Ăn Sạch Sành Sanh Yêu Chết Em

Chương 10-1




Một hàng dài trước cửa hội trường âm nhạc, trên tay mỗi người đều cầm một tấm vé, chờ vào nghe buổi diễn tấu tuyệt vời của hoàng tử piano.

Tần Hàm ngơ ngác đứng trước tấm poster lớn treo trên tường, tay đặt trên bề mặt tấm poster, ngây ngốc nhìn chằm chằm.

Đây chính là soái ca siêu cấp sống cùng cô trong một tuần qua.

Bên cạnh ảnh viết —— Buổi biểu diễn độc tấu của hoàng tử piano Uông Ngạo Quần.

Anh thật sự là nghệ sĩ diễn tấu piano nổi tiếng thế giới. Không phải là cô nhìn nhầm, cũng không phải Biên Phiếm nói sai tin tức.

Ngẩng đầu nhìn một hàng dài trước cửa, nữ sinh chiếm đa số, trên mặt đều biểu hiện nét vui sướng, chờ mong cùng sùng bái.

Anh cách cô thật xa. Tần Hàm bỗng nhiên phát giác.

Giờ phút này cô chỉ có thể chạm vào hình ảnh của anh trên tấm poster, người thật đã sớm rời bỏ cô mà đi, không tiếng động bước ra khỏi cuộc sống của cô. Giống như hạ quyết tâm muốn vứt bỏ đoạn tình cảm giữa hai người.

Trái tim của anh sao có thể độc ác như vậy?!

Lệ nóng nổi lên hốc mắt, lồng ngực không ngừng phát ra âm thanh đau đớn bén nhọn.

“Tiểu Hàm” Trên tay Biên Phiếm cầm vé chạy tới. “Cuối cùng cũng mua được vé, nhưng mà chỉ còn lại vị trí tối hai bên trái phải.”

Như vậy cũng tốt, vị trí kém này lại tiện nghi nhất. Cô mới không muốn để cho cái người đàn ông bạc tình phụ bỏ Tiểu Hàm không công buôn bán lời tiền của cô.

Biên Phiếm hung dữ trừng mắt liếc tấm hình soái ca nào đó trên tấm poster, đưa vé cho Tần Hàm.

“Đừng khóc!” Biên Phiếm tức giận nói. “Vì cái loại đàn ông này mà khóc đến hư mắt không đáng.”

Mục đích hôm nay hai người tới cũng không phải là xem biểu diễn độc tấu, mà là đến bắt người đàn ông phụ tình, ép hỏi cho ra lẽ.

Nếu như Uông Ngạo Quần dám học loại đàn ông phụ tình trên TV nói Tiểu Hàm không xứng với anh ta. Thân là bạn tốt, cô nhất định sẽ làm cho anh ta gà chó không yên, tốt nhất là ngày mai liền lên trên mặt báo, để cho mọi người thấy rõ bộ mặt giả dối của hoàng tử piano.

“Mình sẽ không khóc nữa!” Tần Hàm dùng sức lau nước mắt đọng trên lông mi.

“Khóc liền thua, biết không? Chờ buổi biểu diễn kết thúc, nhất định phải đúng lý hợp tình ép hỏi anh ta, hiểu không?” Các cô là tới đây để đòi công bằng, không phải là mình khóc để người ta cười.

“Ừ.” Tần Hàm gật đầu một cái.

Tiến vào hội trường trình diễn, dò số ghế ngồi, không bao lâu, ngọn đèn liền tối xuống, MC dùng giọng nói dễ nghe tường thuật tóm tắt sơ lược kinh nghiệm của hoàng tử piano, cùng lịch sử xuất sắc có liên quan tại âm nhạc thế gia.

Sau lớp màn vải che giấu, Uông Ngạo Quần kéo ra một khe hở, quan sát thính giả trong thính trường.

Trên khán đài là một vùng tăm tối, trên vũ đài, ngọn đèn chậm rãi sáng lên, thuận tiện chiếu sáng lên mấy hàng ghế thính giả bên dưới.

Uông Ngạo Quần rõ ràng nhìn đến hàng ghế thứ ba vị trí trung tâm, trống không?

Cô ấy không tới? Uông Ngạo Quần nhanh nhíu mày lại.

Là tới trễ hay là có việc gì trì hoãn? Trong lòng anh có chút sốt ruột.

