Ẩn Sát

Chương 112: Yến tiệc náo nhiệt (1+2)




Linh Tĩnh mặc trên người bộ âu phục ôm sát người, cười nói như hoa, chạy tới chạy lui trong đại sảnh, có lúc thể hiện vẻ trẻ con ngây thơ đáng yêu, có khi lại là cảm giác chín chắn dễ thấy ờ một người đã trưởng thành. Hoàn toàn khác với vẻ chín chắn được cố ý bồi dưỡng của anh em nhà Đông Phương, Linh Tĩnh trong vẻ chín chắn trưởng thành vẫn còn có thể giữ được nét gì đó vô cùng thơ ngây, đây chính là điểm thu hút người khác lớn nhất trên người nàng.

Đặc biệt nhất là, Đông Phương Lộ cảm thấy những người bạn cùng lứa quanh mình cũng không thoát khỏi vẻ ngây thơ trẻ con, nhiều khi thậm chí còn khá buồn cười.

Còn như người đã trưởng thành, thì cũng bị xã hội làm cho dần sa ngã, đồng thời với sự khôn khéo, bọn họ cũng đánh mất đi tất cả những gì đẹp nhất của bản thân mình.

Bởi thế, trong trường càng tiếp xúc nhiều với cô gái Linh Tĩnh này, Đông Phương Lộ càng cảm nhận được một thứ quyến rũ vô cùng mạnh mẽ, nàng quả thật là một kỳ tích.

"Anh, đừng nghĩ rằng anh ngồi chờ ở đây thì người ta sẽ chủ động tới tìm anh, anh còn không mau đi đi... Thấy không? Bên kia có một gã đầu hói, rồi một anh đẹp trai đằng kia nữa, rồi đằng đó cũng có một anh chàng nữa, nãy giờ bọn họ vẫn nhìn chăm chăm vào thiên sứ bé nhỏ của anh kìa, nếu nàng rơi vào lòng kẻ khác, anh có tới cũng là muộn mất thôi."

"Ha ha, đừng ăn nói hồ đồ nữa"

Đông Phương Lộ thản nhiên cười.

"Hơn nữa lẽ nào em nghĩ Linh Tĩnh lại đi thích mấy tên vô cùng thô lỗ này sao?"

"Vậy thì cũng khó nói trước"

Đông Phương Uyển liếc mắt,

"Có thể làm bạn được với một kẻ như cố Gia Minh, em nghĩ đầu nàng cũng hơi không bình thường. Lỡ như nàng có thành chị dâu của em, nhờ anh trước tiên sửa tật đó của nàng có được không?"

"Anh cảm thấy cố Gia Minh cũng được mà, anh còn tính kết bạn với cậu ấy, hơn nữa cậu ta cũng từng cứu em"

Đông Phương Lộ chăm chăm nhìn em gái một hồi lâu, mới nói tiếp:

"Tục ngữ nói càng yêu nhiều càng hận sâu, Tiểu Uyển em ghét Cố Gia Minh đến thế, đừng nói em đã..."

"Dừng! Đi tìm chết, cho dù đàn ông trên Trái Đất này có chết hết đi nữa em cũng không cho cái tên khốn hận đời đó làm bạn trai em đâu, dáng người thì xấu xí, ngay đến người nhà hắn cũng chán ghét, trừ mỗi bóng rổ ra, không còn ưu điểm nào hết…tính khí cũng không tốt, chậc chậc..."

Vừa lắc đầu, Đông Phương Uyển vừa nhỏm đứng dậy, nói:

"Không thèm để ý anh nữa, cái con chim khách bông kia lại qua đây tìm anh kìa, em biến trước đây...Anh chàng đẹp trai bên đó, trong vòng ba phút em sẽ tóm gọn hắn..."

Đi được hai bước, Đông Phương Uyển quay người lại, nhấc mũ lên làm mặt hề. Trong khoảnh khắc đó, nàng như một viên ngọc trai đen tỏa ra thứ ánh sáng chói mắt, tản mát ra một sức hút vô cùng.

Những thủ đoạn trên thương trường, trên thực tế thủ đoạn giao tiếp chiếm một nhân tố rất lớn, đối với cô em gái rất thích quyến rũ người xa lạ trong những yến tiệc coi như luyện tập này, Đông Phương Lộ cũng chỉ bất đắc dĩ cười trừ.

