Ăn No Sao

Chương 103




Thẩm Tinh Lê hơi sững sờ: "Sớm vậy?"

"Ừm."

"Nhưng mà anh cũng chưa được nhanh nhẹn, vết thương còn chưa dán băng gạc đâu." Thẩm Tinh Lê đau lòng mà nói dài dòng một đống.

Ngôn Gia Hứa dừng lại một chút rồi nói: "Tinh Tinh, bây giờ anh chính là linh dương bị đẩy đến bên vách núi, nhảy qua liền bay đến vách núi có tầm mắt cao hơn, do dự khiếp đáp cũng là nhảy, nhưng lại là vực sâu vạn trượng."

Trong lòng Thẩm Tinh Lê giật mình.

Vẻ mặt Ngôn Gia Hứa nhàn nhạt, anh cầm khăn lau tóc còn ướt: "Anh thịt nát xương tan thì không sao, nhưng phía sau anh còn có một đám người đi theo."

Bắt đầu từ ngày lập nghiệp trở đi, Ngôn Gia Hứa liền chưa từng có một giấc ngủ ngon. Anh tự tin, lại không có nghĩa là anh có thể bình thản ung dung.

Trong lòng Thẩm Tinh Lê rung động, cô chưa bao giờ biết mở công ty làm ăn lại phải hết lòng hết sức như vậy.

Ngôn Gia Hứa không e dè mà nói với Thẩm Tinh Lê: "Quảng Thị đi đến một bước này, bị thu mua đã là thế không thể đỡ. Anh mang nó đi lâu như vậy, mỗi một bước đều thận trọng che chở, bây giờ đi đến kết thúc thì cũng hy vọng có thể an ổn giao nó vào tay Tinh Vân."

"Quảng Thị giống như trẻ nhỏ yếu ớt, phải dốc sức lớn lên, càng cần nơi mạnh mẽ hơn che chở. Trương Hằng người từng trải, bất kể là thủ đoạn hay là ánh mắt, chú ấy là sự lựa chọn tốt nhất. Anh thật lòng thật ý mà dẫn dắt Quỷ nhãn, tuyệt đối không thể chịu đựng việc nó bị chôn vùi như vậy. Bây giờ Internet, khoa học kỹ thuật, tài chính đều tràn ngập thành phần giải trí và mánh khóe, người người đều muốn dựa vào việc bỏ vốn đầu tư để kiếm một khoản lớn, tóm lại là cần phải có người thực tế vì thời đại này mà tạo ra một chút thay đổi, vì sao người đó không thể là anh?"

Thẩm Tinh Lê ngây ngốc tại chỗ, rất ngốc nghếch mà hỏi: "Anh nói như vậy, bảo em học vẽ tranh này làm sao bây giờ?"

Ngôn Gia Hứa cười một tiếng, bàn tay ấm áp rộng lớn phủ lên đầu cô: "Đồ ngốc."

"Mỗi người đều có con đường mà mình muốn đi. Đặc sắc hay không tự mình nói mới tính."

Đúng vậy, Thẩm Tinh Lê cũng cảm thấy mình rất có tương lai.

Ngôn Gia Hứa tắm xong rồi.

Thẩm Tinh Lê ngồi trên ghế đẩu nhỏ, chống cằm nhìn anh.

Ngôn Gia Hứa mặc quần áo, không tránh cô, hào phóng để lộ ra thân thể mình, thân hình thon dài cao lớn, vân da trôi chảy, dưới ánh đèn trắng muốt, hoàn mỹ giống như được điêu khắc ra.

Thẩm Tinh Lê không giấu được ánh mắt mê loạn, đành phải xoay tròn mắt nhìn, thầm nghĩ, ngày nào cô có phúc, có thể vẽ thân thể anh mới tốt đây.

Thế là cô nói lời trong lòng ra với anh.

Ngôn Gia Hứa chỉ trả lời ba chữ: "Nghĩ quá nhiều."

Cô lưu luyến không rời mà sờ lên cơ ngực của anh một cái. Ngôn Gia Hứa không còn lời nào để nói với cô nữa.

Ngôn Gia Hứa tắm xong thì đổi sang Thẩm Tinh Lê tắm.

