Bà nội còn đang nghĩ linh tinh, Thẩm Tinh Lê đã chạy xa rồi. Lúc đi xuống dưới lầu cô nhìn màn hình điện thoại di động, ngắm khuôn mặt mình một chút, chỉnh sửa tóc tai chỉnh tề rồi mới đi.
Ngôn Gia Hứa ngồi trên ghế gỗ dài, bắt chéo chân chơi điện thoại, cơ thể có vẻ có chút co quắp lỏng lẻo, hoàn toàn là một dáng vẻ con ông cháu cha bất cần đời.
Được rồi, dáng vẻ phóng túng không bị trói buộc này, Thẩm Tinh Lê cũng rất thích.
Cô đi phương bắc đưa Lưu Châu Châu đi học, bỏ ra thời gian bốn ngày, cũng chính là bốn ngày không gặp mặt, vừa về liền gặp được, thật sự là quá tốt rồi. Trong lòng Thẩm Tinh Lê có một chút ngọt ngào, vui sướng chạy tới: "Anh ơi anh ơi anh ơi...."
Dáng vẻ cô khôi hài chạy tới, trong miệng kỳ lạ gọi lên,
Ánh mắt của Ngôn Gia Hứa thu hồi lại từ trên điện thoại di động, nhìn cô xông tới giống như con cún con, theo bản năng giang hai tay đón lấy, cho rằng cô sẽ ôm lấy mình.
Nhưng không có, Thẩm Tinh Lê chạy đến phía trước đôi chân dài của anh liền dừng lại.
Chớp đôi mắt to, đóng vai đáng yêu nhìn về phía anh. Ưỡn ngực, trong trẻo nói: "Anh Gia Hứa."
Ngôn Gia Hứa dừng lại một chút, cất điện thoại vào trong túi quần, trong lúc nhất thời khó thích ứng được.
Bàn tay luôn luôn mềm mại quơ quơ dưới tầm mắt anh: "Làm sao vậy?"
"Không có gì." Anh kéo môi cười, dưới ánh trăng nụ cười này chẳng hề phóng túng, lại có vẻ cực kỳ ôn hòa, nói: "Chỉ là rất lâu rồi không nghe được tiếng gọi này nữa."
"A ~~~" Lỗ tai Thẩm Tinh Lê như bị phỏng, cô sờ sờ tai mình, dây thần kinh xấu hổ bắt đầu hoạt động.
"Vậy em không gọi nữa."
Nụ cười của người đàn ông nào đó rạo rực lên, vỗ xuống gáy cô: "Vì sao?"
Thẩm Tinh Lê quay mặt đi: "Anh cũng không phải là anh trai của em."
Ngôn Gia Hứa lặng im, nghĩ là bắt đầu từ lúc nào, cô bướng bỉnh không chịu gọi là anh nữa? Cảm thấy gọi tên thì xúc phạm mình có vẻ không biết lớn nhỏ, mỗi lần cô mở miệng nói chuyện đều là nói thẳng, dù là không có xưng hô.
Thẩm Tinh Lê từ năm mười lăm tuổi, đã ý thức được mình thích Ngôn Gia Hứa rồi.
Đúng lúc còn đụng phải Thiện Vi Vi có ý tứ với Ngôn Gia Hứa, tất cả mọi người cho cô là trẻ con, thật sự coi cô là em gái của Ngôn Gia Hứa. Ngoài miệng cô không có cách nào giải thích được, nhưng tránh khỏi xưng hô thế này để cho người khác hiểu lầm.
Tay người đàn ông mở ra, ngẩng đầu nhìn cô: "Ơ, kiêu ngạo rồi?"
Thẩm Tinh Lê mở rộng cái miệng nhỏ nhắn nói: "Cũng không phải."
Bên cạnh cái ghế dài có đặt một cái thùng giấy, phía trên in chữ "Cherry XX".
"Đặc sản của nhà bạn, đưa tới cho em nếm thử."
"A." Cô sờ lên trái cherry to lớn bên trên giấy đóng gói.
"Nói nghe xem, sao không chịu gọi là anh nữa. Anh vẫn lớn hơn em mà."
