An Offer Of A Gentleman

Chương 26: Ngoại truyện 2




Sophie Bridgerton cho rằng đời nàng là gần như hoàn hảo. Nàng tôn thờ chồng nàng, thương yêu ngôi nhà ấm cúng của nàng, và khá chắc chắn rằng hai cậu nhóc nhỏ của nàng là những đứa bé xinh trai, thông minh nhất từng được sinh ra ở bất kỳ đâu, bất kỳ thời điểm nào, bất kỳ... chà nói chung là bất kỳ cái gì một người có thể nghĩ ra.

Đúng là họ phải sống ở vùng thôn quê vì ngay cả với tầm ảnh hưởng mạnh của đại gia tộc Bridgerton, thì Sophie vẫn, chiểu theo thân thế của nàng, không được chấp nhận bởi một số thành viên thuộc hạng khó chiều trong giới quý tộc London.

(Sophie gọi họ khó chiều. Benedict gọi họ với những cái danh hoàn toàn khác).

Nhưng điều đó chẳng hề quan trọng. Không thực sự quan trọng. Nàng và Benedict đều thích cuộc sống vùng thôn quê hơn, vì vậy đó cũng chẳng phải là nỗi mất mát to lớn gì. Và mặc dù luôn có những lời xì xào bàn tán rằng thân thế của Sophie không phải như những gì được nói chính thức : nàng là một cháu họ xa – hoàn toàn là con chính thức - của ngài Bá tước vùng Penwood đời trước. Thậm chí dù không ai thực sự tin Araminta khi bà ta phải xác nhận câu chuyện. Thì Sophie vẫn biết rằng khi những đứa con của nàng lớn lên, những lời đồn đãi cũng đã quá cũ đến nỗi sẽ chẳng có cánh cửa nào đóng lại trước mặt các con nàng khi chúng bước chân vào xã hội London.

Tất cả mọi thứ đều tốt. Tất cả đều hoàn hảo.

Gần như. Thật đấy, tất cả những gì nàng cần làm là tìm một tấm chồng cho Posy. Không phải bất kỳ ai cũng được, tất nhiên. Posy xứng đáng với người tốt nhất.

"Cô ấy không phải dành cho bất kỳ ai," Sophie đã thừa nhận như vậy với Benedict trong một ngày nọ, "nhưng điều đó không có nghĩa là cô ấy không phải là một đám tốt."

"Tất nhiên không," chàng lầm bầm. Chàng đang cố đọc một tờ báo. Nó được xuất xưởng từ ba ngày trước rồi, nhưng đối với chàng nó vẫn chứa những tin tức mới.

Nàng quắc mắt nhìn chàng.

"Ý ta là, tất nhiên rồi," chàng vội vàng nói. Và rồi, khi nàng không ngay lập tức tiếp tục nói, chàng bổ sung, "Ý ta là đối với bất cứ ai cô ấy cũng có thể trở thành một người vợ tuyệt vời."

Sophie thở dài. "Vấn đề là hầu hết mọi người đều dường như không nhận ra cô ấy đáng yêu đến đâu."

Benedict trao ra một cái gật đầy nghĩa vụ. Chàng hiểu rõ vai trò của mình trong buổi diễn đặc biệt này. Nó kiểu như một buổi chuyện trò mà không thực sự là chuyện trò. Sophie đang nghĩ ra miệng, và chàng thỉnh thoảng cung cấp những lời đáp hoặc điệu bộ để đế thêm vào.

"Hoặc ít nhất đó là những gì mẹ chàng đã nói," Sophie tiếp.

"Mmm – hmm."

"Cô ấy không được mời nhảy đủ thường xuyên như cô ấy đáng được thế."

"Đàn ông đều là thú vật," Benedict đồng ý, lật trang báo.

"Điều đó đúng," Sophie nói với vài cảm xúc. "Trừ chàng ra, tất nhiên."

"Ồ, tất nhiên."

"Hầu hết thời gian," nàng thêm vào, hơi hơi hiểm.

Chàng trao ra một cái vẫy. "Không nên phải để bụng."

"Chàng có nghe em nói không đấy ?" nàng hỏi, mắt nàng nhíu lại.

"Từng từ," chàng đảm bảo, thực sự hạ thấp tờ báo xuống một tý để nhìn thấy phần đỉnh đầu nàng. Chàng không hề thực sự nhìn thấy mắt nàng nheo lại, nhưng chàng đủ hiểu nàng để nghe thấy nó trong giọng nàng.

"Chúng ta cần phải tìm một tấm chồng cho Posy."

Chàng cân nhắc. "Có lẽ cô ấy không muốn một ông chồng chăng."

"Tất nhiên là cô ấy muốn một người chồng !"

"Ta được nghe nói rằng," Benedict phát biểu, "rằng mọi người phụ nữ đều muốn một ông chồng, nhưng với kinh nghiệm của ta, điều đó không đúng."