Sau đó, cô gái xinh đẹp bị Đông Phương Uyển xem là một con chim khách bông ngồi xuống chỗ bên cạnh Đông Phương Lộ, cảm nhận được sự đụng chạm của thân thể, hắn ta có chút khẽ nhăn mày, sau đó cười nói:

"Đan Văn học muội không ra ngoài kia chơi sao?"

"Chán lắm!"

Đại mỹ nhân Đổng Đan Văn nhẹ nhàng nhún vai, cười nhạt một tiếng, nhón một trái nho đỏ đưa lên miệng cắn, trong sự thanh nhã có cả sự quyến rũ.

Có lẽ khi ở trước mặt Đông Phương Lộ, nàng mới để lộ nụ cười xinh đẹp đó. Trong trường bàn về cô gái này, người ta chỉ nói tới bốn điểm: lạnh lùng, xinh đẹp, ngạo mạn song cũng rất đa tài đa nghệ. Một năm trở lại đây, chỉ cần trong trường có bất cứ liên hoan văn nghệ nào, tiết mục cuối cùng đều thuộc về nàng, ở tại thành phố Giang Hải này, nàng cũng có thể xem là một ngôi sao nhỏ.

Tuy thế, dù bề ngoài tỏ vẻ đơn thuần trong sáng mà lạnh lùng thản nhiên, Đông Phương Uyển chỉ nhìn một cái là biết ngay cái tính cách khoe mẽ bên trong, do đó mới gọi cô ta là "chim khách bông'".

"Học trưởng Đông Phương không phải cũng không đi hay sao? Mình cảm thấy buổi dạ vũ này thật nhàm chán, thật sự muốn rời khỏi đây."

Là một nam nhân, trong lúc đối phương đã ra ám hiệu như vậy, nếu như nói: "Chúng ta cùng rời khỏi đây đi." Nói không chừng sẽ xuất hiện một chuyện bỏ trốn cùng nhau lãng mạn gì đó. Hơn nữa nhà hàng này là quán bar, nếu tìm một chỗ yên tĩnh, chắc sẽ yên tĩnh tới trời sáng luôn.

Đông Phương Lộ không biết làm sao, chỉ cười trừ:

"Không có mà, tôi thấy nơi này cũng hay. Mới rồi chơi đến mệt luôn, nên ngồi xuống một chút. Đan Văn muội nếu mệt rồi, để tôi kêu tài xế lấy xe đưa em về nhà trước. Lát nữa tôi sẽ giải thích với mọi người, chắc rằng mọi người cũng không ai để ý đâu."

Nghe rằng là tài xế đưa về chứ không phải tự thân Đông Phương Lộ đưa về, Đồng Đan Văn nhún vai, nói:

"Không sao, cả nhóm chúng ta cùng đến, lẽ nào em lại làm mọi người mất vui. Nếu như học trưởng cũng mệt, em ngồi đây cùng anh cũng tốt."

Tuy rằng toàn bộ tâm tư đều đồn hết cho Linh Tĩnh, thế nhưng có mỹ nhân ngồi cùng thì cũng tốt. Dù rằng mỹ nhân này có chút giả tạo thì đối với nam nhân mà nói, cũng không có gì khó chịu. Cùng nói với nhau vài câu, đột nhiên Đông Phương Lộ phát hiện hai người đang ngồi cách đó không xa, người đàn ông đó cũng nhận ra hắn, đưa tay vẫy vẫy.

Dẫn theo Đổng Đan Văn bước về phía đó, Đông Phương Lộ cười, nói:

"Thầy Trịnh, thầy tới Giang Hải, sao không nói trước để bọn em đi đón thầy. A, Đan Văn, vị này là nhạc sĩ nổi tiếng Hồng Kông, Trịnh Tắc Bồi Trịnh lão sư. Thưa thầy, đây là em lớp sau em, tên là Đổng Đan Văn, đối với lĩnh vực từ khúc cũng rất có cảm hứng."

Vị Trịnh Tắc Bồi đó cười và bắt tay hai người bọn Đông Phương Lộ, sau đó cười nói:

"Nói về sáng tác, nếu so với Hoàng lão thì ta còn kém xa. Lần trước Tiểu Lộ em đến Hồng Kông không phải cũng tìm bái kiến Hoàng lão hay sao, mà sau không gặp được, lần này cuối cùng cũng có cơ hội rồi đấy."