Lúc cô cởi quần áo, cô hỏi người đang ngồi nhìn cô: "Sao anh không đi ra ngoài?"

"Anh không thể nhìn?" Người nào đó nhướng mày.

"Anh như vậy em không cởi nổi, xấu hổ quá."

Ngôn Gia Hứa: "Em có chỗ nào mà anh chưa nhìn?"

"..."

"Lần đầu tiên thấy em trần tụi là giúp em tắm đấy." Anh nhắc nhở cô.

Thẩm Tinh Lê che mặt, quả thật muốn chui vào khe đất.

Ngôn Gia Hứa không muốn đi ra ngoài, Thẩm Tinh Lê lại không thể dùng tiêu chuẩn kép nên đành phải cởi quần áo tắm rửa ngay trước mặt anh.

Động tác của cô nhất nhanh, ngoại trừ lúc gội đầu có chút phiền. Tóc của cô quá dài, lại nhiều, gội mất hồi lâu.

Đi ra ngoài, Ngôn Gia Hứa đưa váy ngủ cho cô, là một chiếc váy ngủ tơ tằm màu hồng, cùng một kiểu với đồ ngủ màu xanh đen trên người anh, đồ đôi.

Thẩm Tinh Lê mặc váy ngủ, nhìn tay anh trống rỗng, cô hỏi: "Quần lót đâu? Không lấy sao?"

Ngôn Gia Hứa: "Đợi chút nữa còn phải cởi, đừng mặc nữa, phiền phức."

Thẩm Tinh Lê: "..."

Khuôn mặt cô phiếm hồng, quay người sấy tóc, Ngôn Gia Hứa đứng lên, giúp cô kéo tóc, sấy tóc, hai người cười đùa dính vào nhau, Thẩm Tinh Lê ném máy sấy đi, trốn trong ngực anh run rẩy.

"Sao mặt lại đỏ như vậy?" Anh sờ, tò mò hỏi.

"Bị nước làm nóng." Cô nói.

Một giây sau, nụ hôn của người đàn ông rơi xuống, hai hàng lông mi run rẩy, giống như cánh bướm nhẹ nhàng, quét qua sống mũi đứng thẳng của cô.

Thẩm Tinh Lê lo lắng thân thể anh không tốt, không dám dính nhau nhiều, cô nhanh chóng chạy ra ngoài rồi chui vào trong chăn.

Không bao lâu, Ngôn Gia Hứa cũng tới, vén chăn nằm xuống.

Anh bóp mông cô một cái, Thẩm Tinh Lê bị ghẹo đến mức kêu ê a hai tiếng.

"Tinh Tinh."

"Sao vậy?"

"Ngủ không được." Anh nói.

Thẩm Tinh Lê xoay người, ôm bả vai anh: "Nhắm mắt lại đếm cừu."

Ngôn Gia Hứa: "Anh vừa dựa vào gần, anh càng không ngủ được."

"Vậy thì làm sao bây giờ?" Thẩm Tinh Lê lăn xa ra một chút, lại bị anh kéo về.

Ngôn Gia Hứa còn nói: "Nửa tháng tiếp theo bận rộn, đều không có thời gian về ngủ."

Thẩm Tinh Lê: "..."

"Cũng không có thời gian ngủ với em."

"... Nhưng mà anh vừa phẫu thuật xong, không thể vận động mạnh." Lúc này Thẩm Tinh Lê cũng mất đi sự ngượng ngùng, chỉ có khó xử.

"Có cách."

"Cái gì?"

"Em ở phía trên."

Thẩm Tinh Lê rầu rĩ, bỗng nhiên trong tay bị anh nhét cái gì đó.

Thế là cô đành phải leo lên trên người anh.

*

Sáng sớm hôm sau, chưa tới sáu giờ.

Ngôn Gia Hứa thức dậy, Thẩm Tinh Lê trần trụi nằm trong chăn, thuận tiện kéo gối của anh tới, đặt ở dưới mặt, nghiêng đầu nhìn hành động cử chỉ của anh.

Áo sơ mi trắng, quần tây, râu ria được cạo sạch sẽ, đầu tóc ngắn đen gọn gàng, một khuôn mặt đẹp trai khiến người ta thèm nhỏ dãi, trong lúc giơ tay nhấc chân có một hơi thở vương giả... được thôi, đây lại là cô khoác lác.