Thẩm Tinh Lê quả thật kiêu ngạo, mắt trợn trắng lên: "Em gọi anh là chú là được rồi."
Ngôn Gia Hứa tức giận: "Sao em không gọi anh là bố luôn đi?"
"... Đồ lưu manh!" Khuôn mặt nhỏ nào đó thở hổn hển nói.
"Nào, gọi một tiếng nghe xem." Anh nói.
Giờ phút này Thẩm Tinh Lê ngồi xổm xuống, làm bộ không nghe thấy. Ngón tay dọc theo đường biên của băng dính, từng chút một xé ra. Bị một lực lớn kéo lên: "Dưới đất bẩn, ngồi đàng hoàng."
"A." Cô tiếp tục mở cái thùng ra.
"A cái gì? Lời anh vừa nói em không nghe thấy?"
"Nghe thấy cái gì?"
"Gọi một tiếng anh trai nghe xem, rất lâu không nghe rồi, thật là nhớ." Người đàn ông tiếp tục bắt chéo chân, con mắt đen nhánh nhìn cô chằm chằm, sâu xa không nói ra được.
Khuôn mặt Thẩm Tinh Lê đỏ lên, không đoái hoài đến anh nữa, tiếp tục mở cherry của mình ra. Mãi đến khi bị một bàn tay lớn đặt bên trên thùng: "Gọi một tiếng, nếu không anh lấy lại."
"Anh!" Thẩm Tinh Lê trừng to mắt, người này làm sao lại như vậy chứ, cũng dám dùng đồ ăn uy hiếp cô? Không biết là thứ cô không chịu được nhất chính là đồ ăn ngon bị cướp đi à?
"Nhanh lên, đang chờ đấy." Anh lười biếng, ngón tay chỉ lỗ tai, làm ra dáng vẻ rửa tai lắng nghe.
Thẩm Tinh Lê bị anh trêu chọc không có cách nào, nhìn xung quanh vắng lặng, vội vã: "Anh trai."
Trên khuôn mặt lạnh lùng của người nào đó rốt cuộc lộ ra một chút ý cười.
Không, là muốn cười mà không cười.
Bọn họ đều biết, quan hệ đến bây giờ xưng hô này chứa đựng ý nghĩa không bình thường nữa.
Từng trái cherry được bọt nước bảo bọc trong thùng, còn hiện ra ánh nước, màu đỏ nhạt, rất mê người.
Thẩm Tinh Lê liếm liếm môi, thận trọng nói: "Đưa mấu thùng?"
Ngôn Gia Hứa cho rằng cô chê ít, giải thích nói: "Trời nóng nực không tiện gửi, chỉ có một thùng này."
Đây là đưa tới hết cho cô sao?
Có chút ngượng ngùng đấy, Thẩm Tinh Lê thấp giọng nói: "Sao không để lại cho bà nội Ngôn một ít, cho em hết, chuyện này không hay lắm đâu...."
Ngôn Gia Hứa cụp mắt nhìn thiếu nữ nào đó, vẻ mặt được lợi còn khoe mẽ, nhịn cười, đưa tay bóp cằm cô: "Bà nội anh tám mươi lăm rồi, răng đều rụng sạch, cho bà ăn cái gì?"
"A a, là như vậy à." Thẩm Tinh Lê gật gật đầu như gặp chuyện là.
Tiện tay nhặt một trái để trong lòng bàn tay, thật là muốn ăn, cô sắp không nhịn được rồi.
Mấy ngày không gặp, Ngôn Gia Hứa muốn ngắm nghía cẩn thận cô gái của anh một chút, có bị rám đen không, có lên cân không? Tay nhỏ lại mềm mại không ít?
Trên người có mùi thơm hoa hồng, là mới tắm rửa xong sao?
Thật sự là đáng yêu.
Muốn vuốt ve cô một cái.
Nhưng ánh mắt Thẩm Tinh Lê vẫn luôn dính trên trái cherry của cô, rất muốn nhanh về nhà ăn cherry, cũng không muốn ở đây cho muỗi ăn thịt.