“Ngạo Quần” Uông lão gia vỗ nhẹ vai anh. “Nên lên sân khấu rồi.”

Đối với chuyện anh trốn nhà rời đi, khi anh trở về Uông lão gia không có hỏi gì nhiều, chỉ dùng giọng nói luôn luôn nghiêm túc trầm thấp nói: “Lòng con có ở buổi biểu diễn độc tấu không?”

“Con sẽ trình diễn hoàn mỹ.”

Lúc ấy câu trả lời này trong mắt con trai, ông thấy được phong thái không giống lúc trước.

Tinh thần anh đầy sức sống, con ngươi màu đen trong sáng, sáng quắc hữu thần.

Vì muốn chứng minh thực lực của bản thân với ba, Uông Ngạo Quần trình diễn một khúc độc tấu mang tên ----- Tiêu Bang khúc phóng túng.

Uông lão gia vui mừng phát hiện, con trai ngoại trừ có thể có được kỹ thuật đánh đàn hoàn mỹ không tỳ vết, anh còn biểu hiện ra cái thần, cái tình tiềm tàng khiến người ta rung động, đánh thẳng vào chỗ sâu cảm giác lãng mạn trong ngực.

Ngay lúc đó Uông phu nhân còn vì vậy cảm động rơi lệ, kích động đến mức sau khi con trai đánh đàn xong, ôm lấy bả vai rộng lớn của anh, tự đáy lòng trào ra tán thưởng.

Bà tin tưởng đám người bình phẩm sẽ không bao giờ dám nói con trai bà đánh đàn không có tình cảm!

Tài đánh piano của con trai nâng lên cao một bước, Uông lão gia cũng không có trách cứ nhiều chuyện không từ mà biệt trốn nhà ra đi của anh. Nhưng dựa vào uy nghiêm của người cha, ông vẫn là cảnh cáo một câu: “Sau này ra ngoài phải báo cho mọi người, đừng làm cho ba mẹ lo lắng.”

Sự kiện rời nhà trốn đi như vậy kết thúc.

Uông Ngạo Quần gật đầu lên tiếng, hít sâu một hơi, bước ra bước chân mạnh mẽ, đi về phía trung tâm vũ đài, tiêu điểm ánh sáng tập trung.

Theo bóng dáng cao lớn của anh xuất hiện, tiếng vỗ tay nhiệt liệt gần như muốn phá tan nóc hội trường âm nhạc.

“Xuất hiện rồi!” Biên Phiếm liếc xéo bóng dáng cao lớn trên vũ đài, một mặt khinh thường.

Tần Hàm hoàn toàn không có nghe Biên Phiếm nói gì. Toàn bộ tâm hồn cô đều xoay quanh bóng dáng của Uông Ngạo Quần. Cô si ngốc nhìn anh, thấy anh tao nhã cúi đầu chào, ngồi xuống ghế, ngón tay thon dài trơn nhẵn giơ lên, hạ xuống, tiếng nhạc êm dịu nháy mắt hóa thành tinh linh thoát ra cười đùa vui vẻ ở các góc hội trường.

Tiếng đàn của anh thật là đẹp. Thật là đẹp......

Tần Hàm nhắm mắt lại, trên vũ đài xa xa chuyển thành hình ảnh anh đang đánh đàn, ở chỗ cô có thể chạm tay đến, vui vẻ đánh đàn piano, cũng thỉnh thoảng quay đầu mỉm cười với cô.

Một khúc đàn xong, cô mở mắt ra, về với thế giới hiện thực. Anh cách cô thật là xa, bóng dáng cao lớn biến thành nhỏ bé, ngay cả ngũ quan của anh cũng đều không nhìn thấy rõ ràng.

“Không ngờ người đàn ông bạc tình này cũng có thể đàn ra một bản nhạc dễ nghe như vậy.”

Không cẩn thận bị ma chú âm nhạc trói buộc, Biên Phiếm lâm vào trạng thái si mê trong tiếng vỗ tay tỉnh lại, lập tức dùng giọng điệu khinh thường, nhắc lại sự vô liêm sỉ của anh.

“Người của anh ấy cùng tiếng đàn của anh ấy giống nhau, đối với mình mà nói, chính là một giấc mộng.” Tần Hàm thản nhiên nói.

“Mộng?”

