lợi hại" này có thể đến mức nào, một người làm sao có thể đối kháng với cả một chiếc máy bay, nàng cũng không rõ lắm... Lúc này nàng mới hiểu, thì ra chờ đợi một người lại cô độc và sợ hãi đến vậy...
Bầu trời vẫn đầy tuyết, ở ven đường cách đó không xa, ánh đèn màu cam trong chiếc xe thể thao vẫn ấm áp mà cô đơn n hư trước, nàng nhìn ánh đèn đó nhưng vẫn không dám đi qua. Nếu chiếc trực thăng kia trở lại thì chắc chắn sẽ đến kiểm tra chiếc xe kia, nhưng trốn ở nơi này cũng không có bao nhiêu ý nghĩa, nếu bọn chúng quay lại thì có trốn ở đây cũng chắc chắn bị bọn họ phát hiện... Nhưng nàng lại không dám đi, nếu hắn quay lại...
Không đeo găng tay, cùng với thời gian sợ hãi kéo dài từng giây từng phút, trong lớp tuyết đọng, tay chân nàng dần dần tê cóng. Không biết đến bao giờ, nàng chợt quay đầu lại, một bóng dáng xuất hiện bên cạnh nàng.
"Chờ lâu rồi phải không?"
Trong gió tuyết, nàng nghe thấy người kia nói.
"Em đã quay lại..."