Ẩn Sát

Chương 248: Carnival màu đỏ (8 - 2)




Khi viên đạn xé tung lồng ngực, toàn bộ thế giới đều trở nên băng lãnh, giống như cái thế giới lạnh lẽo này vốn ở trong não của hắn.

Hắn lẳng lặng nằm ở trên mặt đất, điều cuối cùng mà hắn nhìn thấy chỉ là sự đen ngòm, máu chảy ra từ huyết quản, hắn cảm nhận được nó đang tuôn ra từ yết hầu của mình. ., đây là sự sống cuối cùng mà hắn cảm nhận được.

Trước đây, hắn từng nghe nói, giây phút cuối cùng này rất dài, đài tới mức một chớp mắt có thể nhớ lại cả một đời người, hắn cũng nhớ lại những chuyện trước đây rất lâu.

Người có đanh hiệu 1368, chính là người con gái đã cho hắn tất cả, bọn họ đã từng mong muốn được cuộc sống tự do. Nhưng khi đó, hắn chỉ là một thiếu niên ngây thơ mộng tưởng, khi kế hoạch ấu trĩ của hắn bị phát hiện, vì để che giấu bản thân, hắn đã mật cáo tới Huấn luyện viên, rồi tự mình giết chết... người con gái kia...

Vì vậy hắn còn sống, sau khi người con gái kia chết đi, câu chuyện phản bội trở thành câu truyện cười lưu truyền trong Bùi La Gia. Nhưng mà cho dù như thế nào, tiểu Thản Khắc thuần khiết vẫn luôn dễ nghe hơn với danh hiệu nhu nhược, phản bội.

Từ đó về sau hắn không tiếp xúc với người con gái nào cả, nam nhân cũng không. Khi Chư Thần Vô Niệm phản bội lại nghị quyết của tầng lớp cấp cao ở Bùi La Gia, trong tim hắn có cảm giác như mình được giải thoát, phảng phất như sắp thoát khỏi tất cả.

Nhưng mà người kia cũng nói đúng, trước kia mình chưa từng giác ngộ, đáng nhẽ thì mình phải ném lựu đạn trước mới phải, đã trải qua bao nhiêu năm rồi, chuyện cũ vẫn là một chuyện canh cánh trong lòng, hắn vẫn chỉ là một nam nhân nhu nhược... Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn

"Cho dù em có sợ hãi cũng không sao, bởi vì anh sẽ mang theo em chạy trốn.."

Xin lỗi a...

"Sao lại bị phát hiện... Chúng ta đi mau... hai chúng ta.."

Xin lỗi a...

"Ta chết... chẳng nhẽ ngươi lại sống tốt hay sao.."

Ta không...

Tất cả những thứ trước kia chỉ đổi lại được một ánh mắt châm chọc, hắn cho muốn công bình quyết đấu, vậy mà khi mình xông lên, đối phương lại ung dung móc ra một khẩu súng tự động giống y như lần đó mình làm với nàng, đầu tiên là kinh ngạc, lập tức chợt...

Gió đêm thổi tới, trong tiếng nức nở, tiếng súng thê lương vang lên.

Hơn mười phút sau, một đạo nhân ảnh bỗng dưng xuất hiện ở bên này, trên chiếc áo có màu sắc và hoa văn rực rỡ, thân tình Chư Thần Vô Niệm hơi có chút cô đơn.

Lần hành động này của hắn phải nói là mạo hiểm, thắng bại chỉ 50%, cục diện trước mắt thành ra như thế này, chỉ có thể nói là vận khí của hắn quá kém, cũng may mà hắn đã dự liệu trước, mới bỏ tiền ra thuê đám lính thuê kia tới...

Đó là đám đồng bạn mà Thản Khắc mang tới, hắn chưa từng thừa nhận, nhưng mà chuyện này cũng không còn ý nghĩa gì nữa.

Cúi đầu nhìn thi thể của đồng bạn, đang muốn ngồi xổm xuống, đột nhiên một cảm giác kỳ quái dâng lên, hai chân đang định ngồi đột nhiên phát lực, bay lên khỏi mặt đất.

Thanh âm của súng ngắn đột nhiên vang nên, xẹt qua vị trí mà Chư Thần Vô Niệm vừa đứng, bắn tung một mảng tường, vừa dùng súng bắn trả. Chư Thần Vô Niệm vừa quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một bóng đen mặc áo choàng xám như u linh chạy dọc theo rừng cây tới đây.

Hắn đã từng nghiên cứu cách hành động của Hoa Tulip, cũng rõ tính cách có thù tất báo của người này, bởi vậy Chư Thần Vô Niệm đã sớm hiểu, hắn sẽ tìm tới mình, cho dù có lập tức về Nhật Bản, thì đối phương cũng nhất định sẽ tìm tới.