Tóm lại, tất cả đều là dáng vẻ cô thích.

Thẩm Tinh Lê dụi mắt nói: "Em không muốn dậy."

Thời gian còn sớm, Ngôn Gia Hứa không thúc giục cô giống thường ngày, ngược lại nói: "Em ngủ thêm một lúc đi, tối hôm qua bị mệt rồi."

"..."

Rất nhanh anh đã đi ra ngoài, anh dặn dò cô: "Hôm nay anh hẹn Trương Hằng họp, đoán chừng cũng phải đến sáu giờ tối, lại ăn cơm, nhanh nhất cũng phải chín giờ mới về, em nhớ cầm thẻ ra vào, đừng có nhốt mình ở bên ngoài."

Thẩm Tinh Lê: "Em là đồ ngốc sao?"

Anh lại tới vỗ vỗ mông cô rồi mới đi ra: "Ai biết được em."

*

Thẩm Tinh Lê rời giường lúc bảy giờ, ngoại trừ thân thể hơi mệt thì tinh thần rất đủ.

Cô rửa mặt sạch sẽ, thay quần áo, ăn sáng rồi đến trường học.

Mấy ngày liên tục, sự mù mịt cuối cùng cũng tản đi.

Chỉ là nghĩ đến bà nội Ngôn, trong lòng cô vẫn hiu quạnh. Cô thường có một loại ảo giác trở về tiểu khu Long Hoa, bà nội ngồi trong phòng khách lớn, hiền lành cười với cô rồi vẫy tay: "Tinh Tinh mau tới đây, xem bà nội có món ngon gì cho con."

Mãi đến khi sự sầu não này bị việc học nặng nề ngăn chặn mới thoáng nhạt đi đôi chút.

Thi giữa kỳ thoáng qua một cái, cảm thấy học kỳ này chẳng mấy chốc sẽ kết thúc, lập tức qua năm mới.

*

Ngôn Gia Hứa bên này, trong khoảnh khắc anh xuống xe đi vào cửa lớn công ty, trái tim cũng run lên một cái.

Một mình lẻ loi trơ trọi.

Công ty đều chưa có ai đi làm, anh ngồi trong phòng làm việc một hồi, chỉnh sửa lại rõ ràng điều khoản đàm phán phản họp cùng với đoàn đội của Trương Hằng, đợi thư ký đi làm, bảo cô ấy in ra.

Vừa đến chín giờ rưỡi, đoàn người của Trương Hằng tới, đi theo không chỉ có quản lý cấp cao của Tinh Vân mà còn có đoàn luật sư.

Phòng họp, Ngôn Gia Hứa từ trên ghế đứng dậy, đưa tay.

Trương Hằng nắm lấy, hiền lành nói: "Nghe nói trước đó cháu bệnh?"

Ngôn Gia Hứa cười nhạt một tiếng: "Việc nhỏ."

"Người trẻ tuổi phải chú ý đến thân thể, thân thể mới là tiền vốn để làm cách mạng."

"..."

Không nói nhảm nhiều, cuộc họp bắt đầu.

Chính là giá cả, tương lai phát triển, bản quyền sáng chế phát minh khi Khoa học kỹ thuật Tinh Vân thu mua Quảng Thị, hỗ trợ kỹ thuật và tài nguyên mà Tinh Vân có thể cung cấp cho Quảng Thị, các điều khoản, thảo luận gần chín tiếng đồng hồ.

Trương Hằng biết Ngôn Gia Hứa làm kỹ thuật, không nghĩ tới khi làm ăn, tâm tư anh cũng chặt chẽ, chu toàn như thế, chu đáo đến mỗi một chi tiết phát triển, không nhường một bước nào.

Người lâu năm của Quảng Thị, không chịu thua thiệt một đồng.

Trương Hằng cảm thấy mình nhìn Ngôn Gia Hứa với cặp mắt khác xưa, phía trên, thằng nhóc to xác có ánh mắt kiên định, phong thái hiên ngang, thành thạo điêu luyện. Ông nghĩ thầm, anh không giống như sinh viên mới ra trường đi lập nghiệp, cho nên có thể hùng hồn bàn luận giá cả với ông như thế.

