Ăn Sạch Bà Xã Phúc Hắc

Chương 27: Về nhà mẹ




Sau khi Tống Tư Dật mang An Thuần Thuần vào phòng làm việc riêng thì đóng cửa. Anh ngồi chễm chệ ở ghế dành cho Tổng giám đốc, ngoắc ngoắc tay, gọi cô ngồi trên đùi mình. Để lưng cô tựa trước ngực anh, hai tay anh ôm gọn vòng eo nhỏ của cô.

Tư Dật chôn đầu vào hõm vai của cô, hai bàn tay nhỏ của Thuần Thuần cũng phủ lên vòng tay anh, làm cho bọn họ càng thêm thân mật.

"Anh hỏi em! Nếu... Tư Tư phải đóng cửa! Em có cần anh không?"

"Sao hôm nay Dật Dật của em lại hỏi ngốc thế nhỉ?" Cô nheo mắt cười cười, cụng trán lên với anh. "Tư Tư đóng cửa hay không, không quan trọng! Quan trọng là anh có tiền nuôi em! Hì Hì!!!"

"Thật ra, Tư Tư vốn dành để tặng em!"

"Thật sao? Oa~ ông chủ, anh thật hào phóng! haha!"

"Hiện tại Tư Tư rơi vào tình trạng phải chiến đấu một mất, một còn, anh biết, anh còn thiếu kinh nghiệm. Tuy anh tin vào trình độ của tất cả những anh em ở đây, nhưng mà... có thể đối thủ của chúng ta rất lớn mạnh. Có khả năng Tư Tư sẽ phải sáp nhập với Lương Đình!" Anh nhìn sâu vào mắt cô, mắt anh đầy kiên định cùng khẳng định rằng "Tin anh".

"Sáp nhập với Lương Đình!? Nếu vậy chúng ta có bị chèn ép không? Anh lại phải làm công cho người ta có được không?"

"Không sao? Anh vẫn còn trẻ, tương lai "tiền đồ vô cùng sáng lạng". Có "đại sư huynh" cùng "nhị sư tỷ" của anh chỉ dạy không lo Tư Tư có ngày vinh quang trở lại!"

"Thật!?"

"Đương nhiên!" Anh ngập ngừng. "Trước mắt anh đã sắp xếp ổn thỏa chuyện của Tư Tư. Nhưng mà,... cá nhân thì vẫn có vài vấn đề!"

"Sao?"

"Dùng Tư Tư làm tiền cược mạo hiểm nhưng cũng đã bảo toàn được, nhưng mà để an tâm hơn chúng ta vẫn nên đăng kí kết hôn!"

"Sao cơ? Khoan đã... liên quan gì phải đăng kí kết hôn lúc này!"

Tống Tư Dật hoàn toàn chả thèm để tâm đến mấy vấn đề vặt vãnh cô hỏi, trực tiếp cầm một tập văn kiện trong ngăn kéo ra, mở trước mặt anh và cô, vẫn là khuôn mặt điềm tĩnh ấy, nhưng vẫn không giấu được nụ cười nhạt ở khóe môi. Kéo mặt cô qua, tìm một cây bút nhét vào tay cô, nhàn nhạt giải thích: "Trước mắt anh sợ hacker kia có tổ chức muốn khiến anh "tán gia bại sản", anh đã liên lạc trước với Du An Kỳ rồi, giấy tờ chuyển nhượng tài sản sang tên em đã hoàn thành, chỉ cần chúng ta kí giấy đăng kí kết hôn. Du An Kỳ đang trên đường qua đây lấy tờ "đăng kí kết hôn" của chúng ta, sẵn tiện cô ấy mang đến sở tư pháp trước. Cô ấy, có chút "quen biết" nên chiều nay chúng ta sang đó lấy giấy chứng nhận kết hôn luôn!"

An Thuần Thuần há hốc miệng, thủ tục kết hôn nghe nói rất cũng mất cả tuần, công chứng này nọ, còn có sổ hộ khẩu hiện không có ở đây, vậy mà Tống Tư Dật lại sắp xếp rút gọn đến nỗi chỉ trong một ngày. Anh làm vậy có bị công an bắt hay không!? 

"Không cần nghi ngờ lung tung. Du An Kỳ là đại luật sư, em còn không tin sao? Với lại anh đã "nhờ" cô ấy chuẩn bị toàn bộ giấy tờ thủ tục này nọ hết rồi! Là chuẩn bị từ khi anh vừa tròn 20 tuổi!"

