Đợi mọi người hồi hồn lại, đám đông lập tức bùng
“Chậc chậc, thế mà để Phương tổng của tập đoàn Đông Thần tự mình ra tiếp đón, mặt mũi người này đủ lớn đó”
“Dạo này người giàu hay có khuynh hướng sống khiêm tốn hả? Tới mức đi xe điện?”
“Người ta là ông lớn hàng thật giá thật, đừng nói đi xe điện, giờ người ta có đạp xe tới, Phương tổng cũng sẽ tự mình ra đón vào!”
“Con mẹ nó, tôi biết ngay con mắt mình không xài được mài! Đáng lẽ tôi phải đi lên làm quen với ông lớn này mới đúng!"
Mọi người mồm năm miệng mười nói như bản súng liên thanh.
Có khiếp sợ, có hâm mộ, còn có hối hận đến đấm ngực dậm chân.
Ngạc nhiên là mấy người thông minh nhất đã nhanh trí bao vây Tô Lan Nhược và Tôn Vân Thạch, một con ruồi cũng không lọt.
“Tô tiểu thư, hai người có biết cái vị đẹp trai kia đúng không?”
“Tô tiểu thư, không biết tôi có thể may mắn mời hai người cùng ăn một bữa cơm... với vị vừa rồi không?”
“Tô tiểu thự, tôi là Lý Đông của công ty hoá chất Lý thị, đây là danh thiếp của tôi, hy vọng chúng ta có thể có cơ hội hợp tác.”
Thoát cái Tô Lan Nhược và Tôn Vân Thạch giống như biến thành miếng bánh thơm ngon, ai cũng muốn được chia phần.
Mọi người nhao nhao tiến lên đưa danh thiếp, ngoài sáng thì mời mọc, trong tối thì ám chỉ, tất cả đều muốn thông qua Tô Lan Nhược để tiếp cận Ninh Chiết.
Nhìn mọi người tranh giành nhét danh thiếp cho mình, trong đầu Tô Lan Nhược lại càng hoang mang hơn, ngay cả danh thiếp của vài đối tác tiềm năng cô cũng quên nhận.
Ngược lại, Tôn Vân Thạch thì như cá gặp nước, thay Tô Lan Nhược làm chủ tình hình, ai đưa danh thiếp tới anh ta đều nhận, vừa gom danh thiếp vừa cười ha hả, đúng tiêu chuẩn của một nhà ngoại giao tiềm năng: "Vừa rồi là một người bạn thân của tôi và Tô tiểu thư, về sau có cơ hội nhất định sẽ giới thiệu anh ấy cho mọi người làm quen!"
“Thật không vậy anh Tôn?”
Đúng lúc này, có người bên ngoài đưa ra nghỉ vấn: "Nếu hai người là bạn của ông lớn đó thì sao tôi vẫn chưa thấy ai ra mời hai người vào trong vậy?”
Một người khác phụ họa theo: "Đừng ở chỗ này giả vờ giả vịt, tấm thiệp còn không có mà dám tự xưng là bạn thân người ta?"
Tôn Vân Thạch trên mặt đỏ bừng, chỉ vào Tô Lan Nhược nói: "Vừa rồi người đó tên Ninh Chiết, chính là chồng cô ấy, không tin mấy người cứ tự đi hỏi
Nói ra chuyện gia định của Tô Lan Nhược trước mặt nhiều người như thế này, trong lòng Tôn Vân Thạch cực kỳ không tình nguyện.
Nhưng anh ta làm gì nghĩ đến hình ảnh chấn động vừa rồi, Phương Tân Hồng tự mình ra đón Ninh Chiết đấy!
Chỉ bằng sự thân thiết giữa Ninh Chiết và Phương Tân Hồng hôm nay, có đánh chết anh ta cũng không dám v3 vãn Tô Lan Nhược nữa.
“Ninh Chiết?”
“Tôi có nghe qua cái tên này!”
“Nghe nói chồng của Tô Lan Nhược không phải là bảo vệ hả? Bảo vệ mặt mũi lớn vậy, để cho Phương tổng tự mình đi ra nghênh đón?"
“Hai người định lột da hổ đi làm cờ đó hả? Nếu bên trong nghe thấy thì sẽ bị đánh cho một trận nhừ tử đấy!"
Mọi người lại bàn luận ầm ĩ, hiển nhiên không tin Ninh Chiết là chồng của Tô Lan Nhược.
Chuyện Tô Lan Nhược gả cho một bảo vệ đã truyền khắp Giang Châu.
Tuy rất ít người từng gặp qua người chồng đó của Tô Lan Nhược. Nhưng hầu như ai cũng biết, Tô Lan Nhược quả thật gả cho một tên bảo vệ quèn!
Phương Tân Hồng làm sao có thể tự mình đón tiếp một bảo vệ?
“Mọi người ngừng một chút nào!”
Đột nhiên xuất hiện người đứng ra ngăn lại sự cuồng loạn của đám đông nhưng chính kẻ đó cũng không có ý tốt gì, hân nhìn chằm chằm Tô Lan Nhược nói: "Tô tiểu thư, vừa rồi vị kia không phải là chồng của cô sao? Bây giờ như vậy đi, cô gọi điện thoại cho chồng mình, bảo chồng cô ra đón cô vào chứ, sao lạ dự tiệc mà không có bóng hồng nào bên mình thế? Nhân tiện chúng tôi cũng bầu bạn với Tô tiểu thư từ nãy đến giờ còn gì, cô bảo chồng mình đưa chúng tôi vào cùng xem như cảm ơn cũng được đó.”
“Đúng đúng đúng!"
Đám đông lập tức gào to hưởng ứng, nhao nhao đem ánh mắt dừng hết ở trên người Tô Lan Nhược.
Giống như đang chờ xem kịch vui vậy. Mà diễn viên chính bất đắc dĩ Tô Lan Nhược nếu không phải vì Tôn Vân Thạch nhanh mồm nhanh miệng, cô cũng không bị kéo lên sân khấu.
Đón nhận ánh mắt soi mới từ xung quanh, trên mặt Tô Lan Nhược đỏ bừng.
Vừa rồi Ninh Chiết đã nói có thể dẫn cô đi vào, nhưng cô lại hoài nghỉ Ninh Chiết có ý đồ xấu, còn định ngăn cản Ninh Chiết làm việc ngu ngốc.
Hiện tại bảo cô gọi điện thoại cho Ninh Chiết, yêu cầu Ninh Chiết dẫn vào, lời nói trơ trẽn đến mức như vậy, miệng của Tô Lan Nhược ngại không mở được.
Thấy cô không dám gọi điện thoại, mọi người đồng thời cười vang.