Sophie nhìn chằm chằm vào chàng, điều đó chàng không ngạc nhiên. Đó là một câu phát biểu khá dài, thốt ra từ một người đàn ông với một tờ báo.

"Hãy xem Eloise ấy," chàng nói. Lắc lắc đầu, hành động thường làm của chàng mỗi khi chàng nghĩ đến cô em gái ấy. "Con bé đã từ chối bao nhiêu lời cầu hôn rồi ?"

"Ít nhất là ba," Sophie nói, "nhưng đó không phải trọng điểm."

"Thế trọng điểm là gì ?"

"Posy."

"Rồi," chàng đáp.

Sophie dướn người về phía trước, mắt nàng ánh lên một sự pha trộn kỳ quặc giữa sự hoang mang và quyết tâm. "Em không hiểu tại sao đàn ông lại không nhìn ra cô ấy tuyệt vời đến thế nào."

"Cô ấy là kiểu người phải quen mới thích được," Benedict nói, trong một chốc quên mất rằng chàng không được phát biểu ra ý kiến thực sự của chàng.

"Cái gì cơ ?"

"Nàng nói cô ấy không phải cho bất kỳ ai."

"Nhưng chàng vốn không được – " Nàng ngồi sụp xuống ghế một chút. "Thôi không có gì ?"

"Nàng đang định nói gì ?"

"Không có gì."

"Sophie," chàng thúc.

"Chỉ là chàng vốn không được đồng ý với em," nàng làu bàu. "Nhưng ngay cả em cũng nhận ra câu đó nghe ngớ ngẩn đến thế nào."

Đó là một điều tuyệt vời, từ lâu Benedict đã nhận ra, khi có một cô vợ biết điều. (Á à, này này, câu này là không được đâu nhá).

Sophie không nói gì trong một lúc lâu, và Benedict đáng ra phải tập trung trở lại với tờ báo trên tay, ngoại trừ việc nó quá là thú vị khi ngồi ngắm mặt nàng. Nàng cắn cắn môi, rồi thở dài ảo não, rồi lại thẳng người lên một tý, như thể nghĩ ra được điều gì đó hay ho, rồi lại nhíu mày.

Thật đấy, chàng có thể ngắm nàng cả chiều.

"Chàng có thể nghĩ ra ai không ?" thình lình nàng hỏi.

"Cho Posy ?"

Nàng trao cho chàng một cái nhìn. Cái nhìn em - còn - nói - về - ai - khác - nữa - hả.

Chàng thở ra. Vốn chàng nên tiên đoán trước được câu hỏi, nhưng chàng lại bắt đầu nghĩ đến bức tranh chàng đang vẽ trong phòng tranh. Đó là một bức chân dung của Sophie, bức thứ tư chàng hoàn thành trong ba năm kết hôn của họ. Chàng đang bắt đầu nghĩ rằng chàng đã không thể hiện đúng ra được cái miệng của nàng. Nó không phải là ở đôi môi hay ở khóe miệng nàng. Một người vẽ chân dung giỏi cần phải hiểu rõ các phần thịt trong cơ thể người, ngay cả những phần trên mặt, và –

"Benedict !"

"Ngài Folsom thì thế nào ?" chàng bật ra.

"Ông luật sư ?"

Chàng gật.

"Anh ta trông gian trá lắm."

Nàng đúng, giờ nghĩ đến chàng mới nhận ra. "Đức ngài Reginald ?"

Sophie cho chàng một cái nhìn nữa, cái nhìn thất vọng với lựa chọn của chàng. "Anh ta béo."

"Cả - "

"Posy không béo," Sophie cắt lời. "Cô ấy chỉ tròn tròn xinh xinh thôi."

"Ta đang định nói Cả ngài Folsom cũng thế," Benedict nói, cảm thấy cần phải tự bênh vực bản thân, "nhưng nàng đã chọn loại bỏ anh ta vì anh trông gian gian chứ không phải vì anh ta béo."

"Ồ."

Chàng cho phép bản thân nở ra nụ cười tin hin nhất.

"Tính gian xảo còn tồi tệ hơn việc thừa cân nặng rất nhiều," nàng làu bàu.

"Ta không thể không đồng ý," Benedict nói. "Thế còn Ngài Woodson thì sao ?"

"Ai cơ ?"

"Ngài mục sư mới ấy. Người mà nàng bảo –"

" - có nụ cười tuyệt vời !" Sophie hào hứng kết câu. "Ôi, Benedict, thật hoàn hảo ! Ôi, em yêu chàng yêu chàng yêu chàng !" Với đó, nàng gần như chồm người qua cái bàn thấp giữa họ và lao vào trong vòng tay chàng.

"Chà, ta cũng yêu nàng nữa," chàng nói, và tự tuyên dương bản thân vì đã nhìn thấy trước để đóng cửa phòng vẽ lúc vừa nãy.

Tờ báo trong tay bị vứt phéng qua vai, và mọi thứ trên đời đều tốt cả.