Nghe qua giới thiệu như thế, Đông Phương Lộ mới biết người ngồi bên Trịnh Tắc Bồi là ai, lúc đó truyền hình còn chưa phát triển lắm, không như vài năm sau đó, không chỉ là ca sĩ siêu sao hay ngôi sao điện ảnh, những người hoạt động trong âm nhạc cũng được từ phía sau hậu trường tiến ra tiếp xúc với khán giả.

Những năm gần đây, âm nhạc của Trung Hoa đại lục chịu ảnh hường nhiều từ Đài Loan hay là Hồng Kông, nếu như nói vị Trịnh Tắc Bồi kia là một nhà soạn nhạc bậc nhất của Hồng Kông, thì vị Hoàng Lão ngồi cạnh ông ta càng là một truyền kỳ trong giới âm nhạc.

Vô số ngôi sao ca nhạc đều do hát những bài hát do ông ta viết mà trở nên nổi tiếng. Biết được thân phận của hai người này, ngọn núi băng Đổng Đan Văn này bị hòa tan trong nháy mắt, trái tim đập nhanh như tiếng gõ trống trên sân khấu.

Bốn người cùng trò chuyện với nhau, Đổng Đan Văn làm ra vẻ hiếu học thỉnh thoảng đặt ra vài câu hỏi, trong lòng thầm mong rằng trong hai vị soạn nhạc tài ba này sẽ viết tặng riêng mình một ca khúc, hoặc dẫn dắt mình vào con đường âm nhạc, điện ảnh.

Trịnh Tắc Bồi ngồi ở đối điện có vẻ dễ nói chuyện hơn, nghe nói năm ngoái Đông Phương Lộ đến Hồng Kông du lịch, đã đến bái kiến ông ta, nhờ xem giùm một ca khúc do chính mình viết, ca khúc đó được trịnh Tắc Bồi vô cùng thích thú, sau đó giữa người trở thành quan hệ thầy trò. Còn vị Hoàng lăo kia chỉ ở một bên lắng nghe, lâu lâu gật gật đầu, nói một vài câu, có vẻ như rất kiệm lời nói.

Không lâu sau, người chủ trì buổi tiệc tay cầm một quả bóng nhiều màu tiến đến lễ đài trung tâm, nói:

"Vậy thì ngay bây giờ chúng tôi sẽ bắt đầu cho tiết mục thứ hai trong đêm hôm nay, đó là ai chụp được quá bóng này phải lên sân khấu biểu diễn một tiết mục, mọi người có đồng ý không! Muốn thể hiện giọng hát, vũ đạo, hay thậm chí bày tò tình yêu với bạn gái mình, mau mau hành động đi nào! Ai muốn là người đầu tiên nào, chúng tôi có phục vụ dàn nhạc chuyên nghiệp, có…"

Lúc này thế giới bên ngoài rất thịnh hành karaoke, nghe thấy những gì người dẫn chương trình nói, những nam thanh nữ tú nào có tự tin với giọng hát bản thân đều giơ tay tranh nhau hát, không khí trở nên vô cùng náo nhiệt.

Đứng giữa đám đông, Linh Tĩnh chốc chốc lại nhìn đồng hồ đeo ở tay, rồi lại ngóng nhìn cảnh tuyết rơi bên ngoài qua khung cửa kính. Đã tám giờ rưỡi rồi, chỉ chốc lát thôi Gia Minh sẽ tới đây, nàng cũng đã nói trước với giám đốc rồi, chín giờ là sẽ về nhà. Nghĩ tới bữa liên hoan nhỏ ở nhà Nhã Hàm, Linh Tĩnh bất giác nở một nục cười nhẹ nhàng.

Một tiếng phanh "đoàng" vang lên, vỏ chiếc bánh xe đạp đã bị nổ tung.

Nhìn lại đồng hồ, đã tám giờ năm mươi ba rồi, Gia Minh hơi nhíu mày. Chỗ này cách Bắc Âu Huyễn Tường không xa, nhớ lại trước khi đến đó có một chỗ sửa xe nhỏ, chỉ không biết trong đêm tuyết lớn thế này có còn ai ở đó hay không.

