Ăn No Mới Có Sức Yêu Đương

Chương 2-7






Chẳng qua chỉ vì trứng sốt cà chua

Vương tiểu thư và Trương tiên sinh được người ngoài coi là một đôi “thần tiên quyến lữ”. Vương tiểu thư tính cách dịu dàng, có tri thức hiểu lễ nghĩa, mái tóc đen dài tung bay theo gió cực kỳ giống nữ chính ngây thơ trên phim truyền hình. Cô còn có một đôi tay giỏi nấu nướng, thật sự là lên được phòng khách xuống được nhà bếp. Trương tiên sinh thì cao to đẹp trai, công việc có danh tiếng, thu nhập cao, không hút thuốc không uống rượu, tan làm liền về nhà, nói chuyện cũng dí dỏm hài hước. Bình thường khi bạn bè nhắc đến hai người này đều vô cùng hâm mộ, nhìn người ta đi, đó mới là trai tài gái sắc.

Thường ngày hai người cũng giống như đôi vợ chồng, vợ chồng son làm gì cũng rất hòa thuận. Ra ngoài gặp bạn, quần áo hai người luôn luôn ăn ý với nhau, không phải cùng màu đen thì cũng cùng màu trắng, khiến người ta nhìn cũng thấy cảnh đẹp ý vui. Lúc nghỉ ngơi ở nhà, cả hai lại cùng nhau vùi vào sô pha xem phim tình cảm lãng mạn, cuộc sống gia đình ngọt ngào như mật. Trước đó, hai người còn cùng đi du lịch, ảnh chụp tấm nào cũng đẹp, khiến mọi người không ngừng than thở, Thượng đế thật không công bằng.

Vương tiểu thư và Trương tiên sinh rất ít khi cãi nhau đến đỏ mặt, trừ một lần duy nhất. Trương tiên sinh thích ăn trứng sốt cà chua, hơn nữa món này cũng cực kỳ dễ nấu, bình thường ăn cơm ở nhà, Vương tiểu thư cũng thường xuyên làm.


Mặc dù đều là trứng sốt cà chua nhưng khẩu vị của hai người lại khác nhau một trời một vực. Vương tiểu thư thích rán trứng trước, cà chua tẩm qua dầu, đảo đến chín mềm nhưng vẫn còn nước, trứng ra trứng, cà chua ra cà chua, đều rán riêng. Còn món trứng sốt cà chua của Trương tiên sinh lại dễ hơn. Đầu tiên cà chua được xào chín một nửa, sau đó đổ trứng đã được đánh đều vào, đồng thời cho thêm tỏi và hành lá đã thái nhỏ; trứng gà hòa làm một với cà chua. Anh cảm thấy đây mới là cách thích hợp để làm trứng sốt cà chua.

Vì chuyện này mà hai người đã tranh luận không biết bao nhiêu lần. Trương tiên sinh không thích ăn trứng sốt cà chua riêng rẽ của Vương tiểu thư, Vương tiểu thư cũng ghét trứng sốt cà chua hợp thành một của Trương tiên sinh. Cuối cùng, không ai chịu nhường ai. Vương tiểu thư dứt khoát không làm trứng sốt cà chua nữa, mắt không thấy lòng không phiền. Có thể vì chuyện này mà giữa hai người nảy sinh ra khoảng cách, trong lòng Vương tiểu thư vẫn để ý đến chuyện trứng sốt cà chua, mà trong mắt cô, Trương tiên sinh cũng không phải là người hoàn hảo tuyệt đối.

Có vết xe đổ từ món trứng sốt cà chua, Vương tiểu thư trở nên nhạy cảm hơn. Một hôm, cô nấu một nồi đậu nhồi thịt, Trương tiên sinh ăn một miếng, thuận miệng nói: “Có nhiều nước tương hơn thì tốt.”

Vương tiểu thư nổi giận, hất đũa đi rồi bỏ lại một câu “Thích ăn hay không thì tùy”, sau đó bỏ về phòng.

Trương tiên sinh suy nghĩ rất lâu vẫn không nghĩ ra, không hiểu sao tính tình của Vương tiểu thư lại thay đổi thành như thế. Anh đi vào phòng ngủ, kết quả hai người lại cãi nhau một trận. Buổi tối lúc đi ngủ, lần đầu tiên Trương tiên sinh và Vương tiểu thư quay lưng lại với nhau.

Hôm sau, Vương tiểu thư không nấu cơm, bởi hai người vẫn còn tức giận. Trương tiên sinh đói không chịu nổi, đành gọi điện thoại kêu đưa thức ăn đến nhà thật nhanh. Lâu rồi chưa ăn trứng sốt cà chua, Trương tiên sinh liền gọi một suất cơm với trứng sốt cà chua. Đang ăn, Vương tiểu thư trừng mắt đi ra, đứng trước mặt Trương tiên sinh, tức giận nói: “Anh rất có ý kiến với món trứng sốt cà chua của emmà, sao lại không có ý kiến với đồ ăn ngoài?”

