Lúc ăn cơm bụng của Thẩm Tinh Lê đã đau râm ran, nhưng vẫn có thể nhịn được, nhưng khi ăn cơm xong gọi điện cho bà nội, kết quả bà vẫn đang đánh mạt chược, bà nội còn hỏi: "Mới hơn bảy giờ đã về sao? Không muốn chơi thêm một chút sao?"
Thẩm Tinh Lê nói: "Về nhà làm bài tập nữa."
Bà nội cảm thấy cô gái nhỏ này có ý gì đó, nào có đứa trẻ nào vào tối thứ sáu còn muốn vội vã quay về làm bài tập, tuy nói là lên trung học việc học nặng nề, nhưng cũng chỉ mới Cao nhất mà thôi, tinh thần không cần căng thẳng như vậy.
Từ sau khi xảy là chuyện của Thẩm Linh Kiều, bà nội rất sợ Thẩm Tinh Lê cũng vì áp lực học tập quá lớn mà phản nghịch, bởi vậy luôn cưỡng chế cô ra ngoài đi chơi với bạn bè.
"Đi xem phim với bạn học, chơi game một chút là được rồi, không sao." Nói xong bà nội liền vội vã chơi mạt chược, trong điện thoại còn có tiếng thảo luận của bà và bà nội Ngôn: "Đứa trẻ Tinh Tinh của chúng ta, chỗ nào cũng tốt, chỉ là không thả lỏng."
"Lỡ như học thành đồ ngốc thì làm sao bây giờ?"
"...." Thẩm Tinh Lê rất bất đắc dĩ cúp điện thoại, cô giống đồ ngốc chỗ nào?
Cô tuyệt vọng rồi.
Thẩm Tinh Lê rũ bả vai nhỏ, có chút uể oải, nhiều hơn là lo lắng bụng mình sẽ đau hơn, rất lúng túng. Cô chủ động nói với Ngôn Gia Hứa: "Em về trước làm bài tập."
Ngôn Gia Hứa đang trả lời tin nhắn của người khác, lúc này rốt cuộc mới có thời gian nhìn cô, phát hiện ra vẻ mặt cô gái nhỏ xoắn xuýt thống khổ, sắc mặt trắng bệch, anh hỏi: "Em không thoải mái sao?"
"Không có." Thẩm Tinh Lê không thừa nhận.
Nhưng sự phủ nhận của cô không đáng tin cậy, bởi vì Ngôn Gia Hứa phát hiện ra giọng nói của cô hiện lên một chút yếu ớt, không giống với giọng nói mềm mại bình thường, tay anh đặt lên trên trán cô, không nóng, hẳn là không phải phát sốt cảm cúm.
Nhưng sờ thấy mồ hôi, cửa hàng hôm nay không nóng, có gió lạnh, cần phải mặc quần áo dày.
"Em muốn về nhà làm bài tập." Thẩm Tinh Lê lại một lần nữa yếu ớt nói, cũng không tìm được cớ tốt hơn. Lần này đã hoàn toàn ra sức rồi, giọng nói mang theo một chút nghẹn ngào.
Đã như vậy rồi, Ngôn Gia Hứa đương nhiên không thể thả người được.
Nhìn dáng vẻ cô không chịu nói gì cả, anh chỉ có thể tự suy đoán, nếu như không có chuyện gì khác thì hẳn là vừa rồi ăn đồ ăn quá cay, anh hỏi: "Là ăn đồ cay quá nên không thoải mái sao?"
Lý do này so với đau bụng kinh nguyệt thì tốt hơn một chút, Thẩm Tinh Lê thuận thế gật đầu: "Vâng."
Ngôn Gia Hứa không tiếp tục nhiều lời, trong lòng phiền muộn lần thứ một vạn, mình thật sự không biết chăm sóc trẻ con.
Bao nhiêu lần rồi, mỗi lần dẫn theo cô là xảy ra một tình huống, nhìn cô bé vội vã muốn về nhà, nhưng về nhà cũng chỉ có một bà cụ, còn đang ở bên ngoài chơi mạt chược, thật sự đau thì cũng không có cách nào chăm sóc cô được.
