Ẩn Môn Thiếu Chủ

Chương 86: C86: Sao lại đê tiện như vậy chứ




Tiệc rượu còn chưa qua được một nửa, Ninh Chiết đã chào người quen, xin phép rời đi trước.

Phương Tân Hồng đã dự định trong bữa tiệc hôm nay sẽ giới thiệu anh với một số người để cả hai bên có cơ hội làm quen nhau, nhưng Ninh Chiết hiện giờ không có hứng thú đó. Phương Tân Hồng làm sao mà dám ép.

Tống Thanh Diên bệnh thần kinh kia chạy tới nói anh lấy tên của cô ta đi lừa bịp người khác, tuy rằng anh không làm, cũng chả có gì thẹn với lương tâm. Nhưng so giữa anh và Tống Thanh Diên, liệu có người sẽ tin lời anh nói mà không tin cô ta sao? Chắc là sẽ có đi nhưng có dám đứng ra hay không thì chả đám bảo nhỉ.

Cho dù có Phương Tân Hồng giới thiệu thì sao chứ, Tống Thanh Diên là ai, mà anh lại là ai, người khác chỉ cần nghe cô nói thì anh sẽ chết luôn cái danh lừa bịp này rồi. Mà những việc hot như giả danh gì đây bao giờ cũng sẽ kéo đến một đống tin đồn phiền phức.

Anh giờ không có tâm tư để nghe người khác chỉ trích đâu,

Ninh Chiết chân trước vừa rời đi, Tô Thanh Y liền nhấc váy đuổi theo.

Ninh Chiết nghiêng đầu nhìn về phía Tô Thanh Y: "Em không ở trong tham gia tiệc rượu, đi theo tôi làm gì?"

Tô Thanh Y cười híp mắt nói: "Tiệc rượu này chỉ uống rượu, ngay cả đồ ăn cũng không có, anh dẫn em đi ra ngoài ăn chút gì đi."

“Trong đó nhiều đồ ăn như vậy, em còn có thể mặt dày bảo không có cơ đấy, còn để đói bụng?" Ninh Chiết đen mặt.


Tô Thanh Y bĩu môi nói: Người khác chả ai ăn cả, em làm sao có thể mặt dày chạy tới ăn, cũng có biết món gì với món gì đâu, lượng đồ ăn cũng ít nữa, người ta muốn ăn cho no cơ mà, anh nói đi làm sao mà ăn được đây? Em không muốn mấy người đó nghĩ em là đồ sâu bọ thấp kém, chưa từng nếm qua đồ ăn thượng hạng đâu!"

Để được chết sĩ diện thì sống phải chịu tội

Ninh Chiết trong lòng yên lặng châm chọc một câu: "Vậy em không ở cùng người nhà em đi, sao lại để mọi người trong đó còn mình chạy ra dây”

"Có phải trẻ con đâu anh. Với lại mẹ em với dì cùng nhau mà.?" Tô Thanh Y cười ha hả.

Thua!

Đã nói đến mức này rồi, Ninh Chiết cũng lười khuyên bảo thêm.

Rất nhanh, hai người ra khỏi khách sạn.

Trời đã tối, trên đường phố tấp nập người qua lại.

Thấy Ninh Chiết và Tô Thanh Y đi ra, Tôn Vân Thạch và Tô Lan Nhược lập tức bước nhanh tới.

Không đợi Tô Lan Nhược mở miệng, Tôn Vân Thạch liền ảo tưởng rồi tự cười ha hả: "Ha ha, bị Tống Chiến Tướng vạch trần rồi chứ gì? Anh bị đuổi ra ngoài đúng không?"

Bộp... Bịch!!!

Ninh Chiết dứt khoát nâng cẳng chân dài của anh lên, một cước đá ngay ngực Tôn Vân Thạch khiến hẳn ngã ngõi dưới đất. Chưa đã ghiền, Ninh Chiết còn mang giày giẫm lên người anh ta, dí cho Tôn Vân Thạch đang năm trên đất không dám cựa quậy.

“Ninh Chiết, anh làm gì vậy?"

Tô Lan Nhược sợ hãi kêu lên một tiếng, phẫn nộ trừng Ninh Chiết một cái, lại vội nhào tới đỡ Tôn Vân Thạch ngồi dậy.


Tôn Vân Thạch xoa bụng của mình, tức tối hét lớn: "Thẹn quá hóa giận, anh chính là bị người đuổi ra, thẹn quá hóa giận nên trút lên tôi à..!"

"Đúng, ông đây chính là thẹn quá hóa giận, nhìn mặt mày là ngứa tay muốn cho ăn đập, thế nào?”

Ninh Chiết khiêu khích nhìn Tôn Vân Thạch: "Anh nếu khó chịu thì cứ việc nhào đến đánh lại tôi được thì đánh, còn không anh ngậm miệng để tôi đánh đi."

Mẹ mày thắng ngu này!

Sao lại đê tiện như vậy chứ?

Trước khi đi vào đã phải nhịn để không đánh anh ta rồi, ai mà ngờ mới đi ra thì cái mồm nó lại ngứa tiếp.

Không đánh anh ta một trận, Ninh Chiết thấy có lỗi với cái danh đê tiện!

“Mày.."

Tôn Vân Thạch giận dữ, nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn Ninh Chiết

“Thử trừng lại cái nữa xem? Lại trừng nữa thử xem?" Ninh Chiết bày ra bộ mặt giang hồ, thiếu đánh nhìn Tôn Vân Thạch: "Mày có tin hôm nay ông mày sẽ đạp gãy từng cái răng trong miệng mày không?"

Tôn Vân Thạch run rẩy cả người, hạ mi mắt theo bản năng, không dám trừng Ninh Chiết nữa.


"Ninh Chiết, anh đủ rồi!"

Tô Lan Nhược phẫn nộ nhìn chằm chằm Ninh Chiết: "Tôi không phải đến để xem anh làm xẵng làm bậy ở chỗ này, tôi là muốn nhắc nhở anh, về sau đừng lấy danh hiệu Tống Chiến Tướng đi giả danh lừa bịp người khác, lăn này là Tống Chiến Tướng rộng lượng, nhưng cô ta tha lần này không có nghĩa lần sau cũng như vậy, bằng không mạng anh sẽ toi luôn đấy”

"Ừ, tôi cảm ơn cô đã nhắc nhở."

Ninh Chiết lắc đầu cười, cũng lười giải thích với bọn họ, vẫn thong thả đi đến chỗ đỗ xe.

"Chị, chị thật tính mắt” Tô Thanh Y vẻ mặt tươi cười liếc mắt nhìn Tô Lan Nhược rồi dứt khoát quay người đi theo Ninh Chiết.

"Cô chờ một chút!"

Tô Lan Nhược bắt lấy cánh tay Tô Thanh Y, không để ý Tô Thanh Y giãy dụa, kéo cô em này sang một bên.

"Rốt cuộc chị muốn làm gì?" Tô Thanh Y bất mãn trừng mắt nhìn Tô Lan Nhược.