Trên đường phố lúc này xe cộ qua lại tấp nập, đèn đường sáng trưng, thật ra đại đa số người dân ở thành phố Giang Hải đều không đón Giáng sinh. Qua một ngã rẽ hắn mới thở phào nhẹ nhõm, một tiệm sửa xe ven đường vẫn còn sáng đèn.

"Bác à, bánh xe sau bị lủng mất rồi, phiền bác xem giúp cháu."

"Xong ngay!"

Thở ra một ngụm sương, người sửa xe mặc quần áo cũ kỹ đặt nằm xe đạp ra, sau đó vươn bàn tay chai sạn ra bưng chậu nước lạnh như băng lên.

"Bác à, khuya thế này vẫn còn làm sao? Hôm nay trời rất lạnh."

"Ồ, ha ha, đời sống khó khăn mà."

Ông thợ sửa xe nở nụ cười vô cùng sảng khoái, và nói tiếp: "Chàng trai trẻ, ta thấy cậu cũng ăn mặc phong phanh, mau vào trong nhà ngồi đợi đi, chỉ năm phút xong ngay, trong nhà có lẽ ấm hơn chút ít. Khi nào xong ta sẽ gọi cậu."

"Ừm, vậy thì làm phiền bác."

Tám giờ năm mươi chín phút.

Linh Tĩnh lại nhìn đồng hồ, Gia Minh vốn có thói quen lúc nào cũng đến sớm hơn một chút, tại sao lần này muộn thế này còn chưa tới. Hừ, đợi khi hắn đến phải làm khó hắn một chút mới được, Linh Tĩnh nghịch ngợm nhăn mũi, quyết định như thế.

Quay đầu nhìn vế phía sân khấu, bước lên sâu khấu lúc này là Đông Phương Lộ, hắn cầm trong tay quả cầu nhiều màu ấy, vung lên vài cái, rồi cầm lấy micro.

"Ừm... Tôi sẽ biểu diễn cho mọi người, chính là một bài hát mà tôi đã tự sáng tác hồi năm ngoái, xin được tặng một người con gái trong hội trường này. Nhạc phổ cũng mang lên đây rồi, hi vọng có thể mời một vị biết chơi dương cầm cùng diễn tấu. Nãy giờ các vị mỹ nữ, dễ nhìn trong ban nhạc cũng bận rộn nhiều rồi, tôi nghĩ cũng nên để bọn họ nghỉ ngơi một chút..."

Dưới sân khấu, Đổng Đan Văn đã nhoẻn cười đứng lên. Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.

…Bạn Diệp Linh Tĩnh, mời bạn cùng tôi diễn tấu, có được không?"

Nụ cười trên môi Đan Văn lập tức đông cứng lại, còn Linh Tĩnh cũng sững sờ:

"
Ơ... Tôi?"

Sau đó khoát tay nói:

"
Tôi không được đâu, tôi cũng chưa học dương cầm được bao lâu, hơn nữa…

Cô ta quay đầu nhìn lại, để xem thử Gia Minh đã xuất hiện ngoài cửa hay chưa, nhưng cuối cùng vẫn không thấy đâu. Sau đó, Trương Cạnh Phong tiến lại gần nói:

"Linh Tĩnh, dù sao cũng chín giờ rồi mà Gia Minh còn chưa tới, mà người ta cũng mời đích danh em rồi, hay là cứ lên biểu diễn một lát đi."

"Ồ... Vậy cũng được"

Linh Tĩnh không biết nói nói sao nữa, chỉ đành cười cười:

"Nếu như mình đánh không hay, mọi người đừng trách nha!"

Chỉ một lát sau, giai điệu thâm tình vang lên trong hội trường....

***

Nhét vội đôi bao tay màu trắng rẻ tiền vào túi quần, Gia Minh vội vội vàng vàng rời khỏi cửa hàng.

"Xong chưa? Bác à, Bao nhiêu tiền ạ?"

"Xong rồi xong rồi, đảm bảo không vấn đề gì nữa, chỉ một đồng thôi"

"Vâng, tiền đây ạ, cám ơn nhiều!"

"Ha ha, không có gì, chàng trai trẻ, đi xe cẩn thận nhé."

"Vâng, tạm biệt bác."