Sét đánh cô một cái đi! Cô cảm thấy bạn học Tống vô cùng nôn nóng kết hôn muốn điên luôn rồi. Thuần Thuần cứng đơ, ngớ người đánh "bốp bốp" lên tay Tống Tư Dật. Đang đùa cô à!? Cô còn trẻ tuổi thế này mà phải kết hôn rồi sao!?

"Em vẫn chưa chuẩn bị tâm lý tốt!"

Tống Tư Dật thở dài, xoay người cô lại, để cô mặt đối mặt với anh, tay ở eo thon tăng thêm lực, đôi mắt bi thương, giọng nói lành lạnh khiến cô nghe xong dựng tóc gáy.

Anh hỏi: "Anh không tốt?"

Cô lắc đầu: "..."

"Anh không có tiền?"

"..." Cô lại lắc lắc đầu. Ngẫm lại, nghe nói Maybach rất mắc tiền. Tính ra, cô mới không có tiền.

"Anh không đẹp trai?"

Cô lại càng lắc đầu như điên: "Anh rất đẹp trai!" Trừ phi có sở thích ngắm mấy người cơ bắp mới chê bai Tống Tư Dật thôi, ngoài ra Tống Tư Dật hoàn toàn là kiểu thư sinh trắng trẻo đáng yêu. Kiểu mà An Thuần Thuần cô thích nhất.

Tống Tư Dật đen mặt: "Vậy ý em là gì?"

An Thuần Thuần mờ mịch:"Ý gì!?"

"..." Đúng là "ngu ngốc".

Anh mất hứng thả lỏng tay, kéo dãn khoảng cách của hai người, cuối cùng đỡ cô dậy, đặt cô ngồi lên bàn, còn anh ngồi ở ghế đối diện cô. Hơi thở lạnh nhạt, anh hoàn toàn lạnh nhạt xem nhẹ cô, quay đầu ngắm tường cũng không thèm liếc nhìn đến cô.

"..." Giận rồi sao!? Im ắng năm phút, không ai nói chuyện với ai. Thật đúng là dày vò.

.................................Thôi được rồi cô thua!

"Tống Tống~" An Thuần Thuần đáng thương nhìn anh.

Tống Tư Dật lạnh mặt liếc cô một cái rồi quét mắt xuống cánh tay đang bị cô giữ chặt, anh hừ lạnh giật tay lại.

"..." Ô ô ô, trong lòng cô đang khóc rống lên đây.

Cô uất ức đến mắt long lanh nước như đang chực trào ra vậy! Đang có ý định rống to lên thì anh quay lại, nhìn cô muốn khóc lồng mềm xuống "dịu dàng" lau nước mắt cho cô, vẻ mặt đầy ghét bỏ: "Khóc cái gì? Em không ký thì sau này không có tiền mua tả cho con, đến lúc đó khóc đến "ngập lụt" cũng không có ai thèm quan tâm!"

Cô trừng mắt với anh: "Ai thèm sinh con!"

Tống Tư Dật trở nên cực kì nóng tính, vô cùng khó chịu: "Ký để bán anh chứ có phải bán em đâu, mà còn suy nghĩ!"

Sau đó hả!? Cãi nhau một trận "long trời lở đất", kết luận:

An Thuần Thuần: "Được lắm, Tống Tư Dật, anh dám lớn giọng với em. Em ký, cho anh làm tên chồng "mặt trắng" ăn bám vợ!"

Tống Tư Dật cười lạnh: "Được thôi, anh kiếm tiền về cho em "bao nuôi anh" là được!"

Suốt buổi chiều, An Thuần Thuần cảm thấy có gì đó không đúng lắm. Sau khi cô ký tên đăng ký kết hôn, Du An Kỳ liền mang đi nộp ngay, Tống Tư Dật mang cô cùng mọi người ăn một bữa coi như chúc mừng. Sau đó hai người liền nhận được thông báo của Du An Kỳ là đến "phỏng vấn" nhận giấy "Chứng nhận kết hôn".

Cô vẫn còn cảm giác lâng lâng không tin được chuyện gì đang xảy ra.

Cô và Tống Tư Dật, đã là vợ chồng hợp pháp về mặt pháp luật!