"Anh dẫn em đi bệnh viện lấy một vài loại thuốc giảm đau, vậy thì sẽ không sao nữa."
Thẩm Tinh Lê lắc đầu, trong lòng nghĩ nhanh để cô về nhà đi.
Ngôn Gia Hứa cười bất đắc dĩ, đồng thời nói rõ ràng cho cô biết, nếu như không thoải mái thì bây giờ người có thể giúp đỡ cô cũng chỉ có anh thôi. Dù sao bà người trong nhà cũng là người già, hành động bất tiện.
Thẩm Tinh Lê: "Nhưng em không đến bệnh viện."
Ngôn Gia Hứa không ép cô.
Chuyện này bởi vì anh mà xảy ra, để cho hai người vốn đã lâu không gặp trở nên không thoải mái, Ngôn Gia Hứa cũng không vui vẻ nữa, chỉ nói: "Chỗ ở của anh gần đây, đến đó nghỉ ngơi một lúc trước. Đến mười giờ nếu như vẫn chưa tốt hơn thì anh đưa em đến bệnh viện. Nếu đỡ rồi thì anh đưa em về nhà, được không?" Lúc nói câu này, anh hơi khom lưng, dùng một loại giọng điệu thương lượng, gần gũi khẩn cầu để nói với cô.
Thẩm Tinh Lê đứng gần nhìn thấy mắt anh chớp nhẹ, cùng với lông mày sắc bén, yếu ớt gật đầu.
Sau đó rốt cuộc anh cũng lộ ra một chút ý cười, dẫn cô đi.
Về nhà cũng là vì Ngôn Gia Hứa có chuyện phải làm, căn nhà này đã mấy tháng anh không về, đồ dùng trong nhà đều được trùm vải trắng, sau khi anh vén tất cả lên thì bảo Thẩm Tinh Lê ngồi đừng nhúc nhích, Thẩm Tinh Lê quả nhiên ngoan ngoãn đặt cặp sách bên chân, nhìn anh, liếm liếm đôi môi tái nhợt khô khốc.
"Thật sự không có chuyện gì chứ?" Anh cau mày hỏi.
Hiện tại có chút không dám đến gần cô, cũng không dám hỏi nhiều, sợ mình làm ra hành động gì không thỏa đáng, sẽ khiến cho cô càng thêm không thoải mái. Trong lòng anh cười khổ, nói Ngôn Gia Hứa à, mày không thông minh chút nào, sống uổng phí nhiều năm như vậy mà ngay cả một cô gái nhỏ mày cũng không chăm sóc tốt được.
Thẩm Tinh Lê luống cuống che bụng mình: "Em muốn uống nước." Chỉ là không thấy trong nhà anh có nước suối.
"Được." Ngôn Gia Hứa tìm ra được một thùng nước lọc trong phòng chưa đồ mà mình mua trước khi đi, mở ra đưa cho cô.
Thẩm Tinh Lê đưa tay sờ một cái, không nhận lấy, lắc đầu nhỏ giọng nói: "Em muốn uống nước nóng."
Lông mày Ngôn Gia Hứa hơi giãn ra, nghĩ thầm mình lại làm ra một chuyện rất ngu xuẩn: "Đợi một lúc."
Nước nóng bây giờ phải nấu, trước khi nấy còn phải cọ rửa ấm nước một chút.
Hai phút sau, anh cắm điện ấm nước nóng.
Sau đó vào phòng ngủ rút hết vải trắng, gian phòng khôi phục lại dáng vẻ thanh lãnh vốn có.
Ngôn Gia Hứa đi vào phòng bếp rót nước cho Thẩm Tinh Lê, lúc quay lại cô đã không còn trong phòng khách nữa, tìm một vòng không có người, không biết từ khi nào Thẩm Tinh Lê đã chạy vào phòng ngủ của anh cuộn tròn lại trên giường, chỉ có một cái đầu nho nhỏ lộ ra rất đáng thương.
Cô cũng không đắp chăn, chỉ bỏ dép lê dưới sàn nhà, cởi bỏ áo khoác đồng phục, trải phía dưới người mình, khép hờ mắt, có mấy sợi tóc rơi trên trán và bên tai, Ngôn Gia Hứa đi tới, ngồi xổm bên giường, lại một lần nữa sờ lên mặt cô: "Đi bệnh viện."
