Ẩn Môn Thiếu Chủ

Chương 160: C160: Vô giá




“May mà mày báo con số nghe còn tạm được!”

Thạch Hổ hừ lạnh một tiếng, lại nghênh ngang đi tới trước mặt Bạch Phi:"Tiểu Phi, cháu cảm thấy cái mạng này của cháu trị giá bao nhiêu tiền?"

“Vô giá.” Bạch Phi khó chịu trả lời.

“Cái này không được” Thạch Hổ ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Cháu không ra cái giá cố định thì chú làm sao đàm phán với cha cháu đòi tiền được đây?"

Vừa nghe Thạch Hổ nói xong mọi người ai nấy đều hiểu được ông ta muốn làm gì. Thạch Hồ định đùng cái mạng của Bạch Phi để làm điều kiện trao đổi tiền với Bạch Nhạc Chương.

Cái mạng Bạch Phi trị giá bao nhiêu tiền, Thạch Hổ sẽ đòi Bạch Nhạc Chương bấy nhiêu tiền.

“Mạng của Bạch thiếu, nhìn thế nào cũng đáng giá hơn trăm triệu chứ?”

“Đúng vậy, đúng vậy!"

“Bạch thiếu, anh nên nói cha anh nhanh chóng đưa tiền qua đây đi!"

"Ông chủ Hổ là nể mặt cha mày mới đòi tiền đó, đổi lại là người khác mà dám làm bị thương Thạch thiếu, ông chủ Hổ đã lột da nó ra rồi!"


Đám đàn em dưới trướng Thạch Hổ nhao nhao bắt đầu phụ họa.

Nghe cả đám người nói, Ninh Chiết không khỏi lắc đầu cười

Không hổ là hai cha con!

Thạch Viễn đã khốn nạn lắm rồi, Thạch Hổ còn khốn nạn hơn cả con mình.

Động một chút là hơn trăm triệu tiền thuốc men?

Ông ta cho rằng con trai ông ta là thái tử hay gì?

Bạch Phi không sợ uy hiếp của Thạch Hổ, anh cười lạnh nói: “Thạch Hổ, ông bớt ở trước mặt tôi ra vẻ đi Hôm nay tôi có đứng im ở đây thì ông cũng có cái gan dám động đến tôi à?”

“Không dám sao?" Thạch Hổ vẻ mặt ngông cưỡng: 'Mày cảm thấy, Giang Châu này còn có chuyện mà Thạch Hổ tao không dám làm? Đừng nói là mày, kể cả bây giờ là Bạch Nhạc Chương ở đây dám chọc giận ao, tao cũng sẽ lấy mạng chó của lão!”

Công việc kiếm sống của Thạch Hổ chính là liếm máu trên lưỡi dao.

Ông ta có thể xưng hùng xưng bá ở thế giới ngâm Giang Châu, ngoại trừ kỹ thuật quyền cước xuất sắc, còn lại là dựa vào lá gan lớn và sự tàn nhãn vô độ.

Thạch Hổ đương nhiên biết Bạch Nhạc Chương không dễ chọc.

Nhưng hắn cũng có phải dạng người hiền lành tử tế gì!

Ông ta quả thật đang muốn đụng độ với Bạch Nhạc Chương một lần!

Chỉ căn đánh bại kẻ thù truyền kiếp Bạch Nhạc Chương này, về sau ông ta mới danh xứng với thực, chân chính trở thành kẻ đứng đầu thế giới ngâm Giang Châu!

Bạch Phi hừ lạnh nói: "Có can đảm ông đợi cha tôi tới đi, ở trước mặt cha tôi lặp lại mấy lời vừa nãy ấy"

“Được! Tao đợi Bạch lão tứ tới để xem lão có làm gì nên hồn không!”


Thạch Hổ cười ha ha, ánh mắt lại rơi vào trên người Ninh Chiết: "Tao nghe nói nắm đấm của mày cũng khá lắm đúng không?”

“Cũng được”

Ninh Chiết gật gật đầu: "Đối phó với ông chắc là đủ đó.”

Ninh Chiết vừa nói xong, cả đám người nhất thời xôn xao.

“Ha ha, thật đúng là không biết sống chết!”

“Nói chuyện uy phong quá ta, còn muốn đối phó ông chủ Hổ?"

"Lần trước cái thẳng kia cũng dám nói chuyện với ông chủ Hổ như thế này, cuối cùng bị ông chủ Hổ nghiền nát cả xương ném cho chó ăn!”

“Thằng nhãi, ngoan ngoãn quỳ xuống dập đầu nhận sai với ông chủ Hổ đi, biết đâu tâm trạng ông chủ Hổ tốt, nói không chừng còn có thể cho mày chết được toàn thây!"

“Ông chủ Hổ, trước tiên cắt đầu lưỡi của thằng nhãi này nhằm rượu....."

Một đám đàn em hùng hổ kêu gào.

Còn có không ít người mặt mũi dữ tợn đang trừng mắt nhìn Ninh Chiết.


Giống như chỉ cần Thạch Hổ ra lệnh một tiếng, bọn họ sẽ nhào lên bằm Ninh Chiết thành thịt vụn.

“Lá gan của mày đúng là rất lớn!"

Thạch Hổ ánh mắt hung ác trừng Ninh Chiết: “Đã như vậy, hôm nay tao dùng mày để thị phạm cho Bạch lão tứ xem trước! Để cho lão giả đó xem nếu không lấy tiền ra thì sẽ cho con trai lão chịu số phận giống mày!”

Nói xong, Thạch Hổ phất tay với đám đàn em: "Đánh gãy tay chân rồi treo nó lên cho tao!”

Nhận được mệnh lệnh của Thạch Hổ, một đám đàn em siết chặt nằm đấm tới gần Ninh Chiết.

"Ơ kia, ông chủ Hổ, oai phong ghê đó!"

Đúng lúc này, bên ngoài vòng vây đột nhiên vang lên một giọng nói đùa cợt

Nghe được âm thanh này, mọi người nhất thời hơi sửng sốt, theo bản năng quay lại nhìn.

Bên ngoài, bốn người khuôn mặt tươi cười đang, hướng bên này đi tới....