Anh đưa cô về nhà, mọi người còn lại cũng về nhà tắm rửa chuẩn bị cho cuộc chiến đêm nay.

--- ------ -----Chiến trận đẫm máu---- ------ ----

"Tinh thần mọi người cứ thoải mái là được rồi!" Ông chủ Tống Tư Dật hòa nhã hơn thường ngày, không biết là do có bạn gái bên cạnh hay là do đã sẵn sàng bỏ qua thắng thua. "Tôi đã chuyển tài sản sang tên vợ rồi! Phá sản cũng còn tiền trợ cấp tả lót cho con các cậu!" Người nào đó không biết xấu hổ nói.

"..." Khoe khoang.

Văn phòng làm việc của công ty Tư Tư bị thu dọn sạch sẽ, bàn làm việc được của mọi người đều bị dồn vào góc nhỏ. Bản thân mỗi người ai có bạn gái thì dắt theo ngồi ở bên cạnh, trông giống như một cuộc tập trung chơi game hơn.

Nam mặc đồ thể thao màu đen, khá thoải mái. Nữ nhân viên cũng chỉ có mỗi Trần Thiên Ngân, cô ấy mặc đồ thể thao màu trắng cùng kiểu dáng. Chính sách quà tặng của Trần Hạo đưa ra là tặng mỗi nhân viên một cặp đồ thể thao tình nhân.

Nhân viên cảm thán: "Đồ tập thể nhìn rất thú vị!"

Thế nhưng vẫn có ngoại lệ: "Này, Tư Dật. Bộ đồ thể thao của cậu cùng Thuần Thuần rõ ràng là khác hẳn chúng tôi!" Vương Gia Nghị nghiên cứu nửa ngày bộ đồ của bọn họ lên tiếng chỉ trích.

"Nhìn ra? Mắt cậu cũng không tệ!" Tống Tư Dật cười châm chọc.

"Ai ai ai... Nhìn xem, nhìn xem! Là đặt người thêu lên đấy nhé!" Đỗ Hạo Thiên nhập cuộc vuốt vuốt chữ thêu trên tay áo Tống Tư Dật.

"Lần sau tôi sẽ mang quần áo đi thêu!" Trần Hạo cười mờ ám.

"Chú định thêu chữ "Đại gia" sao?" Trần Văn Hiến cười cười.

"Không, là chữ "hàng hiệu"!"

"..." Cái đồ cuồng hàng hiệu.

An Thuần Thuần mặc đồ thể thao ngồi bên cạnh Tống Tư Dật, cảm giác thật nhỏ bé: "..."

"Cẩn thận, người ngoài nhìn vào cứ nghĩ hai người là "cha con"! Hắc... hắc..." Nụ cười của Trần Hạo nghe sao mà nó rất vô duyên.

"..." Phó tổng biến thái.

Quả thật chiều cao 1m5 có hơi... chỉ là không được cao thôi mà! Nhưng mà nếu so sánh với Tống Tư Dật thì là... quá chênh lệch... anh cao 1m79.

Chênh lệch là 29cm thôi mà, cũng không phải là 30cm. -.-["]

7h 45 phút...

Không khí lắng đọng trở lại, mọi người ồn ào vui vẻ, đùa giỡn thoải mái thì cũng có căng thẳng với cuộc chiến tối nay. Không ai dám lên tiếng phá vỡ trầm mặc của mọi người. Tư Tư có tỉ lệ nhân viên kể cả ông chủ Tống Tư Dật là 50 người, trong đó chỉ có mỗi Trần Thiên Ngân là nhân viên nữ, tỉ lệ là 1/50 nữ. Trần Thiên Ngân có thể một mình gia nhập vào Tư Tư suốt hơn một năm nay đã là một sự thành công của cô ấy.

Đêm nay Trần Thiên Ngân mặc bộ đồ thể thao tập thể, dáng người cao gầy, chiều cao 1m6 so với An Thuần Thuần thì cao hơn. Trần Thiên Ngân rất được lòng nam nhân viên, cô hòa đồng,lại giỏi giang nên không ít người muốn theo đuổi, nhưng mà lần nào cô cũng chỉ từ chối nói là bản thân thích người khác rồi, mỗi lần thế ánh mắt cô ấy đều nhẹ nhàng dừng trên người Tống Tư Dật đang tập trung làm việc. Từ trước đến nay cô đều tin tưởng rồi sẽ có ngày anh thích cô.