“Mộng chính là sau khi tỉnh lại sẽ biến mất không thấy.” Cô khẽ thở dài, nụ cười ảm đạm trên mặt cất giấu sự kiên quyết nào đó.

“Có ý gì?” Biên Phiêm lôi kéo tay Tần Hàm, hỏi: “Cậu sẽ không phải nghĩ không muốn đòi lại công bằng nữa chứ?”

“Xuỵt!” Những người bên cạnh lên tiếng bảo im lặng, “Xin nói nhỏ thôi được không?”

Biên Phiếm quay đầu trừng mắt nhìn người “xuỵt” với cô một cái, tay dùng sức nắm chặt Tần Hàm, như là cảnh cáo cô phải hạ quyết tâm.

Giữa lúc nghỉ ngơi, Biên Phiếm lập tức chất vấn Tần Hàm. “Cậu nhớ rõ mục đích chúng ta đến đây để làm gì chứ?”

“Nhớ.”

“Đợi lát nữa cậu phải đi chất vấn cái người đàn ông xấu xa kia, nhớ rõ không?”

“Nhớ.”

“Cậu sẽ đi chất vấn anh ta chứ?”

Tần Hàm nhướng mày, cười nói: “Sẽ.”

Nghe được cam kết của Tần Hàm, Biên Phiếm lúc này mới có thể yên tâm.

Tần Hàm là người rất hòa nhã, rất dễ lừa. Biên Phiếm rất sợ cô mềm lòng, buông tha cho việc lấy lại công bằng, không công bị người đàn ông kia ăn xong lau sạch, lại cái gì cũng không có được.

Thời gian nghỉ ngơi kết thúc, sau bức màn vải Uông Ngạo Quần kinh ngạc khi nhìn thấy con mèo cái vì đến trễ mà tùy tiện ngồi ở vị trí ghế VIP anh lưu lại cho Tần Hàm.

Tại sao người tới là cô ta? Uông Ngạo Quần không hiểu.

Tần Hàm bình thường không qua lại cùng hàng xóm, cùng con mèo cái cách vách càng không, bởi vì lần trước đụng chạm mà trở mặt. Đây là buổi biểu diễn độc tấu của anh, dù cho bởi vì Tần Hàm có việc nên không thể tới mà tặng vé cho người khác, tuyển chọn đầu tiên cũng tuyệt đối sẽ không phải là cô gái này.

“Sao con lại ngẩn người ở đây?” Uông lão gia đi đến bên cạnh Uông Ngạo Quần. “MC gọi con lần thứ hai rồi.”

“Con sẽ ra ngay.”

Mang theo tâm trạng tràn đầy nghi vấn, Uông Ngạo Quần bước đi về phía vũ đài.

Lòng anh hướng về Tần Hàm, cứ thế tại lúc bắt đầu trình diễn, tiết tấu xuất hiện không ổn, chợt mạnh chợt yếu, tình cảm hỗn loạn sai lầm.

May mắn anh rất nhanh ổn định cảm xúc, mới khiến cho buổi biểu diễn thuận lợi tiến hành. Nhưng lại làm cho ba mẹ Uông, cùng với những nhà bình phẩm khẽ cau mày.

“Cậu sao vậy?” Biên Phiếm chú ý vẻ mặt bất an của Tần Hàm.

“Không có......” Tần Hàm nhẹ nhàng lắc đầu một cái.

Khúc “Bướm bướm thong thả” này là lần đầu tiên cô nghe anh đánh đàn piano, cùng với ấn tượng của cô có hơi chênh lệch. Cô có thể cảm giác được cảm giác buồn bực của anh thoát ra, hoàn hảo một lát sau anh liền khôi phục bình thường, tâm tình căn thẳng của cô có thể buông lỏng.

Buổi biểu diễn độc tấu cuối cùng cũng kết thúc. Thính giả tuôn ra tràn vỗ tay như sấm, ào ào đứng dậy vỗ tay.

Tần Hàm nhìn chằm chằm Uông Ngạo Quần đang ở trên vũ đài nhận hoa, vì anh hoàn thành tiết mục hoàn mỹ mà cảm động đến rơi lệ.

“Đi xuống đi!” Biên Phiếm nói.

“Chờ thêm chút nữa.”

Cảm giác cảm động run rẩy còn đang quanh quẩn trong cơ thể cô, cô muốn cảm nhận lâu thêm một chút.