Tính khí của Vương tiểu thư hầu như đã thay đổi hoàn toàn, không còn vẻ dịu dàng đoan trang trước kia nữa. Trương tiên sinh cũng bùng lên một ngọn lửa giận vô cớ, mới vừa ăn cơm, tại sao lại muốn cãi nhau. Anh nặng nề đặt hộp cơm xuống bàn, không hề suy nghĩ liền quát lên: “Đúng là tôi không muốn ăn trứng sốt cà chua cô làm đấy!”

Vương tiểu thư và Trương tiên sinh, một đôi giai nhân cứ thế mà chia tay. Người ngoài đều cảm thấy đáng tiếc, nhưng không ai biết lí do vì sao họ chia tay.

Suy cho cùng, một đĩa trứng sốt cà chua cũng chỉ là chuyện nhỏ, thế nhưng, lại giống như không chỉ vì trứng sốt cà chua.


Đói không có sức yêu đương

Người chưa bao giờ bị đói sẽ không biết cảm giác đói bụng là chuyện đáng sợ như thế nào.

Đó là một câu chuyện đã rất lâu rồi. Khi đó Bảo Châu vẫn còn rất trẻ, chưa từng đói bụng bao giờ, cô cảm thấy chuyện quan trọng nhất của cuộc đời chính là yêu đương, còn ăn cơm, ngủ nghỉ chỉ là việc nhỏ, chúng chỉ cung cấp năng lượng thiết yếu cho tình yêu của cô mà thôi. Bảo Châu mang theo hành lý ít ỏi của mình, lừa gạt cha mẹ, len lén trèo non lội suối, chạy theo bạn trai nhỏ tuổi của mình.

Người bạn trai kia không có râu, trên mặt vẫn còn vài hạt mụn của tuổi dậy thì. Cả hai ở cùng nhau trong phòng trọ nho nhỏ của cậu ta, Bảo Châu cho rằng đây là tình thú. Đáng tiếc chuyện không được đáng yêu như vậy! Việc làm của cậu bạn trai nhỏ tuổi của Bảo Châu căn bản không đủ để trang trải cho cuộc sống của hai người, bọn họ nghèo vô cùng. Thế nhưng Bảo Châu lại cảm thấy mình thật vĩ đại, tình yêu không cần bánh mì, đây chính là khảo nghiệm của ông trời đó! Bảo Châu nắm chặt nắm tay trẻ tuổi của mình, kiêu ngạo nghĩ.

Cho đến một ngày, cậu bạn trai nhỏ tuổi của Bảo Châu bỗng nhiên biến mất. Điện thoại tắt máy, Bảo Châu tìm đến chỗ làm của cậu ta thì được báo rằng cậu ta đã nghỉ làm một tuần rồi. Trong túi của Bảo Châu không còn một đồng, cô ngơ ngác quay lại căn phòng nhỏ âm u không có cửa sổ kia, cảm thấy một nỗi sợ hãi trước nay chưa từng có.

Cô khóc suốt một ngày. Trong phòng không thể nhìn thấy ánh mặt trời nhưng Bảo Châu biết mặt trời vẫn mọc rồi lặn như thường. Cô nhẹ nhàng lật người, nghe tiếng bụng mình sôi lên sùng sục. Bảo Châu đói bụng. Trong phòng không có gì để ăn, cô cũng không còn tiền, phải chịu cơn đói mà thôi!

Cô khổ sở, khổ sở vì cái tình yêu lung linh dễ thương đã biến mất, nay lại còn phải chịu đựng một chuyện vô cùng tầm thường như đói bụng, nhưng so với thất tình thì chẳng đáng là gì.

Bảo Châu vẫn luôn tin tưởng rằng trong tình yêu, đói bụng là chuyện không đáng nhắc đến. Cô nghĩ mình vẫn sẽ khóc như vậy tại nơi ngập tràn kỉ niệm này, đói bụng chờ cậu ta trở về. Bảo Châu nghĩ đến bạn trai, từ từ thiếp đi trong làn nước mắt.

Bảo Châu đã đánh giá bản thân quá cao, hôm sau tỉnh dậy, cô mở mắt ra nhưng không còn nghĩ đến bạn trai đầu tiên nữa. Bảo Châu tỉnh dậy vì đói, dạ dày phát ra tiếng vang như tiếng sấm, giống như đang gào thét “Tôi muốn ăn”. Bảo Châu tìm mọi ngóc ngách của căn phòng, cuối cùng tìm được mấy đồng xu đủ để mua vài cái bánh bao, rồi vội vàng đi mua. Ăn no được một chút, Bảo Châu lại bắt đầu khóc lóc tỉ tê, cô cảm thấy chỉ vì thứ tình yêu mà mình phải khổ sở thế này, mà người kia lại không biết. Cậu ấy nhất định sẽ quay về, cậu ấy biết mình không có tiền, biết mình sẽ chờ cậu ấy. Bảo Châu kiên định nghĩ như vậy.