Nhưng mà xem ra cô đã chậm hơn An Thuần Thuần rất nhiều. Có phải nếu cô gặp Tống Tư Dật trước, anh có thể thích cô không?

Đáp án là không biết!

Người ta nói duyên phận chả ai biết được mình sẽ yêu ai?

Nhưng hôm nay cô cũng muốn một lần hết lòng với công ti, cô vì Tống Tư Dật mới vào công ti này nếu có thể cô cũng muốn dùng hết phần tâm tư này trả hết cho anh.

Trương Văn Hiến suy tư, anh xem như là người lớn tuổi nhất ở đây. Cũng coi như là một vị trưởng lão, thấy ai nấy đều căng thẳng đành lên tiếng: "Tư Tư phát triển vượt bật đối với tất cả mọi người ở đây đều là thành công! Có thể khó khăn lần này sẽ là một đòn trí mạng đánh thẳng vào "chúng ta", tuy nhiên cũng có thể là khả năng chuyển mình mới của tất cả chúng ta! Dù cho thắng bại thế nào mọi người cũng nên tin tưởng "mọi việc đều có thể giải quyết"."

Một mảng yên lặng!

Quả thật nếu Tư Tư xảy ra vấn đề, đó sẽ là một đã kích trong lòng tất cả mọi người!

"Thời gian qua đối với tôi mà nói mọi người giống như anh em của tôi vậy!" Anh chàng nhân viên nhỏ nhắn được coi là rụt rè nhất công ty lên tiếng. "Tôi ở trường vẫn luôn là người tự ti, nhưng mà từ khi tham gia vào Tư Tư, tôi cảm thấy rất vui. Tôi được trọng dụng bởi chính tài năng của tôi. Tôi được mọi người hết chỉ dạy, dù là cách chỉ dạy hơi bạo lực một chút!"

"..." HỪ, cậu được lắm! Dám nói chúng tôi bạo lực!

"Tôi cảm thấy sau "trận" này, yêu cầu Tổng giám đốc tuyển nhân viên nữ cho chúng tôi!" Càng nói cậu bạn này càng táo bạo.

Làm dấy lên làn sóng đấu tranh của nam nhân độc thân: "Yêu cầu tuyển nhân viên nữ! Yêu cầu tuyển nhân viên nữ!"

Tống Tư Dật cười "lay động chúng sinh": "Nguyễn Trung, cậu bị bọn họ dạy hư nhiều rồi!"

"..." Cậu nhóc đỏ mặt.

"Tôi biết mọi người đang lo lắng nhưng mà không cần lo! Tư Tư là tâm huyết của tôi, cho nên tôi tuyệt đối khiến Tư Tư sống mãi! Mọi người chỉ cần thoải mái xem như "trận" quyết đấu lần này là trò chơi là được. Chơi một game thật vui! Kết quả phải là tốt nhất!" Tống Tư Dật bình ổn tâm trạng cho mọi người.

An Thuần Thuần khá bất ngờ, không giống với tác phong của anh chút nào! Cô ghé sát tai anh hỏi: "Anh uống lộn thuốc à?"

Tống Tư Dật cười cười: "Không có, chỉ là mới cưới được bà xã cho nên tâm trạng khá tốt!"

"Bệnh!" An Thuần Thuần phun ra một chữ "tức".

7 giờ 59 phút...

Tất cả mọi người tinh thần dâng cao, tập trung cao độ.

Trương văn Hiến nhìn đồng hồ phát lệnh: "Chuẩn bị đếm ngược 10 giây!"

Trần Hạo nghiêm túc lạ thường: "Tường lửa chưa có dấu hiệu xâm nhập!"

Vương Gia Nghị chỉ đạo: "Trung, Hiếu, Nhẫn, Việt các cậu chờ lệnh đánh lạc hướng!"

Đỗ Hạo Thiên buồn cười: "Các cậu còn lại chỉ cần làm rối loạn quân địch là được rồi!"

50 người chia thành 10 tổ tác chiến.

Trương Văn Hiến nhìn đồng hồ bắt đầu đếm ngược: "10..."

Tốp đầu tiên do Trần Thiên Ngân dẫn đầu vào hệ thống.

"9..."

Tốp thứ hai do Trần Hạo dẫn dắt tiến vào.