Hai người song song ngồi trên ghế dài, cổ tay cô rơi vào trong lòng bàn tay của anh, được anh cẩn thận xoa nắn, người cũng bị anh dò xét, kiểm tra trên dưới.
Động tác rất bí mật, dù có người đi qua cũng không thấy rõ bọn họ đang làm gì.
Cứ như vậy mà chờ đợi một lúc.
Thẩm Tinh Lê thực sự không nhịn được nữa, từ trong túi áo móc ra một tờ giấy ướt không cồn, lau trái cherry sau đó ném vào trong miệng.
A ~~ quả nhiên là chua chua ngọt ngọt, rất nhiều nước, chỉ ăn một trái, trong miệng đều đầy rồi.
Cherry thật sự rất ngon!
Thẩm Tinh Lê hiện tại tuyên bố, cherry là trái cây ngon nhất trên thế giới này!
Ngôn Gia Hứa nhìn mà có chút tức giận, mấy ngày không gặp, tâm tư của thiếu nữ đều ở trên đồ ăn, sớm biết vậy thì đã không mang tới cho cô rồi, hai người còn có thể nói chuyện với nhau một chút.
Anh bất đắc dĩ đứng dậy: "Về thôi, em về nhà ăn đi."
"Được ~" Thẩm Tinh Lê cũng vui vẻ đứng dậy, trực tiếp ôm cái thùng đi về phía nhà mình.
"..." Ngôn Gia Hứa đi theo sau lưng cô: "Đưa em đến dưới lầu."
"A."
Đèn cảm ứng trong hành lang sáng lên.
Thẩm Tinh Lê nói: "Vậy em đi lên đây."
"Ừm." Anh ôm vai cô, bỗng nhiên lấy cái thùng ra, đặt trên chiếc xe đạp không biết là của ai. Sau đó cúi đầu, hôn lên môi cô.
Trong miệng vẫn còn trái cherry cô chưa ăn xong, để lại từng chút từng chút mùi trái cây, đầu lưỡi của Ngôn Gia Hứa luồn vào, liếm một chút, nhàn nhạt.
Một giây trước Thẩm Tinh Lê còn đang ăn trái cây, một giây này liền bị hôn, cũng chưa kịp ngậm miệng lại, trực tiếp dẫn dụ đầu lưỡi của anh đi vào. Đầu lưỡi quấn lấy nhau, lật tới lật lui. Nụ hôn lần này ẩm ướt ấm áp, cuồn cuộn, cả người Thẩm Tinh Lê đều bị dọa cho bối rối rồi, qua mấy giây mới phản ứng được, đây là hôn lưỡi kiểu Pháp.
Hóa ra là như vậy.
Hóa ra là như vậy.
Đầu lưỡi của anh, làm sao lại nóng như thế? Hình như rất lớn? Rất bá đạo, cực kỳ mãnh liệt.
Cô bị ép ngửa đầu, người cũng dựa vào trong ngực anh, đặt tay trên tấm lưng cường tráng của anh, cố gắng tìm một điểm để dùng lực, dần dần đáp lại anh, đầu lưỡi màu hồng liếm hàm răng của anh một cái.
Điều này khiến Ngôn Gia Hứa càng thêm điên cuồng, mãi đến khi hơi thở cô dồn dập, xuýt xoa hai tiếng: "Anh hình như thở không kịp rồi."
Đồ ngốc này, vẫn chưa có ai dạy cô, hôn cũng phải lấy hơi à.
Ô ô.
Cuối cùng anh buông cô ra, dịu dàng ngậm mút lấy khóe miệng cô, dọn dẹp nước bọt bị tràn ra.
Thẩm Tinh Lê ngượng ngùng nhiều hơn là mệt mỏi, dựa vào trong ngực anh, mặc cho ngón tay của anh xuyên vào trong đầu tóc, chải lấy, sau đó buộc tóc lại. Lúc nói lời tạm biệt, cô ý thức được trong miệng mình trống rỗng, trái cherry lúc đang hôn đã bị đầu lưỡi của anh cuốn qua, hiện tại đang ở trong miệng của anh.
Không thể nhìn, cũng không thể nghĩ.