Lần này anh khẳng định.
Thẩm Tinh Lê lắc đầu, ngồi dậy cầm lấy ly nước của anh, uống hai ngụm nước ấm lớn, lúc này mới dễ chịu hơn một chút, tiếp tục nằm xuống, giọng nói yếu ớt: "Anh ơi em nằm trên giường anh một lúc, thật đó, một lúc nữa là tốt rồi."
Ngôn Gia Hứa không hiểu.
Ngón tay Thẩm Tinh Lê căng thẳng nắm lấy đồng phục học sinh bên dưới người: "Em thật sự không bị bệnh. Chỉ là đau bụng theo thói quen thôi."
"Đau chỗ nào?"
Thẩm Tinh Lê chỉ vào bụng dưới của mình, anh cũng không biết vì sao, cô nói: "Chính là bụng nhỏ, không sao đâu."
Nhìn cô cố gắng che giấu bản thân mình, Ngôn Gia Hứa hiểu được chừng mực giữa nam nữ, không nhiều lời nữa. Mở miệng muốn hỏi cô trước kia có từng đau như vậy hay không, nếu như thời gian dài thì vẫn phải đến bệnh viện kiểm tra hệ thống một lần, phát hiện ra ổ bệnh trước thời hạn.
Anh thậm chí muốn hỏi cô có muốn đi vệ sinh hay không, nhưng nhìn dáng vẻ cô thì chắc là không muốn.
Thẩm Tinh Lê do dự thật lâu mới mở miệng: "Anh có thể giúp em đi mua một hộp thuốc giảm đau không?"
Lúc cô nói lời này mang theo tiếng nghẹn ngào, một loại nghẹn ngào rất không muốn anh xen vào nữa, lúc lời nói cất lên, một giọt nước mắt từ khóe mắt trược xuống gói, trong nháy mắt thấm vào lớp vải.
"Được." Anh đắp kín chăn cho cô: "Ngủ một giấc đi."
Ngôn Gia Hứa đi ra ngoài, có một loại cảm giác kỳ lạ không nói ra được, chìa khóa vẫn luôn xoay trên ngón tay, vốn dĩ đi đón cô gái nhỏ tan học, sao lại biến thành bộ dáng này rồi?
Cô không thoải mái, còn đang đau ốm uốn éo.
Sự mất khống chế này khiến tâm tình Ngôn Gia Hứa khó chịu, vô cùng khó chịu.
Cô gái nhỏ không thích anh, bài xích anh, có chuyện gì cũng không nguyện ý nói cho anh biết.
Anh đã dốc hết toàn lực để lấy lòng cô, còn không làm đúng chỗ nào?
Anh đi xuống bãi đỗ xe, cáu kỉnh đá một cái vào lốp xe: "Má!"
Nhưng đá xong vẫn giả vờ như không có chuyện gì, đến tiệm thuốc mua thuốc cho cô.
Vậy có cần mua một chút đồ ăn vặt không? Cô thích ăn cái gì? Dưa hấu, ô mai? Sữa chua? Có được không?
Thẩm Tinh Lê khóc không phải bởi vì đau, thật là đau có thể nhịn được.
Chẳng qua là khi cô không chịu được đi đến giường của Ngôn Gia Hứa, đi ngang qua nhà vệ sinh nhìn thấy dáng vẻ nhếch nhác của mình trong gương, tóc rối bời, khuôn mặt trắng như tuyết không có một chút hồng hào nào, bờ môi khô khốc.
Cô không xinh đẹp chút nào.
Trong đầu nghĩ đến bóng dáng của Thiện Vi Vi. Chị gái mặc váy lụa trắng xinh đẹp, tóc màu nâu uốn lượn, lúc đi đường đầu lắc lư, sợi tóc thỉnh thoảng bay lên mặt, có hương thơm ngọt ngào.
Cười duyên dáng, đôi mắt xinh đẹp trông mong.
Càng nghĩ càng muốn khóc.
Thế là cô gái nhỏ yếu ớt đang trong thời kỳ kinh nguyệt khóc lên.