"8..."

Tốp của Vương Gia Nghị đang tiến vào đột nhiên xảy ra lỗi.

"7..."

Vương Gia Nghị gấp gáp lên tiếng báo hiệu: "Quân, tiếp viện!" Nguyễn Vương Quân ngón tay lướt trên bàn phím nhanh như chớp mở đường.

Trong khi đó tốp của Trịnh Việt đã nhanh chóng tiến vào không bỏ phí thời khắc nào.

"6..."

"Xong!" Nguyễn Vương Quân vừa lên tiếng, tốp của Vương Gia Nghị không chậm trễ một giây liền tiến vào.

"5..."

"4..."

"3..."

Các nhóm lần lượt tiến vào!

An Thuần Thuần ở bên cạnh Tống Tư Dật cũng căng thẳng không kém, tay níu tay áo của anh nhưng cũng không dám kéo mạnh, sợ ảnh hưởng đến tiến độ. Tống Tư Dật cười nhẹ trấn an cô!

"2..." Trương Văn Hiến vẫn tiếp tục đếm.

"1..."

Đây mới là con số bùng nổ, tất cả mọi người đồng loạt dùng hết tất cả khả năng của mình tập trung tinh thần chờ phát lệnh.

"Xuất hiện!" Trần Tuấn Anh la to, báo hiệu.

Tốp đầu tiên, chặn đường thả ra hàng loạt "vịt" máy. Những con vịt máy này làm rối loạn mắt kẻ địch, còn to tiếng gọi "quang quác" đảm bảo không khí bên kẻ địch vô cùng sinh động.

Trương Văn Hiến phát lệnh: "Tốp 2, lên!"

Tốp thứ hai lần này là thả "trứng vịt" hiệu ứng tươi đẹp, đảm bảo màn hình kẻ địch bị choáng 5 giây vì trứng vịt rơi vỡ. Cùng lúc đó Tống Tư Dật trấn giữ hệ thống máy chủ, Trần Tuấn Anh đang cố tìm ra đường xâm nhập ngược dòng.

"Tiếp tục!" Trần Tuấn Anh ra hiệu.

Tốp thứ ba bắt đầu thả "cóc, ổi, xoài, me" đảm bảo hình ảnh kích thích tuyến nước bọt không ngừng.

Trương Văn Hiến ngồi bên cạnh Trần Tuấn Anh gấp gáp hỏi: "Còn bao lâu!"

"30 giây!" Trần Tuấn Anh tập trung cao độ đánh máy tính.

"Tốp 3, lên! Tốp 4 chuẩn bị!"

Tốp 3 lên sàn, Vương Gia Nghị đã lựa chọn thành viên cho tốp thứ ba hết sức nghiêm chỉnh, toàn một đám "lão yêu". Hình ảnh mĩ nữ nóng bỏng cứ thế xuất hiện, trình độ "cao cấp" như bọn họ đã lựa chọn những tấm ảnh "sắc tình" đến nỗi cả bọn họ cũng chảy máu mũi, không tin bọn kia nhìn thấy không chảy chút máu hoặc ngất xỉu tại chỗ. Vương Gia Nghị hết sức tin tưởng kế hoạch của mình.

Trương Văn Hiến lại tiếp tục đến ngược: "10... 9... 8... 7... 6... 5... 4... 3... 2... 1... Tốp 4, lên!"

Trương Văn Hiến và Trần Tuấn Anh vẫn tiếp tục đánh máy tốc độ cao. Bọn tiếp tục những đoạn đối thoại ngắn ngủn và gấp gáp.

Tất cả mọi người đều bận rộn. Duy nhất một người nhàn nhã nhất!

Boss, Tống lão đại nhàn nhã cùng An Thuần Thuần chống cằm nhìn chằm chằm biểu đồ hệ thống. Bọn họ nhỏ giọng trao đổi với nhau.

"Sao anh rảnh rang vậy chứ?"

"Công việc của anh rất quan trọng!"

"Nhìn phát chán!" An Thuần Thuần bĩu môi chê trách.

Tống Tư Dật nhìn màn hình giải thích: "Anh chỉ cần canh bọn họ xâm nhập vào liền bấm "Enter" là xong! Bọn họ chết chắc!"

An Thuần Thuần khịt mũi khinh thường: "Cứ tưởng oai lắm!"