“Đợi chút nữa anh ta đi vào sau hậu đài, nói không chừng sẽ rất khó bắt được người.” Biên Phiếm sốt ruột nói.

Nhưng vào lúc này, trên vũ đài, Uông Ngạo Quần đột nhiên nhảy xuống, làm cho mọi người ở đây hết hồn.

Con mèo cái nghe được một nửa liền ngủ, lúc này bị tiếng vỗ tay làm tỉnh lại.

Cô ta xoa xoa đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ. Cô đối với nhạc cổ điển không có chút hứng thú nào, thật sự nếu không phải vì chiếc vé VIP của Uông Ngạo Quần sẽ không đi một chuyến.

Nếu buổi biểu diễn đã kết thúc, con mèo cái liền cầm lấy túi xách chuẩn bị dẹp đường hồi phủ. Không ngờ vừa mới đứng dậy, cánh tay liền bị giữ chặt.

Con mèo cái kinh ngạc nhìn Uông Ngạo Quần vốn đang ở trên vũ đài đột nhiên lại xuất hiện trước mắt cô, hơn nữa vẻ mặt còn nghiêm túc đến dọa người.

“Vé của cô làm sao có được?” Uông Ngạo Quần lạnh lùng chất vấn.

“Cái gì?” Con mèo cái nhìn mọi người bên cạnh tò mò xem. “Vé….. Đương nhiên là được người tặng rồi.”

“Vậy cô ấy đâu? Tại sao cô ấy không tới?”

“Tôi làm sao biết!” Con mèo cái chột dạ, ánh mắt thủy chung không dám nhìn vào mắt Uông Ngạo Quần.

Làm sao cô lại bị phát hiện? Con mèo cái không hiểu. Chẳng lẽ cô ngồi ở chỗ này, trên vũ đài anh ta cũng có thể nhìn thấy.

“Ngạo Quần, con đang làm cái gì?” Uông lão gia phát hiện bên dưới thính đài hỗn loạn cũng vội vàng từ cầu thang đi xuống.

Ông liếc nhìn cô gái bị giữ chặt, quay đầu hỏi con trai. “Người này là ai?”

“Nói mau, tại sao cô ấy lại tặng vé cho cô? Bằng không tôi sẽ y theo tội trộm cắp đưa cô xử theo pháp luật!”

Uông Ngạo Quần không để ý câu hỏi của ba, hai tròng mắt gần như phun ra lửa.

“Cái gì trộm cắp!” Con mèo cái khẩn trương hô to. “Tôi cũng không phải trộm, là cô ta tặng cho tôi.”

“Cô ấy với cô lại không có giao tình, tại sao lại tặng vé cho cô?”

Anh tin tưởng cho dù hôm nay núi lửa bùng nổ, Tần Hàm cũng nhất định sẽ liều chết đến xem buổi biểu diễn độc tấu của anh!

Tình cảm của cô là toàn tâm toàn ý, không có khả năng vô duyên vô cớ tặng vé cho con mèo cái này, càng không thể không có lý do gì không đến mà một chữ cũng không nói.

Cho nên chỉ có một khả năng.

Anh đặt vé trước cửa, lại bị con mèo cái đáng xấu hổ này trộm mất!

“Cô ta nói cô ta có việc không thể tới!” Con mèo cái thét chói tai.

Cô ta liều mạng muốn rút cánh tay ra, nhưng lực tay Uông Ngạo Quần mạnh, cô ta cố sống cố chết giãy dụa hồi lâu, vẫn mảy may bất động.

Uông lão gia nhìn mọi người tò mò vây xem, vây bọn họ lại thành một vòng tròn, lập tức muốn con trai dẫn người đến sau hậu đài.

“Có chuyện gì đến phía sau nói, không cần ở nơi này mất mặt xấu hổ.” Uông lão gia nhíu chặt chân mày.

“Đi theo tôi!” Uông Ngạo Quần dùng sức kéo cánh tay con mèo cái.

“Tôi không muốn!” Anh mơ tưởng dẫn cô đến cục cảnh sát “vu oan” cho cô. “Buông tôi ra!”

“Đi!” Uông Ngạo Quần cứng rắn lôi kéo cô ta, đẩy ra trùng trùng người, đi về phía hậu đài.