Ở trong tình hình này thấy đối phương xuất hiện, mặc dù bị hỏa lực áp chế, nhưng trên mặt hắn lại xuất hiện nụ cười, chạy vào khu nhà trước mặt.

Đây là những gian phòng học cũ kỹ, ở giữa có một hành lang thật dài, hai bên đều là lớp học, hắn đi vào, đối phương cũng đuổi tới, phía trước chính là một cái cửa sắt đã bị khóa, Chư Thần Vô Niệm thầm mắng một câu, quay đầu lại đã thấy trên vai đối phương có một khẩu súng phóng rốc két.

Ầm một tiếng, hắn đạp tung cánh cửa phòng bên cạnh, rồi một tiếng động lớn vang lên, lửa và một luồng sức ép vọt tới. Chư Thần Vô Niệm đập vỡ cửa sổ chạy ra ngoài.

Lao qua hai cái cửa sổ, bóng người màu xám đã xuất hiện ở chỗ rẽ của căn phòng phía trước, chưa kịp nổ súng thì Chư Thần Vô Niệm đã đập một cái cửa sổ khác nhảy vào trong.

Dọc theo hành lang tràn ngập lửa chạy về phía trước, hắn đã tính, khi lao tới cửa sẽ gặp Hoa Tulip, ở chỗ rẽ này có thể giảm thấp mức độ nguy hiểm của hỏa lực đối phương, nhưng mà hắn còn chưa tới cửa, đã nghe thấy tiếng thủy tinh vỡ vụn, khi hắn đá tung cửa phòng, thì đối phương ở bên kia đã vọt tới.

Ầm một tiếng, cánh cửa gỗ cũ kỹ đồng thời nhận 2 đòn nghiêm trọng, hóa thành những mảnh gỗ vụn bay khắp bầu trời.

Một bóng đen như đạn pháo lao ra, Chư Thần Vô Niệm đá một cú có uy lực kinh người, đá trúng cửa gỗ, muốn liều mạng cùng với người áo xám kia, nhưng mà hắn cảm thấy mình đá trúng một người cá, lực đạo của cú đá bị trượt đi, sau một khắc, hai người đồng thời bay lên.

Đây chỉ là một cú xông tới thuần túy của đối phương.

Ầm một tiếng, thân hình hai người đã phá vỡ cửa phòng tạo thành một lối đi bên cạnh. Trong lúc thân hình đang ở trên không, Chư Thần Vô Niệm chỉ cảm thấy đối phương đã đưa tay kéo áo mình, thân hình người nọ lộn trên không một vòng, khi rơi xuống, hai tay của hắn đã đặt trên vai mình.

Hai người lao vào đánh nhau, trong phòng giường gỗ, dụng cụ khác đều vỡ vụn, khi thân hình bị ép vào chân tường, hai tay của Chư Thần Vô Niệm mở rộng ra, hất mạnh hai tay của đối phương đang đặt trên vai mình, nhưng mà người nọ lại thuận thế, hạ khuỷu tay xuống để ngăn cản, tiếp theo đó lại là một hồi cuồng phong bạo vũ.

Vẻn vẹn chỉ trong hai ba giây, những tiếng rầm rầm rầm rầm rầm rầm liên tục vang lên trong phòng, lúc thì là mặt đất, lúc thì là giường tủ, lúc thì là ván gỗ, lúc thì là địch nhân.

Bỗng nhiên, kèm theo tiếng ầm là một tiếng xé gió, trong gian phòng như có một cơn lốc, không khí xung quanh nén lại. Chư Thần Vô Niệm tung cước đá bay người áo xám ra ngoài, đập thẳng vào bức tường, làm cho vô số gỗ vụn rơi xuống rồi bay lượn trong khắp gian phòng, cửa sổ thủy tinh phía sau lập tức hóa thành bụi phấn.

Dường như trong phòng có một quả bom nổ, nếu như người bình thường mà nhìn thấy loại lực lượng siêu nhiên này có lẽ phải kinh sợ nửa ngày, nhưng mà hai người trong phòng lại không có ai do dự, Chư Thần Vô Niệm móc ra 2 khẩu súng ngắn. Gia Minh cũng trực tiếp lấy một khẩu, hai người đồng thời nhảy tránh đạn, bóp cò liên tục trong không gian chỉ cách nhau chừng 3, 4 thước.

Ầm...

Vô số vụn gỗ, tạp vật vì sức gió trong phòng mà bay lượn, trên vách tường, đất đá, vôi vữa bay tung tóe, Gia Minh chạm vào cửa sổ thì Chư Thần Vô Niệm cũng đụng phải cửa ngoài. Hai người lại nhanh chóng chạy sang một gian phòng khác, cửa sổ, cửa chính bay tơi tả...