"Oai trên giường là đủ!"

"..." Không biết xấu hổ. Làm ô nhiễm không khí lành mạnh nơi công cộng.

"Đến rồi!" Tống Tư Dật nhếch môi cười nửa miệng đầy khiêu khích. "Đến!" Tống Tư Dật hô lên một tiếng rõ to, rõ mạnh nghe vào tai An Thuần Thuần giống như  "tướng quân" ra lệnh "giết" vậy.

Trống ngực đập thình thịch, An Thuần Thuần theo sát Tống Tư Dật xem anh nhấn "Enter" để game over.

"Hệ thống thiết kế hoàn hảo!" Trần Tuấn Anh nhanh chóng báo cáo tình hình chiến đấu.

"Hệ thống bảo vệ hoàn hảo!" Nguyễn Vương Quân cũng nhanh chóng báo cáo.

"Tốp 1 đến 4 hoàn thành nhiệm vụ!" Trương Văn Hiến báo cáo!

"Tốp 5 sẵn sàng dự bị tốt!"

"Các tốp còn lại hoàn thành nhiệm vụ!"

"Báo cáo hết!"

Boss mỉm cười nham hiểm: "Tốt!" Tống Tư Dật bất ngờ nắm tay An Thuần Thuần cười sáng lạng: "Cùng nhấn!" Nghe ra nghĩa đen là: cùng hại người!

An Thuần Thuần cảm thấy sau này cô nên nghiêm  túc đi chùa lễ phật, đi làm từ thiện, tích đức cho con cháu.

[Báo cáo hệ thống bắt đầu tự hủy!!!] dòng chữ hiện lên màn hình làm cô khiếp sợ.

"Anh?..."  Sao lại làm vậy? Lời nói chưa ra khỏi miệng thì anh đã cướp lời.

"Anh chính là muốn bọn họ phá sản!" Tống Tư Dật cười khiến cho cô lạnh xương sống.

"Nhưng..." Thật sự đem Tư Tư làm đòn giết địch sao?

Tống Tư Dật cười: "Tin anh! Mọi việc anh đã có sắp xếp."

An Thuần Thuần vùi vào lòng anh, nhìn vẻ mặt anh "ngoài cười trong không cười", thật là đáng thương. Tâm huyết của Dật Dật nhà cô lại bị bọn họ phá hoại. Thật quá đáng!

Hai người ôm ôm ấp ấp giữa nơi đông người nhưng mà cũng không ai dám làm phiền bọn họ.

Một nhóm người bật khóc, người con trai bật khóc không phải vì yếu đuối mà là đau lòng nhìn tâm huyết của mình phá hủy tại đây! Nhưng cũng tuyệt vọng nhìn nó bị hủy, chỉ có làm vậy mới kéo luôn bọn người xấu xa kia xuống nước!

Một vài người thất thần nhìn chằm chằm màn hình, mất hồn!

Một giọt nước mắt trên lăn dài trên má Trần Thiên Ngân. Hết thật rồi! Tâm huyết của anh đã hủy, anh ấy vì "mỹ nhân" mà từ bỏ cả "giang sơn".

Tâm trạng của ai nấy đều nặng nề trở về!

Về đến nhà An Thuần Thuần mệt mỏi vùi trong lòng Tống Tư Dật ngủ đến sáng.

Sáng hôm sau, tình hình thật sự biến động cực lớn. Công ti Tư Tư phá sản, Công ty con của Trần Thị do Trần Trạng Nguyên đang điều hành tê liệt hoàn toàn hệ thống máy tính. Do sức ép từ công ti con, giá cổ phiếu Trần Thị rớt giá mạnh. Ông trùm cổ phiếu thành phố H chính thức đổi chủ! Lương Đinh nhanh chóng vượt lên dẫn vị trí hàng đầu, Diệp Thị theo sát bọn họ trên sàn cổ phiếu.

Theo tình hình, Tống Tư Dật đang thất nghiệp. Rảnh rổi nên hai người bọn họ trở về nhà mẹ thông báo quyết định kết hôn.

Ba An đuổi An Thuần Thuần đi đã lâu, vả lại với tính tình bướng bỉnh của cô thì cha con bọn họ chiến tranh với nhau dài dài. An Thuần Thuần gọi điện thoại thông báo trước cho An Vỹ Phong để anh dọn đường. Sau mấy tiếng vất vả lái xe từ thành phố H trở về, Tống Tư Dật cũng được người nhà họ An tiếp đón bằng một bữa cơm.