Người đàn ông này quá yêu nghiệt rồi, hành động cợt nhả quá nhiều rồi, Thẩm Tinh Lê không đấu lại anh. Kề vào trong lồng ngực của anh nghỉ ngơi một lúc, kinh hồn bạt vía nói: "Anh không sợ bị người ta trông thấy à? Bị bà nội trông thấy thì làm sao bây giờ?"
Anh không để ý tới, cúi đầu xuống, nghĩ thầm, sao mình có thể thích cô gái như vậy chứ?
Rõ ràng cảm thấy hôm qua vẫn là một cô bé mũm mĩm chảy nước mũi, đưa tay đòi ôm.
Hôm nay liền trổ mã trở thành một thiếu nữ duyên dáng yêu kiều.
Ngôn Gia Hứa cảm thấy mình xong đời rồi, làm sao lại có loại cảm giác nhà mình có con gái mới lớn?
Thị giác của người làm bố quá mạnh rồi.
Nếu rơi vào trong tay người khác, mình làm sao chịu được?
May mà ra tay sớm.
Về phần có bị người lớn trông thấy hay không đều không phải là vấn đề. Nên giải thích như thế nào thì giải thích như thế ấy, anh hoàn toàn có thể chịu trách nhiệm với Thẩm Tinh lê.
Cuối cùng cũng không trả lời nếu bị các bà nội nhìn thấy thì giải thích như thế nào. Thẩm Tinh Lê có chút sợ hãi, chủ yếu là bắt gặp hai người ở dưới lầu hôn nồng nhiệt, quá lúng túng rồi.
*
Lúc Thẩm Tinh Lê đi ngủ, trong miệng vẫn còn xúc cảm và hồi ức lúc Ngôn Gia Hứa hôn, khuôn mặt không thể khống chế được mà nóng lên.
Một chút lo lắng và oán trách kia cũng đều bị sự dịu dàng của nụ hôn che giấu.
Sáng ngày hôm sau, bà nội Thẩm làm canh đậu đỏ, đưa qua cho bà cụ Ngôn, Thẩm Tinh Lê ở nhà ngủ.
Một cuộc điện thoại gọi tới, bà nội Ngôn bảo cô đi đến đối diện ăn sáng.
Thẩm Tinh Lê không nghĩ nhiều, thu dọn một chút liền qua đó,
Xem xét thời gian, chỉ mới 7 giờ sáng.
Các bà nội làm sao lại dậy sớm như vậy? Cô nhỏ giọng thì thầm hai câu, bà nội Ngôn lại nói: "Buổi sáng 4 giờ bà đã dậy rồi, vẫn luôn thức tới bây giờ."
Chuyện này thật sự quá khủng bố rồi, lúc đó cô còn chưa dậy đâu.
Thẩm Tinh Lê cong mắt lên cười, rất ngoan ngoãn ngồi ở bên bàn ăn cùng bà cụ ăn sáng, các bà cụ nói nhiều, sợ bỏ sót, văn vẻ dài dòng, nói một đống.
Từ nhỏ cô đã nghe những lời này mà lớn lên, cũng không ngại phiền, điểm này rất khiến người ta yêu thích.
Bà cụ Ngôn càng nhìn Thẩm Tinh Lê càng thích, người có gầy hơn đi nữa thì khuôn mặt trứng ngỗng thịt núc ních vẫn còn, thật sự là vô cùng đáng yêu.
Bà không nhịn được sờ sờ cô, cười nói: "Tinh Tinh của chúng ta trưởng thành rồi, phải lập gia đình rồi, cũng đừng đừng quay về thăm bà nội một chút đấy ~~"
Bây giờ mới đâu đã vào đâu chứ.
Bà nội Thẩm ngược lại nói đến Ngôn Gia Hứa: "Tôi không nỡ Tinh Tinh, cũng may con bé mới mười tám tuổi, còn nhỏ, chuyện yêu đương kết hôn còn dài lắm. Nhưng Gia Hứa nhà bà năm nay hai mươi lăm rồi nhỉ, phải tìm đối tượng rồi."
Thẩm Tinh Lê cúi đầu ăn cơm, không tham dự vào.