Ngày thứ ba, Bảo Châu đã ăn hết bánh bao, trong phòng cũng không tìm thấy đồng xu nào nữa. Bảo Châu không ngừng uống nước, muốn dùng cách này để lấp đầy cái dạ dày rỗng đang không ngừng kêu gào của mình. Cô suy nghĩ liên tục, từng giây từng phút đều nghĩ đến người bạn trai không biết đang ở nơi nào của mình, trong đầu bắt đầu hiện ra cái tủ lạnh ở nhà luôn luôn đầy hoa quả, lạp xưởng, và cả sạp hàng nhỏ ở trước cửa nhà. Chỉ cần đưa mười đồng là có một phần ớt xanh thịt băm, thịt băm mềm mềm, xào với dầu nhiều lần, ớt xanh không già cũng không non, cho vào nồi một thìa Lão Trừu, vừa đỡ thèm lại vừa ăn no.

Đến ngày thứ tư, trong đầu Bảo Châu thỉnh thoảng còn hiện lên ý định muốn khởi kiện cái tên khốn kiếp kia. Phải, bây giờ hắn ta không phải là bạn trai cô nữa mà là một tên chó chết vừa ngu xuẩn vừa không có lương tâm. Bảo Châu không biết mình thích hắn ở điểm gì, thật ra hắn rất không thú vị, đối xử với mình cũng không hẳn là tốt. Có lần đi ra ngoài cùng hắn, Bảo Châu muốn ăn bánh ga-tô với kem hạt dẻ, bánh ga-tô được nướng thơm ngon, trên mặt có lớp kem tươi thật dày nhưng hắn không mua cho Bảo Châu. Cô tức giận nghĩ mình nhất định phải mua một cái bánh ngọt như vậy, ăn một miếng thật to. Thế nhưng bây giờ Bảo Châu không có gì để ăn, cô đỏ mắt, đập vào mắt chỉ có căn phòng trống không.

Sang ngày thứ năm, Bảo Châu nằm bẹp trên giường, gần như cô đã không còn nhớ nổi bộ dạng của thằng nhóc kia. Trong đầu Bảo Châu chỉ có thức ăn là thức ăn, món gì cũng muốn. Cô muốn ăn bánh mì kẹp thịt nóng hổi, muốn ăn một bát thịt kho tàu đầy ụ, muốn ăn cánh gà kho mẹ làm. Món cánh gà kho kia thật thơm, mẹ chỉ xào gà với rượu Thiệu Hưng mà da gà đã vàng óng ánh rồi xào cùng với tỏi Dung (tên khác của Thành Đô, tỉnh Tứ Xuyên, Trung Quốc), thịt gà trắng mềm như hoa tuyết mùa đông, cho vào miệng như hòa tan với nhau. Bảo Châu bật khóc nức nở, cô nghĩ lần yêu đương này chẳng qua chỉ do tự mình tưởng tượng, đến khi đói, tình yêu chẳng khác nào một câu chuyện cười.

Sáng sớm ngày thứ sáu, Bảo Châu lại tỉnh dậy vì quá đói, đầu cô choáng váng, cảm thấy có gì đấy không đúng, hình như nhà hàng xóm đang làm bữa sáng. Bọn họ làm trứng chần nước sôi, hương thơm lan sang bên này, như đang chế giễu Bảo Châu, khiến cô không chịu đựng nổi. Bảo Châu quay về phía khoảng không, suy yếu nói, được, tôi buông tay. Cô cầm điện thoại lên, gọi về nhà. Ngay khi nghe được giọng nói của mẹ, Bảo Châu òa khóc, cô nhỏ giọng nức nở: “Mẹ, con đói.”

Tuổi trẻ của Bảo Châu cuối cùng cũng kết thúc sau vài ngày đói khát, cô rời khỏi căn phòng chứa những hồi ức kinh khủng. Cô không bao giờ muốn trải nghiệm cảm giác đói khát đó nữa, thế nhưng trong mơ, cô thường xuyên ngoảnh lại nhìn tuổi trẻ của chính mình, co rúc trên chiếc giường bé tí tẹo, chịu đựng từng cơn đói, mở to hai mắt ra nhìn như muốn tìm kiếm gì đó nhưng lại không tìm thấy gì cả.

Bảo Châu tự nhủ, tôi không bao giờ muốn chịu đói nữa.