Ba mẹ An đứng trước cửa, sắc mặt của ông cực kì khó chịu Tống Tư Dật lê tiếng chào hai người bọn họ, còn An Thuần Thuần chỉ gật đầu một cái gọi "mẹ". Ông An bỏ vào nhà, An Vỹ Phong ra cửa cổ quái nhìn ông An vào ngồi sô pha.

Mẹ An cười tươi, nói hai người không cần lo lắng. Người già khó tính như ông ấy mặc kệ là được rồi! 

Bà cười ha ha nói là, ông ấy vừa nhìn thấy chiếc xe hơi mà Tống Tư Dật đưa Thuần Thuần tới, là cố nén cười rồi! Bà còn nhỏ giọng tiết lộ cho bọn họ biết là từ khi về nhà không làm việc tới nay, ba An suốt ngày cùng ba Tống đánh cờ, chạy bộ đều thi thố với nhau, mấy ông bạn già rủ nhau uống rượu tán dóc thì ai nấy đều khoe con trai, con gái họ có tiền thế này thế kia, khiến ông ấy cực kì bực bội!

Ai bảo ông ấy tính tình khó chịu, khó tính quá! Có ba người con, một cặp song sinh trai gái, con gái út thì cũng đã dọn tới ở cùng bà nội của nó rồi! Đứa trai lớn thì tính tình quái dị đến nay vẫn chưa có bạn gái, lúc đầu bảo nó đi học quản lý thì cũng nghe lời nhưng sau đó học chả bao lâu lại không đi quản lý công ty cho ông mà lang thang đi mở cái gì mà toàn soạn tạp chí lá cải gì gì đó!

Càng tức chết ông hơn là tạp chí đó dành cho phụ nữ!

Song sinh chính là cảm ứng với nhau kì lạ, đứa con gái thứ hai thì bạo phát theo chân nhà họ Diệp, học người ta yêu đương với thằng nhóc họ Tống. Giờ con gái út cũng nổi loạn dọn tới ở cùng với bà nội của nó.

Loạn hết rồi, tất cả tụi nó đều đi hết ở nhà lão già như ông thật buồn chán.

Năm trước, ba Tống gặp ông nói là con gái ông ngoài Tống Tư Dật ra thì còn ai lấy chứ! Bực bội, máu nóng tràn đầu ông đến gặp Thuần Thuần đưa chi phiếu quyết định không cần đứa con gái này nữa, số tiền trăm triệu coi như là của hồi môn. Nhà họ An sau này không chia cho An Thuần Thuần một phân tiền nào.

Cái giá của việc bị chọc giận đó là bị lạnh nhạt như hôm nay, nhưng mà càng khiến ông tức giận hơn đó đều là chiêu trò vô sỉ của cha con nhà họ Tống. Chia rẽ gia đình để tiện việc cưới con nhóc này.

Muốn mang người đi cũng phải thông qua ông, người nhà họ An muốn đâu phải muốn đi đâu thì đi. Thằng nhóc đó mang sính lễ đến đi rồi tính.

Tống Tư Dật tươi cười, cuối đầu chín mươi độ thành kính hướng ba mẹ An chào hỏi: "Thưa hai bác, ba mẹ con ngày mai sẽ đến gặp hai bác bàn chuyện kết hôn của tụi con!"

Mẹ An: "..."

Ba An: "..."

An vỹ Phong bĩu môi coi thường: "Nghe nói công ty của cậu mới phá sản..."

Tống Tư Dật gật đầu, không đáp, xem thử rốt cuộc An Vỹ Phong muốn làm gì.

Ba An tìm được nơi soi mói, hai mắt sáng rỡ bắt đầu chất vấn: "Phá sản? Vậy mà cậu còn muốn kéo người nhà họ An chết chung sao?"

Tống Tư Dật trầm mặt không đáp.

An Vỹ Phong lại cảm thấy không đủ quăng thêm một "quả bom hạng nặng" nữa: "Thuần Thuần à, An Kỳ nhờ anh gửi sổ hộ khẩu lên cho em. Công chứng gì đó đã xong chưa?"

An Thuần Thuần: "..." Có thể nói là tên em trong hộ khẩu của anh đã được gạch bỏ.