Vẫy vẫy tay, Gia Minh phóng lên xe chạy vào một con hẻm nhỏ bên cạnh. Khoảng năm phút sau, Gia Minh đã đến trước cửa cửa Bắc Âu Huyền Tưởng. Bên trong đang vọng ra một bài hát không chuyên nghiệp lắm, nhưng cũng có thể nói là có ý nhị:

"Đời này kiếp này, em sẽ là tất cả của anh…"

Không khỏi cười, lời ca thực sự là thẳng thắn.

Từ cửa kính thủy tinh nhìn vào bên trong sảnh tụ chỉ thấy nhìn Đông Phương Lộ đang đứng trên sân khấu hát, vẫn là phong thái đường hoàng như trước nay, cách cầm micro cũng rất chuyên nghiệp, chẳng qua là ánh mắt trước sau chi chăm chú nhìn về... Linh Tĩnh đang đánh dương cầm.

Lúc này ánh đèn được rọi xuống khắp sân khấu, trên sân khấu một người đàn một người hát hệt như một cặp tình nhân, Gia Minh bất đắc dĩ nhún vai, đẩy chiếc xe đạp đi đến cửa nhà hàng, nhân viên bảo vệ nhà hàng cũng biết hắn:

"Này, Gia Minh, lại đến đón Linh Tĩnh à?"

"Đúng vậy, cả nhà đang chờ cô ấy về ăn cơm, tôi có thể vào hay không?"

"Ha ha, cứ vào đi, ở đây ai mà không biết cậu. Xe đạp cứ để đó, tôi coi giúp cho"

"Tốt quá Cám ơn anh nhé!"

Bài hát vừa dứt liền nhận được sự cổ vũ nồng nhiệt của toàn hội trường, vị Trịnh Tắc Bồi cũng gật gù mỉm cười, cùng Hoàng lão bản luận vài câu. Một thiếu niên mười bảy mười tám tuổi mà có thể đạt tới trình độ đó cũng là rất giỏi rồi.

Trong tiếng hoan hô của mọi người, Linh Tĩnh đứng dậy cúi chào khán giả, nở nụ cười sáng lạn rực rỡ, sau đó bước xuống khán đài.

Đông Phương Lộ lật lật bàn tay, bỗng xuất hiện từ đâu một bông hoa hồng, nói:

" Ha ha, tôi vừa lén hái một bông hoa ở bên kia, hi vọng nhà hàng không bắt tôi phải bồi thường, để tỏ lòng cám ơn bạn Linh Tĩnh đã vì tôi mà diễn tấu khúc nhạc này, tôi xin tặng bạn đóa hoa này... Linh Tĩnh, đây là thành ý của tôi, hy vọng em sẽ không chối từ!"

Phía dưới khán đài, khuôn mặt Đổng Đan Văn hoàn toàn trắng bệch. Đông Phương Uyển cũng đang khâm phục thủ đoạn này của anh trai, quả nhiên là chú trọng phương pháp một kích phải giết. Nhìn vào đóa hoa được đưa tận mặt mình, Linh Tĩnh có chút chần chừ, Đông Phương Uyển ở dưới lập tức sách động mọi người:

"Nhận đi. Nhận đi! Nhận đi! Nhận đi..."

Lập tức, toàn bộ người trong khách sảnh đều gào thét cả, khó xử nhìn đám người phía dưới, Linh Tĩnh nhận lấy đóa hoa hồng, gượng gạo cười:

"Cám ơn!"

"Ha hả"

Biết không thể tấn công Linh Tĩnh đồn đập, Đông Phương Lộ lại cầm mic lên hướng xuống phía dưới nói:

"Vậy thì người tiếp theo là ai đây? Để tôi xem nào."

Trong đám đông, Đồng Đan Văn từ từ giơ tay, nàng không phục, Đông Phương Lộ cười cười, ném quá bóng về phía nàng.

Ánh đèn lay động, rồi dừng ngay trước mặt Đổng Đan Văn, đó là một thiếu niên mặc quần áo tùy ý, trên vai, dưới chân vẫn còn tuyết đọng chưa tan bề ngoài rất bình thường. Lúc này hắn đang nhìn trái bóng trên tay, gãi đầu rất khó xử.

"Ặc, không cẩn thận bắt được, như vậy... Bắt được rồi sẽ phải hát sao?"