Nói đến đây, bà cụ Ngôn thật sự là bị chọc tức rồi, nói: "Gia Hứa thì tôi không trông cậy vào nó. Đừng nói là bạn gái, ngay cả quả trứng cũng không mang về."
Thẩm Tinh Lê nghĩ thầm, không phải, bạn gái của Ngôn Gia Hứa, giờ phút này đang ở nhà bà ăn sáng đấy.
Còn ăn được rất nhiều.
Bà cụ Thẩm cũng thở dài, mỗi nhà có nỗi khó xử riêng, cuộc sống của Ngôn Thận quá phức tạp rồi.
Đoán chừng Ngôn Gia Hứa cũng sẽ không kết hôn sớm.
Bà cụ Ngôn nói: "Bố nó muộn như vậy mới có nó, đoán chừng tôi không chờ được đến lúc nó kết hôn đâu."
Thẩm Tinh Lê nhìn thoáng qua bà cụ, có loại cảm giác không nói ra được.
"Vốn cho rằng tốt nghiệp rồi, làm việc rồi, cũng một mình rồi thì sẽ có bạn gái yêu đương. Bà nhìn tướng mạo và sự thông minh của nó xem, tìm bạn gái cũng không khó, gần đây ngược lại tốt rồi, mỗi ngày giống như đầu thai vậy, vậy mà về ở với tôi rồi, bền lòng vững dạ, gió mặc gió, mưa mặc mưa, thế nào, trong nhà có vàng bạc tiền của sợ tôi mang đi mất sao?"
Thẩm Tinh Lê: "..."
Đang nói chuyện, cậu thang truyền đến tiếng "bạch bạch bạch bạch", người nào đó lê đôi dép lê, giẫm lên sàn nhà bằng gỗ.
Thẩm Tinh Lê giật mình, anh vậy mà vẫn còn ở nhà.
Tóc đen của Ngôn Gia Hứa rối loạn, xoa mắt đi xuống, còn mặc đồ ngủ, giống như một con chó to lớn dịu dàng.
"Nói cháu cái gì vậy?" Anh hỏi, mắt nhìn Thẩm Tinh Lê đang ngồi ngay thẳng.
"Nói cháu nên tìm đối tượng đi." Bà cụ Ngôn tức giận nói.
"A." Giọng điệu của anh bình thường, đi xuống ăn sáng.
Ngồi xuống cái ghế sát bên cạnh Thẩm Tinh Lê, khí chất cực lớn áp xuống, chóp mũi cô lập tức có mùi hương của anh, bó tay toàn tập.
"Múc cháo cho anh." Đẩy chén tới trước mặt cô, mắt nhìn cô nói, cho dù là một câu lơ thơ bình thường, lúc Thẩm Tinh Lê nhìn anh lại cảm nhận ra một cảm xúc không bình thường.
Nũng nịu? Mệnh lênh?
Cả hai đều có.
"A." Cô nhận lấy cái chén, đi vào phòng bếp.
Bà cụ Ngôn nói: "Cháu không có tay à? Còn sai Tinh Tinh?"
Người đàn ông nào đó cười nói: "Trẻ con chạy nhiều, nhanh phát triển."
Thẩm Tinh Lê ở trong phòng bếp: "..."
Mẹ nó!
Cô không nói một lời, sợ bị người khác nhìn ra được mờ ám ở trong đó.
Một bữa sáng cũng có thể ăn đến mức kinh hồn bạt vía.
Ngôn Gia Hứa ở nhà không bao lâu, ăn xong liền đi lên lầu thu dọn đồ đạc rồi tới công ty.
Trước khi đi liếc nhìn Thẩm Tinh Lê thêm một cái, vỗ xuống đầu cô: "Ngoan ngoãn ở nhà."
Thẩm Tinh Lê: "..."
Nhìn nụ cười lơ đãng của anh, mọi thứ đều thành thạo điêu luyện, không khỏi cắn chặt răng.
Người đàn ông thối này, không biết là cô nhát gan sao?
*
Nhưng mà rất nhanh, Thẩm Tinh Lê không ở nhà bao lâu nữa, cô cũng khai giảng rồi.
