Ẩn Môn Thiếu Chủ

Chương 11: C11: Tuân lệnh




Trở lại trong phòng, đám giáp sĩ của Mạc gia không dám đi theo ông ta mà chỉ đứng canh giữ ở bên ngoài.

"Ta biết là ông muốn nói cái gì, bây giờ, ta đã là một phế nhân, võ mạch đã mất, đối với Mạc gia mà nói, không có một chút uy hiếp nào cả, ông nóng lòng tìm đến ta như vậy chỉ là vì muốn gi ết chết ta, chẳng qua là đoạt lấy Thiên Kiếm Lệnh trong tay ta mà thôi."

Vương Đằng thản nhiên nói, trong mắt lóe lên một vệt huyết quang, hung thần lệ khí ẩn chứa bên trong Thái Cổ Thần Ma quyết ngo ngoe muốn động đậy nhưng lại bị Vương Đằng cật lực ép xuống.

Mạc Sơn từ chối nêu ý kiến, ông ta nói: "Đúng vậy."

"Bây giờ võ mạch của ngươi đã mất đi, tu vi cũng mất hết, cho dù ngươi có đang nắm giữ Thiên Kiếm Lệnh thì cũng không có khả năng tiến vào Vạn Kiếm Tông nữa, Thiên Kiếm Lệnh, hiện tại đối với ngươi mà nói không có một chút tác dụng gì cả."

"Nó là bùa bảo mệnh của taI". Chap‎ 𝙢ới‎ l𝓊ô𝗻‎ có‎ 𝒕ại‎ ⩵‎ Tr𝑈𝙢‎ Tr𝓊𝐲ệ𝗻.𝑽𝗻‎ ⩵

Vương Đằng lạnh lùng cười khẩy.

"Nếu không có Thiên Kiếm Lệnh, e rằng ta đã chết từ lâu rồi, ngươi nói là nó không có một chút tác dụng gì đối với ta sao?"

Ánh mắt Mạc Sơn lóe lên, ông ta nói: "Chỉ cần ngươi giao Thiên Kiếm Lệnh ra, †a có thể bảo vệ tính mạng cho ngươi, ngươi vẫn sẽ là thiếu gia của Mạc gia ta."

"Thật sao? Ông thật sự nguyện ý buông tha cho ta sao?"

Ánh mắt Vương Đằng khẽ chuyển động khi nghe thấy ông ta nói vậy, dường như hắn cũng có hơi động lòng.


"Đương nhiên, chỉ cần ngươi bằng lòng giao Thiên Kiếm Lệnh ra, ta có thể để cho sống yên ổn ngươi hết phần đời còn lại." Trong mắt Mạc Sơn chợt lóe lên một tia sáng: "Thế nào?"

"Ta cần thời gian để suy nghĩ về điều này."

Vương Đẳng đáp lại ông ta, nhưng hắn cũng không đồng ý ngay, đương nhiên sau này hắn cũng không thể đồng ý.

Ngay bây giờ, hắn chỉ đang cố gắng câu giờ mà thôi.

Mạc Sơn cau mày.

"Việc ta chủ động giao Thiên Kiếm Lệnh cho ông và việc ông liều mạng đánh cược sự diệt vong của Mạc gia chỉ để đoạt lấy đồ trong tay ta là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, ta tin là Mạc gia chủ hiểu thế nào là lấy hay bỏ."

Vương Đằng thản nhiên nói.

Hai mắt Mạc Sơn sáng lên khi nghe thấy hắn nói điều này: "Ngươi phải suy nghĩ trong bao lâu?"

"Một tháng" Vương Đằng suy nghĩ một chút rồi nói.

"Không được, một tháng là quá dài."

Mạc Sơn cau mày.


"Vậy nửa tháng."

Vương Đẳng đã sớm biết Mạc Sơn sẽ không đồng ý, cho nên hắn đã cố ý gia hạn thêm một chút thời gian, Mạc Sơn đã từ chối một lần rồi, nếu ông ta từ chối

thêm lần thứ hai nữa thì quá là không có thành ý.

Quả nhiên, nghe thấy Vương Đằng đưa ra kỳ hạn nửa tháng, Mạc Sơn vẫn hơi cau mày, nhưng lần này, ông ta không lập tức từ chối.

Thấy ông ta do dự, Vương Đằng lạnh lùng giễu cợt nói: "Mạc gia chủ, ta đã rút ngắn thời gian xuống còn một nửa, chẳng lẽ Mạc gia chủ vẫn không muốn đồng ý

sao? Nếu thực sự là như vậy, ta có hơi hoài nghi về thành ý của Mạc gia chủ."

"Được rồi, ta sẽ cho ngươi thời gian nửa tháng, hy vọng rằng ngươi đừng có để cho ta phải thất vọng, nếu không..."

Mạc Sơn nói xong câu đó rồi xoay người đi ra khỏi phòng Vương Đằng, ông ta ra lệnh cho đám giáp sĩ: "Các ngươi ở lại đây bảo vệ Vương Đằng cho thật tốt, một tấc cũng rồi được rời, rõ chưa?"

"Tuân lệnh!"

Đám giáp sĩ đồng thanh hô lên.

Lúc này, Mạc Sơn mới rời đi.

"Đến lúc đó, ta hy vọng rằng ngươi đừng có để cho ta phải thất vọng...

Đi ra khỏi viện tử của Vương Đằng, Mạc Sơn quay đầu lại nhìn thoáng qua, ông ta thấp giọng lẩm bẩm, trong mắt lóe lên một tia lạnh lùng.

Còn về việc Vương Đằng gi ết chết đám Mạc Phàm, Mạc Sơn đã sớm quên sạch sành sanh rồi.