*
Ngôn Gia Hứa đến tiệm thuốc, anh đã sớm tìm hiểu trên điện thoại một chút, Ibuprofen* tốt hơn một chít, nhưng đến tiệm thuốc người bán hàng vẫn đề cử thêm cho anh mấy loại. (*: Thuốc ibuprofen là thuốc dùng để giảm đau, chống viêm, hạ sốt ở các bệnh như: Đau đầu, đau bụng kinh, viêm khớp, đau răng, dùng hạ sốt khi bạn ốm sốt cao, đau nhức khi ốm, cảm lạnh, điều trị gút và các bệnh xương khớp. Thuốc ibuprofen là thuốc kháng viêm không steroid.)
Anh lắng nghe, người bán hàng hỏi: "Ai bị bệnh, cảm giác đau có nghiêm trọng không?"
"Con gái, đau bụng." Môi của anh mân thành một đường thẳng: "Chỉ cần uống thuốc giảm đau là tốt rồi."
À." Người bán hàng hiểu rõ gật đầu, cười nói rõ chân tướng: "Hóa ra là đau bụng kinh nguyệt à, đến đây đi, tôi lấy cho anh loại này. Trong nhà có gừng và đường đỏ không, lấy một túi đi."
Ngôn Gia Hứa: "..."
Hóa ra là như vậy! Đơn giản như vậy, anh lại không phản ứng kịp.
Nhưng hoàn toàn tỉnh ngộ thì cũng là vị thành niên, vậy nên mặt, còn có cổ của anh hơi đỏ lên một chút.
Đúng vậy, anh thẹn thùng.
Ngôn Gia Hứa lại hỏi: "Ibuprofen không có tác dụng chứ?"
Người bán hàng: "Một tháng cũng chỉ uống một lần, không sao."
Cuối cùng, sau khi Ngôn Gia Hứa lấy thuốc về còn mua đường đỏ.
Bên cạnh tiệm thuốc là cửa hàng tiện lợi, Ngôn Gia Hứa mang theo thuốc, do dự một giây rồi đi vào, lấy một túi Hoa Vương*. (*: Một nhãn hiệu băng vệ sinh.)
Cửa hàng đang có hoạt động, có hoạt động hộp quà lớn tháng mười, bên trong hộp quà là kẹo mùi vị khác nhau. Vì để che giấu tai mắt người khác, Ngôn Gia Hứa tiện tay lấy một hộp, sau khi trả tiền thì bỏ băng vệ sinh vào trong đó.
Lần đầu tiên làm chuyện như vậy không quá thuần thục.
*
Thẩm Tinh Lê bị Ngôn Gia Hứa đánh thức, lúc tỉnh lại thì thuốc và nước nóng đều đã chuẩn bị xong, đầu giường còn có một ly nước ấm màu hồng, anh ngồi xuống trước giường, đầu gối chạm đất, giống như là nửa quỳ, người đàn ông dịu dàng nói: "Tinh Tinh, uống thuốc rồi ngủ tiếp."
Thẩm Tinh Lê xoa xoa mắt, thuận tay uống nước uống thuốc trên tay anh. Gương mặt cô còn có nước mắt và mồ hôi hòa lẫn vào nhau. Ngôn Gia Hứa đưa tay lau mồ hôi cho cô, cười nói: "Đừng khóc nữa." Là anh không tốt.
Sau đó anh cũng thực sự không có can đảm, thấp giọng nói: "Nước trong ly còn nóng, nguội một chút rồi uống." Anh đặt hộp quà lớp trước giường, không được tự nhiên: "Trên đường thấy đẹp nên mua cho em. Mở ra xem có thích không."
Sau đó đi ra khỏi phòng, đồng thời đóng cửa lại.
Thẩm Tinh Lê buồn bực, cô đều ngã bệnh rồi, khóc ở trong nhà rồi.
Anh còn có tâm tình đi dạo phố mua hộp quà lớn? Trước kia anh không như vậy mà. Thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, đều là nhựa plastic sao?
Suy nghĩ một chút, Thẩm Tinh Lê lại không nhịn được khóc lên. Thật sự là quá khó tiếp nhận.