Cho dù đi học ở thành phố bản địa, khoảng cách từ nhà đến trường cũng không xa. Nhưng trường học yêu cầu, sinh viên năm nhất nhất định phải ở lại trường, Thẩm Tinh Lê chỉ có thể thu dọn quần áo, đến trường học.
Bố mẹ nói muốn đưa cô tới trường, nhập học, cô không để như vậy, nói: "Dù sao cũng gần như vậy, có nhiều cơ hội mà. Bây giờ thời tiết quá nóng bố mẹ nghỉ ngơi ở nhà đi, đừng đi ra ngoài."
Thẩm Vĩnh Long và Tằng Hồng không có gượng ép. Thẩm Tinh Long vốn dĩ không yên lòng, nhất định phải đến đó nhìn xem, được Tằng Hồng khuyên nhủ: "Tinh Tinh sớm đã thành thói quen độc lập xử lý chuyện của mình, lúc trước lựa chọn chuyên ngành cũng không hỏi ý kiến chúng ta, nói rõ nó không thích người khác tham dự vào chuyện của nó. Anh bây giờ cưỡng ép tham gia vào, ngược lại không để cho nó dễ chịu."
Thẩm Vĩnh Long băn khoăn.
"Đã nhiều năm như vậy rồi, muốn thay đổi hiện trạng này, cũng không vội trong thời gian ngắn. Điều bây giờ có thể làm chính là cung cấp đầy đủ kinh tế cho nó."
"Được được được, vậy em chuẩn bị thêm một chút tiền cho nó."
Buổi tối trong thẻ của Thẩm Tinh Lê liền có thêm một khoản tiền, Thẩm Vĩnh Long nói: "Đây là tiền sinh hoạt và tiền tiêu vặt cho con."
Hơi nhiều, Thẩm Tinh Lê cho rằng ông tính sai rồi.
Tằng Hồng cướp lấy điện thoại, nói: "Trẻ con học nghệ thuật, gia cảnh đều rất không tệ, con ở trong trường cũng đừng bị người ta hạ thấp. Đi mua một chút quần áo giày dép đẹp, ngoài ra cũng đổi máy tính đi."
Thẩm Tinh Lê cũng không biết nói gì cho phải.
Tóm lại may mà bọn họ không nói đến những vấn đề khác, những chuyện này cô đều có thể chống đỡ được.
Nói câu: "Cảm ơn, con sẽ không dùng tiền bậy bạ đâu yên tâm đi." Sau đó cúp điện thoại.
Ngày ấy đi học, vốn là muốn Ngôn Gia Hứa đưa cô đi. Nhưng buổi sáng lại có việc đột xuất làm trễ nãi, Thẩm Tinh Lê cảm thấy không cần phiền phức, liền tự mình kéo hành lý, tiêu sái đi đến đó.
Vẫn may, ở cổng trường gặp được Tần Vi Vũ học ở bên cạnh.
Tần Vi Vũ cười giúp cô xách hành lý: "Các cậu đã khai giảng rồi?"
"Chưa, chính là hôm nay." Tần Vi Vũ nói: "Tớ cũng vừa mới báo danh xong, chuẩn bị đi mua một ít đồ."
"A." Thẩm Tinh Lê gật gật đầu.
Bước vào trường học liền có học trưởng dẫn đường đến chỗ ghi danh, Tần Vi Vũ một đường đi cùng cô, cho đến khi giúp cô xách hành lý đặt vào trong phòng ký túc xá.
"Cảm ơn cậu, Tần Vi Vũ, không nghĩ tới cậu tốt như vậy."
Tần nam thần sửng sốt một chút nói: "Tớ trước kia rất xấu à?"
Thẩm Tinh lê cười: "Ít nhất đối với người khác không tính là tốt, cậu chỉ tốt với mỗi Di Bảo thôi."
Tần Vi Vũ lạnh lùng nói: "Người khác cũng không phải là bạn gái của tớ..."
Thẩm Tinh Lê: "..."
Tần Vi Vũ: "Cậu là bạn của Di Bảo, tớ nhận mệnh lệnh, giúp một chút, không thể đổ trách nhiệm cho người khác được."
Thì ra là thế.