Trương Hằng cười nói: "Cháu ngược lại không để nhân viên chịu một chút thua thiệt nào."

Ngôn Gia Hứa hỏi lại: "Chủ có thể để đoàn đội của chú chịu thiệt thòi sao?"

Trương Hằng nói: "Lập trường của chú và cháu không giống nhau."

Ngôn Gia Hứa cười cười.

Kết thúc một ngày, cảm xúc của đám người Cao Tử Xuyên và Lưu Chí Phong dâng trào, hồi hộp kích động vì tương lai của Quảng Thị.

Cuối cùng cũng đợi được ngày này.

Quảng Thị vẫn luôn chạy lấy đà trên mặt đất, đã đủ tốc độ, chỉ đợi cất cánh!

Sau khi cuộc hợp kết thúc, Trương Hằng lấy danh nghĩa tiêng mời Ngôn Gia Hứa và đoàn đội ăn cơm.

Đúng lúc mấy người Lưu Chí Phong cũng muốn tiếp xúc nhiều với đoàn đội của lão đại, giải tỏa nghi ngờ, sau này sẽ làm việc chung, tài nguyên cùng hưởng.

Phan Dương bên này nhận được tin tức, đoàn đội của Khoa học kỹ thuật Tinh Vân đi vào Quảng Thị, cả ngày.

Bọn họ kinh ngạc, vẫn cho rằng Quảng Thị sẽ bị Ngôn thị bỏ vào túi. Manh mối có được từ chỗ Cao Tử Xuyên cũng là như vậy.

Bây giờ xem ra là bị Ngôn Gia Hứa đùa giỡn rồi.

Bất kể như thế nào Phan Dương cũng không nghĩ ra, với tính cách của Ngôn Gia Hứa mà cậu ta lại giao Quảng Thị cho Tinh Vân?

Từ sau lần đó, Cao Tử Xuyên cắt đứt liên lạc với Phan Dương. Phan Dương bình luận trong vòng bạn bè của anh ta, Cao Tử Xuyên không trả lời.

Hắn liên hệ với một kỹ thuật viên khác của Quảng Thị là Đỗ Trọng.

Đối phương hoàn toàn không phản ứng lại với hắn.

Manh Huy nói: "Tuyệt đối không thể để Quảng Thị thuận lợi bị Tinh Vân thu mua."

Vào lúc ban đêm, mấy tài khoản marketing lớn đồng thời tuyên bố: <Một âm mưu liên quan tới Quảng Thị>.

Văn bản đã được viết xong, ông chủ Quảng Thị vì bán công ty với giá cao mà ác ý làm marketing, kiếm đủ mánh khóe.

Hấp dẫn ánh mắt của người đầu tư.

Biểu hiện của Quỷ nhãn tại <Balo trí tuệ> thực tế là dựa theo kịch bản, hệ thống người máy thực tế là chương trình thủ công.

Trong mấy tiếng ngắn ngủi, Quỷ nhãn vang dội trên mạng biến thành công cụ lừa tiền của Quảng Thị.

Trên Internet tranh luận không ngớt, càng nhiều hơn là quần chúng ăn dưa không rõ chân tướng, bảo sao nghe vậy, bị tài khoản marketing dắt mũi.

Lúc lướt tin tức này, Ngôn Gia Hứa đang cùng Trương Hằng ăn cơm.

Lưu Chí Phong giận đến mức muốn mắng người, bị Cao Tử Xuyên quát bảo ngừng lại: "Giữ chút hình tượng."

Lưu Chí Phong: "Đây rõ ràng là đang bôi nhọ, nhân lúc chúng ta sắp hoàn thành hồ sơ thu mua mà chặn ngang chặt đứt." Cao Tử Xuyên cười một tiếng: "Anh hai, cậu mới biết à, tôi cho rằng cậu chỉ có thể làm một ngốc bạch ngọt."

Ngôn Gia Hứa đã sớm nói với Cao Tử Xuyên về hành động của Dương Khải.

Cao Tử Xuyên chịu nhục, đã nhịn bị chửi hơn một tháng.