Ba An rốt cuộc bạo phát: "Thằng nhóc thối tha, cậu dám dụ dỗ con gái nhà tôi! Đánh chết cậu!" Ba An hầm hè muốn xông đến đánh người nhưng bị An Vỹ Phong và mẹ An giữ lại.

An Thuần Thuần: "..." Thật hỗn loạn quá đi mà.

"Dừng tay lại, bảo vệ cháu nội nhà tôi!!!" Mẹ Tống đạp cửa xông vào hét lớn.

"..."

Ba Tống cùng Tống Tư Dương vừa vào cửa thì mẹ Tống thấy có gì đó không đúng lắm nên hơi xấu hổ lui về phía sau ba Tống.

Ba Tống ho khan: "Dù sao "gạo đã nấu thành cơm" rồi! Anh chị để cho hai đứa nó kết hôn luôn đi!"

"Kết hôn?" Mẹ An cũng sửng sốt.

Lần này mẹ Tống nắm quyền chủ động dõng dạc tuyên bố: "Dù sau tụi nó cũng đã ở chung rồi. Sớm muộn gì cũng kết hôn, tổ chức sớm chúng ta cũng sớm được bế cháu."

"Ở chung?" Ba An là người truyền thống, nay con gái đã thành ra như vậy, không gả chắc chắn là vô cùng xấu mặt mũi của gia đình dòng họ. Trong thời gian ngắn này thật sự là quá nhiều sự kiện làm ông khó lòng tiếp nhận nổi

Cả một ngày nhà họ An "gà bay chó sủa", hội nghị liên hôn bắt đầu.

Sau một hồi bàn luận, hội nghị kết thúc. Đưa ra quyết định, làm lễ kết hôn cho hai người bọn họ. Gia Đình dòng họ xúm nhau đến, bận rộn bàn tới bàn lui kết luận làm cái lễ kết hôn tương đối cho hai đứa.

Dự định lễ cưới sẽ tổ chức vào thời gian nghỉ tết Nguyên Đán. An Thuần Thuần cũng gọi điện thông báo cho Vương Tiểu Vy và Trình Hiểu Ly để họ cùng về ăn cưới của cô.

Hai mươi mấy năm rốt cuộc lại gả cho Tống Tư Dật sớm như vậy, An Thuần Thuần cảm thấy hơi tiếc nuối.

Nhưng mà có mấy ai được như bọn họ, cãi nhau, yêu nhau, nay sẽ kết hôn với nhau, sống bên nhau trọn đời.

An Thuần Thuần và Tống Tư Dật đều là người đạo Phật, không ai theo đạo Thiên chúa nên dù có muốn hôn lễ trong mơ, đứng trước cha sứ thề hứa trọn đời cũng không được, nên họ phải tổ chức theo như phong tục địa phương, nhưng mà quá nhiều nghi thức, mấy vị trưởng tộc bảo là nghi thức nào bỏ qua được thì bỏ, đỡ cực khổ cho cô dâu cùng chú rể.

Trong thời gian tổ chức đám cưới thì Tống Tư Dật đều tập trung lo lắng đồ dùng của cô dâu cùng với công việc, còn lại những việc khác thì nhà họ Tống ôm hết.

Trần Trạng Nguyên hiện tại phải cố gắng làm việc, công ty của con của nhà cậu ta bị phá sản đương nhiên có liên quan đến Tư Tư. Tống Tư Dật dù không vui nhưng cũng xem như đây là một bài học để anh trưởng thành hơn. Vả lại tình địch Trần "tiểu tam" cũng có chút sức ảnh hưởng lớn đến suy nghĩ của anh, nhờ vậy anh sẽ càng thêm yêu thương An Thuần Thuần.

Lâm An Mỵ và Lương Đình đến tìm anh với nụ cười bí hiểm, kế hoạch ban đầu bọn họ đã bàn bạc sẽ cho Tống Tư Dật trông coi công ti con phát triển bên công nghệ game.

Lâm An Mỵ cười nham hiểm: "Chị nhường lại chức tổng giám đốc của tật đoàn Lương Đình cho nhóc!"

Hỏi nguyên do thì cô cười cười nói là lớn tuổi rồi, về quê xem mắt lấy chồng. Lương Đình ngồi bên cạnh bĩu môi xem thường, lấy chồng nhà quê!? Định đùa ai!